Chương 21: Cái giá của việc cứu một mạng sống - The cost of saving a life

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(chuẩn bị tinh thần đi nhé bà con :>)















Khi Kakashi tỉnh lại, anh chớp mắt nhìn đăm đăm vào trần nhà lạ hoắc.

Gì đây? Mình đang ở đâu?

... không phải bị bắn rồi sao?

"Tỉnh rồi?"

Giọng của Obito? Chuyện quái gì đang diễn ra vậy...?

Đầu anh quay cuồng trong hỗn loạn.

Obito ngồi xuống cạnh anh và đưa mắt nhìn. Kakashi lúng túng.

"Đùa thôi", Obito nói sau vài phút im lặng, như thể câu đó sẽ giải thích được mọi chuyện. Nhưng lúc này nó chỉ làm anh thêm mù mờ.

"Cái gì?" anh thốt lên, phát hiện ra giọng của mình khản đặc và khô khốc.

"Tôi chỉ giả vờ thôi". Obito nói khi thấy vẻ mặt hoang mang của Kakashi, hắn gập ngón tay lại thành hình khẩu súng lục và chĩa vào anh. "Khẩu súng," hắn giải thích, "chưa nạp đạn."

Khẩu súng.

Chưa nạp đạn.

.

"...thật?"

"... Ờ." lại là biểu hiện tự mãn đó. "Tôi đã làm cậu ngất".

Hắn đã làm... gì cơ? Khỉ gió. Anh đã ngất? Xấu hổ quá. Obito hẳn phải đang nghĩ anh là kẻ yếu ớt nhất trên đời mất, nhưng mà...

Anh vẫn có thể cảm nhận được cảm giác khi đó, cảm giác của nòng súng lạnh ngắt trên lưỡi mình. Hương vị của kim loại. Sự sợ hãi nguyên thủy. Tim anh đã muốn ngừng đập lúc Obito kéo cò...

"...tại sao?"

Tại sao không giết tôi?

Obito hiểu câu hỏi của anh. Hắn nheo mắt. "Chưa. Tôi vẫn chưa xong việc với cậu." Sau đó hắn nhún vai. "Giải thích đơn giản - đúng lúc hết đạn."

"Ồ ..."

Kakashi quay đi, mắt quét qua căn phòng anh đang nằm. Nó được bài trí rất đơn giản và hầu như trống không, cả phòng chỉ có chiếc giường, một tủ có ngăn kéo và vài bộ quần áo lung tung dưới sàn nhà. Không cá nhân. Không màu sắc. Không ảnh. Không áp phích. Gần như làm anh nghĩ đến một buồng giam.

"Tại sao tôi lại ở đây?" Kakashi hỏi. "... Đây là đâu?"

Obito nghiêng đầu. "Đây là phòng tôi."

Kakashi đơ ra với thắc mắc chồng chất trong đầu- làm sao mà Obito lại đưa anh về đây?

Kakashi nhìn quanh căn phòng lần nữa. Thực lòng anh không thể hiểu nổi.

"Vậy..."

"Tôi đã định mặc kệ cậu," Obito thừa nhận, "nhưng đã nghĩ lại. Còn gì vui nữa nếu cậu đóng băng đến chết ở đấy? Hoặc có thể ai đó sẽ tìm thấy cậu và bán ruột gan gì đó của cậu cho chợ đen," hắn nói thêm, gần như là hơi cân nhắc khả năng trong câu nói sau. Từ biểu hiện của hắn thì có vẻ ý tưởng đó không hẳn là không hấp dẫn - và hắn chỉ tiếc rằng hắn không phải là người đích thân làm việc đó.

Kakashi nhìn hắn, cảm thấy trống rỗng. Dù anh đã nghe rằng có vài vụ kinh khủng đã xảy ra ở mấy khu nguy hiểm của thành phố, nhưng... Có lẽ hắn chỉ đang cường điệu lên thôi.

Có lẽ vậy.

"Thế là tôi quay lại," Obito nói tiếp, bỏ qua biểu hiện không cảm xúc của Kakashi. "Lúc tôi quay lại cậu đã nằm trong tuyết một lúc, nên khi tôi mang cậu về đến đây cậu đã lạnh cứng và ướt nhẹp, cho nên ..." Hắn tìm kiếm đôi mắt của Kakashi, và Kakashi ngước lên khi anh nhận ra Obito sẽ không nói tiếp cho đến khi anh nhìn hắn.

"Tôi cởi quần áo cậu."

Khỉ gió.

