Chương cuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
biết tên tôn."

Cô ấy nhìn tôi với một nụ cười có phần rạng rỡ. Dù cô ấy thay đổi sắc thái gì đi nữa thì sự dịu dàng vẫn không bao giờ biến mất trên gương mặt của Onodera. 

"Nhắc mới nhớ, mới nãy tôi đã có một giấc, đó là ký ức của cô sao?"

"Vâng. Xin lỗi vì đã để cậu thấy những thứ đáng xấu hổ."

Cách nói chuyện của cô ấy có chút đặc biệt. Cô ấy nói rất từ tốn và chậm rãi. Mọi từ của cô ấy nói ra đều như mang theo sự quan tâm đến đối phương vậy.

"Tôi rất xin lỗi vì những gì đã xảy ra với cô."

Sau khi trải nghiệm câu chuyện đó, tôi không thể không cảm thấy tội nghiệp cho cô ấy. Onodera là vị tinh linh của sự sống, người đã luôn nghĩ về người khác. Cô ấy đã luôn giúp người dân của mình, thậm chí còn nhường nguồn nước quý giá của mình cho họ. Để rồi cô ấy lại nhận lại sự phản bội từ cả người mình quan tâm lẫn người đã đặt tên cho mình.

Dù vậy, đến cuối cùng, cô vẫn hát vì những người đã phản bội cô. Nó khiến tôi thật sự muốn tôn trọng sự nhân từ của cô ấy. Giờ đây, khi được gặp Onodera, tôi càng cảm thấy rõ hơn sự nhân hậu của cô ấy. Nó đến từ mọi cử chỉ, lời nói và biểu cảm của cô ấy.

"Xin cậu đừng xin lỗi, nó không phải lỗi của cậu hay bất cứ ai cả. Nếu có thì là do tôi đã quá bất lực mà thôi. Lúc đó, giá như tôi có thể đưa bài hát của mình đến ngài Shreila, hay tôi tích được nhiều nước hơn thì mọi chuyện đã khác rồi."

"Cô..."

Cô ấy vẫn cho đó là lỗi của bản thân sao?

Tôi khẽ cắn môi của mình nhưng không để cho Onodera nhìn thấy.

"Hơn nữa, cậu chính là người đã hồi sinh cho mảnh đất đó. Cho nên cậu là ân nhân của chúng tôi. Tấm lòng này, tôi không biết làm sao để có thể báo đáp cả."

Chìa khóa để cứu nơi đó chính là mang màn đêm tới, hay nói chính xác hơn, đó chính là dập tắt mặt trời. Và quyên trượng Shreila là thứ giúp tôi làm điều đó. Bước cuối cùng đó chính là đánh thức linh hồn của Onodera để cô ấy phục sinh nơi đó với sự sống vô tận. 

"Sau khi trải qua câu chuyện của cô, đó là thứ mà tôi muốn làm nên không cần cảm ơn đâu."

"Vậy sao? Nhưng mà..."

"Đừng lo lắng. Cơ mà đây là đâu vậy? Không lẽ tôi bằng cách nào đó đã dịch chuyển đến hòn đảo đó sao?"

"À, xin hãy an tâm. Cậu vẫn đang ngủ. Còn đây là ở trong một chiều không gian khác tồn tại ở trong ý thức của cậu."

"Ý thức... của tôi?"

"Vâng... nói cách khác, đây chính là không gian được tạo ra bởi thứ mà con người ở thời đại của cậu gọi là Linh tự."

Linh tự? Khoan đã. Điều đó có nghĩa là... tôi đang sỡ hữu một linh tự sao? Tôi liền kiểm tra thẻ chứng nhận của mình nhưng không thấy nó đâu cả. Có lẽ là do tôi đang ở trong không gian ý thức sao?

"Xin đừng lo lắng. Vì Linh tự của cậu chưa được hoàn thiện nên cậu không nhận ra thôi. Và tôi ở đây là để làm điều đó giúp cậu."

Cô ấy mỉm cười nhìn tôi như thẻ muốn trấn an tôi vậy. Và mỗi lần tôi nhìn thấy nụ cười đó, tâm hồn tôi lại cảm thấy thanh tịnh một cách kỳ lạ. Đó là một trong những năng lực của cô ấy sao?

"Vậy tôi xin phép giải thích lại cho cậu. Thật ra tôi cũng chỉ vừa mới biết được điều này, cũng như việc biết rằng sự tồn tại của tôi và những người tại hòn đảo đó chỉ là một câu chuyện mà thôi."

"Onodera..."

"Xin đừng lo lắng. Dù gì thì giờ nó cũng không còn quan trọng nữa rồi. Điều quan trọng hiện tại là cậu, cho nên tôi sẽ cố gắng."

"Cảm ơn..."

Theo Onodera, Linh tự này có chút đặc biệt. Khả năng của nó là cho phép người dùng, tức là tôi, mượn sức mạnh của thiên nhiên thông qua giao tiếp. Tôi sẽ bằng cách nào đó có thể giao tiếp được với thiên nhiên ở mức độ cơ bản. 