Anh đã biết có gì đó mà -

Và còn mấy hành động của Obito gần đây ...

Kakashi giật mình ngồi dậy, đỏ mặt giận dữ, túm chiếc chăn quấn chặt xung quanh mình. "Cậu đã làm gì?" anh rít lên. Anh không cảm thấy gì bất thường, nhưng mà...

Không, không, không, không ...

Anh bình tĩnh lại - anh đã quá sợ hãi nên khó có thể phân tích mọi thứ cho mạch lạc, có thể là do đói nữa - khỉ thật, anh thậm chí còn không nhận ra mình đang trần truồng đến khi Obito nói cho anh biết...

"Nghĩ tôi lợi dụng cậu trong lúc cậu bất tỉnh hả?" Obito khịt mũi. "Không đời nào. Như vậy còn gì vui nữa? Cậu không phản ứng được, cũng chẳng nhớ được gì, mắc gì tôi phải làm vậy?"

Vậy là...tốt phải không? Mà không hẳn, xét đến việc anh đang trần như nhộng và không còn bất tỉnh nữa, và còn... Ôi trời, đây là giường của Obito?

Kakashi nhanh chóng lùi ra xa.

"Cậu vẫn đang bị lạnh, tôi đã chuẩn bị bồn nước nóng cho cậu," Obito đứng dậy và nhìn Kakashi, chờ anh làm theo.

Kakashi kéo cái chăn lên cao hơn, những ngón tay túm chặt lấy nó. "Không."

Obito ... không có vẻ ấn tượng. "Cậu hẳn phải nhận ra mình đã may mắn như thế nào chứ hả?"

Kakashi nhìn hắn cảnh giác. Phải, anh đúng là có thấy vậy, nhưng điều đó không có nghĩa là-

Thay vì rút ra một con dao, điều mà Kakashi đang hơi chờ đợi hắn làm vậy, thì Obito chỉ thở dài, như thể Kakashi mới là người vô lý. Hắn không tiếp tục đe dọa anh nữa mà chỉ đơn giản bước tới và cố kéo tấm chăn ra khỏi người anh. Kakashi phản kháng. Vậy nên Obito vác Kakashi lên luôn, cùng với cả tấm chăn.

Kakashi lúng túng. "Này! Thả tôi xuống!"

Nhưng hắn không thèm đáp lại.

Obito rõ ràng rất mạnh. Hắn vác anh như không dù trọng lượng cả hai hẳn là phải xêm xêm nhau. Trên đường đi tấm chăn bị rơi, và Kakashi cảm nhận được lòng bàn tay của Obito trên một bên đùi trần của anh. Anh gắng không nghĩ đến chuyện đó. Anh cũng tự hỏi liệu có nên đấu lại Obito trong khi bản thân đang trần truồng không, nhưng anh tự thấy được viễn cảnh sẽ bị Obito đàn áp, nguy cơ quá cao nên anh không thể mạo hiểm được.

Tốt hơn là cứ tạm thời thuận theo hắn đi.

Kakashi bị thô bạo thả xuống bồn tắm ngập nước. Nước bắn lên người Obito, hắn hơi vấp ngã và phải nắm lấy cạnh bồn tắm để không rơi vào trong, và Kakashi chợt nhận ra khuôn mặt họ bỗng dưng lại kề sát.

Kakashi cứng người nhìn chằm chằm vào mắt Obito, cho đến khi tự ép mình thở ra, lùi lại cách xa hắn. Anh khoanh tay trước người phòng thủ, cố gắng lờ tên kia đi. Chết tiệt, giờ anh mới nhận ra mình đang lạnh cóng, và nước ban đầu có vẻ nóng phỏng da giờ đã trở nên thật là ấm áp.

Anh nhắm mắt lại, thở phào nhẹ nhõm khi một lát sau mở mắt ra đã thấy Obito biến mất.

Anh không thể hiểu được, nhưng có cái gì đó giữa họ dường như đã thay đổi.

Anh gần như bị cuốn theo suy nghĩ rằng Obito đã thay đổi - tại sao hắn lại không kéo Gai vào chuyện này, tại sao hắn lại mất công muốn giúp Kakashi làm ấm người dù hắn ghét anh như vậy - nhưng rồi anh nhớ ra hắn đã nhét một khẩu súng chưa khóa chốt an toàn vào trong miệng mình - không có đạn, nhưng vẫn là ... và ...

Không. Obito vẫn chỉ là một tên khốn máu S thôi. Lý do hắn làm điều này ... Lý do duy nhất hắn làm bất cứ chuyện gì từ trước tới giờ chỉ là để chơi đùa với đầu óc của anh, và khi Kakashi suy nghĩ theo hướng này, thì có nghĩa là Obito đã thành công. Hắn đã làm anh hoang mang, phải xem xét lại mục tiêu mà anh đang hướng tới.

Hay là Obito đã thay đổi suy nghĩ về anh?

Không ... Không, không hẳn. Hắn che giấu cảm xúc của mình rất tốt, nhưng tất cả những gì anh có thể nhìn thấy khi lớp mặt nạ lạnh lùng ấy của hắn nứt ra chỉ là nỗi căm ghét, sự giận dữ bùng cháy, và sự thờ ơ dửng dưng trước nỗi đau đớn và thống khổ của Kakashi. Kakashi đã nghĩ rằng anh có nhìn thấy một thứ gì đó khác, chỉ trong một phần giây... nhưng rồi nó biến mất, như thể tất cả chỉ do anh tưởng tượng mà thôi.

Kakashi nắm chặt tay. Đúng là có thứ đã thay đổi. Nhưng không phải là Obito.

Anh không muốn thừa nhận, nhưng đúng là có điều gì đó đã thay đổi, và đó là anh.

Và anh vẫn không hề muốn thừa nhận, nhưng anh không thể chối bỏ được nữa.

Anh đã yêu. Yêu người đàn ông căm hận anh, yêu người anh không bao giờ có thể mơ được ở bên mà không bị tổn thương. Yêu người đàn ông thậm chí muốn anh chết đi, người mà tình yêu đã bị anh giết chết.

Cuộc sống thực sự quá tàn nhẫn.

Từ khi nào anh bị thu hút bởi Obito? Từ khi nào tình cảm này lại cắm rễ sâu đến như vậy?

Bởi vì ngay từ đầu lý do mà anh dây dưa vào tất cả những việc này không phải là vì những người cần giúp đỡ, mà là vì Obito - Kakashi có thể cứ mặc hắn giết người vô tội, nhưng anh không thể để hắn chìm sâu hơn vào vực thẳm tối tăm của tội ác và chết chóc. Anh đã có thể giúp đỡ bất kỳ người nào khác, đúng - nhưng mục tiêu của anh bỗng nhiên thay đổi khi anh gặp lại Obito - nó đã thay đổi từ bảo vệ nạn nhân thành bảo vệ kẻ gây tội. Cả hai cách đều có nghĩa là ngăn cản Obito, nhưng sự khác biệt vẫn hết sức đáng kể.

Anh lẽ ra phải thấy trước những dấu hiệu đó chứ!

Anh không muốn như thế này. Anh muốn Obito trở lại là Obito như ngày xưa, là bạn của anh, là cậu bé với trái tim nhân hậu, chứ ... không phải là người đàn ông này, người chỉ muốn tổn thương anh, làm nhục anh bằng mọi cách.

Và có lẽ làm Kakashi yêu mình cũng chỉ là một phần trong kế hoạch xấu xa của hắn. Để làm tan nát trái tim anh giống như anh đã làm với hắn. Kakashi thấy thật mỉa mai làm sao. Nhưng ai mà biết được anh sẽ nảy sinh cảm giác với người đã đối xử với anh như một thứ dơ bẩn chứ? Anh không thể hiểu được, anh không muốn cảm thấy như thế này.

Anh có thể đổ lỗi những suy nghĩ này cho cú sốc, hoặc do kiệt sức - hẳn rồi. Nhưng có một cảm giác âm ỉ sâu thẳm trong anh khiến anh nghĩ đó không phải chỉ là sự say mê nhất thời.

Obito quay lại, lần này đã cởi hết quần áo, và nếu như Kakashi đang không trần như nhộng thì anh đã bay ngay ra khỏi bồn tắm để thoát thân rồi. Cho nên anh đành cố gắng dùng tay che chắn thân mình kín nhất có thể và tránh nhìn vào hắn - cho đến khi nước bắn tung tóe và mặt nước dâng cao đến tận mép bồn, và anh chợt nhận ra Obito cũng đang bước vào bồn.

Anh hoảng loạn.

Trong im lặng.

Chân Obito chạm vào chân anh, mắt cá chân rà dọc mặt trong đùi anh. Kakashi cố gắng khép chân mình lại, nhưng Obito không để cho anh như ý, hắn dùng đầu gối ép chân anh mở ra. Kakashi nghiến răng, hy vọng đây chỉ là một trong hàng đống cách tra tấn tinh thần của Obito - hành hạ tâm trí thay vì cơ thể của anh.