Thực chất, dù các Linh tự sỡ hữu quyền năng đặc biệt, chúng lại khá khó dùng và cần độ thuần thục cao, chúng chỉ hiệu quả nếu biết dùng đúng cách. 

Chẳng hạn như cha tôi, ông ấy đã sỡ hữu một Linh tự sau khi đạt tầng thứ 100 trong Mê Cung. Quyền năng của nó là cho phép ông ấy tạo ra lửa. Nói cách khác, ông ấy chỉ có thể tạo ra một ngọn lửa trên thay mà thôi. Ông ấy chẳng thể chường nó đi như trong mấy bộ phim viễn tưởng. Dù vậy, bằng cách liên tục tạo ra lửa, ông ấy có thể đẩy nó về một hướng như máy phun lửa. Hoặc thiêu cháy bất cứ thứ gì ông chạm vào trừ vật thể sống.

Về phần tôi, vì Linh tự này tồn tại một linh hồn độc lập nên việc sỡ hữu có chút trục trặc. Do đó, Onodera ở đây để trao nó cho tôi. Và cả không gian này bản thân nó cũng là Linh tự. Tôi có thể sử dụng Linh tự để ra vào nơi này tùy thích. 

Dù vậy, nơi này chỉ là một không gian ý thức nên những thứ có thể tồn tại trong đây khá hạn chế. Theo như Onodera, tôi có thể cho những vật phẩm có liên quan đến di tích vào trong đây nhưng lại không thể cho những thứ khác tồn tại bên ngoài di tích được.

"Cậu đã hiểu mọi thứ chưa?"

"Tôi hiểu rồi, cảm ơn. Cơ mà không ngờ luôn đấy."

"Vậy... tôi tiến hành nhé? Cậu không phiền chứ, ân nhân của tôi?"

"Cứ gọi tôi là Lei là được rồi."

"Vậy... Lei, cậu không phiền chứ?"

"Tôi ổn. Vậy tôi cần làm gì?"

Khi tôi vừa hỏi thì Onodera nhìn về phía tôi và dang tay ra.

"R-Ra là vậy."

Tôi từ từ xích lại chỗ của Onodera trong khi cảm thấy xấu hổ. Cô ấy nhẹ nhàng ôm lấy tôi rồi hôn lên trán của tôi. Ngay lập tức, một ánh sáng màu xanh lục phát ra ở giữa ngực của tôi. Một biễu tương hình đóa hoa xuất hiện rồi biến mất.

Có lẽ mọi thứ đã xong, thế nhưng Onodera vẫn ôm tôi. Nó dễ chịu đến kì lạ.

"Vậy thì... tôi sẽ câu nguyện cho chặng đường sắp tới của cậu gặp nhiều may mắn."

"Vậy còn cô thì sao?"

"Tôi... tất nhiên là sẽ biến mất rồi."

Onodera khẽ khúc khích cười.

"Khoan đã, sao lại thế được?"

"Vì sự tồn tại của tôi ở nơi này chỉ vì một mục đích duy nhất. Khi nó đã hoàn thành thì đồng nghĩa với việc tôi sẽ biến mất. Dù gì thì tôi cũng chỉ là một câu chuyện mà thôi."

Onodera vẫn nói một cách từ tốn nhưng trong lời của cô chứa một nỗi buồn khó tả.

"Không còn cách nào khác sao..."

"Cậu đang quan tâm đến tôi sao, Lei?"

Tôi khẽ gật đầu. Cô ấy liền nở một nụ cười hạnh phúc.

"Chỉ cần được nghe những lời đó từ Lei là tôi đủ mãn nguyện rồi."

Cô ấy rời khỏi tôi rồi ngồi đối diện với tôi trong khi hai tay đặt lên trước ngực.

"Chào tạm biệt, hi vọng sức mạnh của tôi sẽ giúp ích được cho Lei."

"Chắc chắn rồi."

"Thật tốt quá."

Cô ấy dần trở nên mờ nhạt rồi tan biến.

"Onodera!"

Tôi gọi tên cô ấy trước khi Onodera hoàn toàn biến mất.

"Tôi rất vui vì đã được gặp cô."

Trong khoảnh khắc cuối cùng, tôi đã nhìn thấy một nu cười mãn nguyện của cô ấy.

Sau đó, xung quanh tôi dần xuất hiện những con vật của rừng xanh. Có cả thỏ, mèo, sư thử, các loại chim... chúng tụ tập xung quanh tôi như thể chia buồn với tôi, hoặc có lẽ là chúng muốn tiễn Onodera.

Từ phía xa, tôi nhìn thấy một con linh dương với cơ thể phát ra một ánh sáng màu lục nhạt đặc biệt. Có lẽ nó là chủ nhân của nơi này. Nó nhìn lên trời, nhìn về phía Onodera tan biến rồi nhìn về phía tôi. Tôi cũng nhìn nó, cho đến khi nó rời đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net