Obito lùi lại tựa đầu vào mép kia của bồn tắm như Kakashi.

Họ cứ ngồi yên như thế trong im lặng, Kakashi muốn, nhưng không dám đứng dậy.

Anh bỗng cảm giác bồn tắm dường như rất rất nhỏ.

Cậu ta bỏ quần áo mình ở đâu rồi không biết ...?

Obito đang nhắm mắt, nên Kakashi tận dụng khoảnh khắc hiếm hoi này - và cả sự gần gũi giữa hai người - để nhìn kĩ những vết sẹo trên cơ thể hắn. Anh đã không có cơ hội để xem chúng lành lại như thế nào (mà tránh không nhìn chằm chằm), mãi cho đến tận giờ.

Những vệt liếm của ngọn lửa vẫn ở đó, dấu vết còn lại sẽ không bao giờ biến mất. Chúng bò trên cánh tay phải, vuốt ve trên mặt và chớm trườn lên lồng ngực hắn. Tất nhiên Kakashi ghét cái sự thật rằng hắn bị tất cả những vết sẹo này là vì anh, nhưng đồng thời nó cũng làm anh thấy ấm áp khi nghĩ đến Obito đã từng quan tâm anh như thế nào, đã từng sẵn sàng hy sinh vì anh như thế nào.

Nhưng thực ra thì.. những vết sẹo đó trông không hề xấu chút nào. Chúng không làm hắn đẹp hơn, nhưng ... nhìn cũng khá ngầu. Anh cũng thấy một vài vết sẹo thường nữa - rõ ràng là do một số loại vũ khí sắc bén nào đó chứ không phải do lửa. Một vết thương nhỏ cắt qua vai của hắn. Nó đã lành lại từ lâu nhưng Kakashi không thích cái ý tưởng vết thương này quá gần với cổ hắn chút nào. Một vài đường cắt mỏng hơn chạy dọc trên cánh tay và thân trên, nhưng không có vết thương nào quá nguy hiểm và trên bàn tay hắn đang đặt trên cạnh bồn tắm cũng vậy.

Thở phào, Kakashi vừa thả lỏng, bắt đầu tin lần này thực sự sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Obito đã luôn luôn lỗ mãng và thẳng thừng trong những trò của hắn, ít nhất là về chuyện này, nhưng-

Hắn bất thình lình mở mắt và quan sát anh.

Kakashi chợt cảm thấy một cảm giác nhộn nhạo trong bụng, và cũng không phải là một cảm giác tốt lành gì.

Obito ngồi thẳng dậy. Vẫn mở mắt quan sát, hắn tiến lại gần Kakashi - di chuyển vào giữa hai chân anh. Hai bàn tay hắn đột ngột chống xuống, kẹp cơ thể Kakashi ở giữa. Hắn cúi xuống gần hơn.

Kakashi run rẩy.

Tay Obito rời mép bồn tắm để chạm vào vai Kakashi. Bàn tay di chuyển xuống ngực, và tiếp tục lần xuống thấp hơn nữa. Kakashi cắn răng lấy hai tay che chắn thân dưới, cố không để ý đến những đầu ngón tay của Obito đang chạy dọc trên bàn tay anh trêu chọc. Chúng chạm vào mặt trong đùi, tiếp tục lên cao hơn, và...

"Đợi.. đợi đã ..." anh nghẹn lại, lúng túng, cố gắng tránh khỏi bàn tay đang lang thang của hắn dù không thể. "Obito, làm ơn ..."

Chết tiệt, anh phải nhận ra rằng với hắn chỉ vậy là chưa đủ chứ!

Ngón tay của Obito trượt lên cao hơn, một ngón đẩy vào trong.

Kakashi hổn hển, nắm lấy vai Obito cố đẩy hắn ra. Obito chống chân lên bồn tắm giữ anh lại, ngón trỏ đâm vào sâu hơn. Một sóng nước tràn qua mép bồn dội xuống sàn nhà trước động tác bất ngờ của hắn. Nhận ra cơ thể mình đang phơi bày trước mặt hắn, anh chật vật che chắn mình lại mà không biết phải làm gì tiếp nữa.

"Dừng lại đi!"

Một cảm giác kì quái xa lạ dâng lên và đáng ra nó không phải như vậy chứ. Chưa từng có ai chạm vào anh như thế, không phải ở đó. Nó không hẳn khiến anh khó chịu, nhưng cũng thật kỳ quái, và anh chỉ cảm thấy quá sức xấu hổ. Khuôn mặt anh bùng cháy.

Ngón tay Obito đẩy vào sâu hơn nữa làm cơ thể Kakashi căng lên. Sau đó trượt ra một nửa, rồi lại đẩy sâu vào trong. Động tác lặp đi lặp lại, va chạm vào anh từ tận bên trong - ban đầu không có chủ đích, nhưng rồi hắn bắt đầu tìm kiếm cái gì đó ...

Khuôn mặt, tai, cổ và hai vai của anh - mọi thứ đều thật nóng. Anh nhỏ giọng cầu xin. "Obito ..." . Anh đâu muốn điều này, nhưng ... Ngón tay Obito chợt sượt qua một điểm nào đó và đầu anh gục xuống, há hốc không nói nên lời, ghì chặt lên cơ thể Obito, hơi thở hổn hển của anh phả lên xương quai xanh của hắn.

Obito ngay lập tức nhận ra phản ứng của anh. Bàn tay hắn lại di chuyển, ngón tay cố ý thong thả cọ xát vào điểm hắn vừa tìm được, khiến Kakashi phải cắn chặt môi để kiềm lại tiếng rên rỉ đã sắp bật ra.

Làm sao mà chạm vào đó lại thích như vậy?

Anh đã quá phân tâm nên không nhận ra rằng mình đang cương cứng cho đến khi cảm thấy 'nó' chọc vào tay mình. Làm sao mà anh che giấu được nó trước mặt Obito đây? Tại sao anh lại cảm thấy như thế này? Mùi của Obito thật dễ chịu, anh đã cảm thấy vậy lần thứ ba thứ tư chỉ trong ngày hôm nay rồi.

Mình đang bị cái quái gì vậy?

Obito lùi ra, và Kakashi trong khoảnh khắc đã hi vọng hắn đã xong chuyện với mình rồi. Nhưng Obito không rời đi. Hắn đẩy vào trong lần nữa, lần này dùng hai ngón tay. Chỗ đó của anh bị mở rộng, và lần này thì đau hơn, Kakashi buông ra một tiếng rên trầm thấp phả vào làn da ướt nước của Obito. Đôi môi anh mở ra, thở hổn hển và đứt quãng. Anh cảm thấy ngây ngây sốt , quá yếu đuối để có sức mà gắng thoát ra.

Obito đâm mạnh vào trong làm Kakashi rên lên, dù anh đã cố làm âm thanh đó thành giống như đau đớn hơn, anh không muốn hắn nghe như anh đang sung sướng hưởng thụ chút nào. Chỗ cương cứng của anh trở nên càng cứng hơn khi Obito tiếp tục kích thích vào nơi anh nghĩ rằng hẳn là tuyến tiền liệt. Mặc dù anh biết có chỗ đó thì anh cũng chưa bao giờ cảm thấy phải tự an ủi bằng cách này, và bởi anh chỉ hẹn hò với con gái trước đây mà cũng không có hứng thú lắm với chuyện đó, nên anh chưa bao giờ thực sự tìm hiểu về nó.

Cho đến lúc này.

Kakashi nghiến răng, lờ đi thân dưới đang cương cứng.

Nhưng mà Obito đã nhận thấy.

Hắn kéo tay Kakashi ra và ghim lên bức tường sau đầu anh, ngăn anh tự giấu mình đi. Tư thế này làm thành bồn tắm nghiến lưng anh đau điếng.

Obito không nói hẳn ra, nhưng hắn nhếch mép cười, lưỡi trườn lên vẽ những đường dọc và vòng tròn trên cổ anh. Môi hắn phủ lên mạch cổ và mút mạnh. Một tiếng than nhẹ thoát ra từ môi anh, vừa giống tiếng thở gấp vừa giống tiếng rên rỉ, và anh cong người lại. Cảm giác từ những cú chạm của Obito khiến anh muốn bùng nổ.

Cái gì... làm sao mà anh lại bị kích động như thế này?

Những ngón tay của Obito tiếp tục thong thả chạm vào tuyến tiền liệt của anh. Hắn xoa vuốt nó, ban đầu chầm chậm gần như là chơi đùa, nhưng dần dần hắn liên tục chà xát vào điểm nhạy cảm nhất. Kakashi run rẩy. Những đụng chạm trở nên có nhịp điệu, và khoái cảm chạy thẳng lên đằng trước. Kakashi thở gấp. Bàn tay anh siết chặt và các cơ bắp cứng lại - cố gắng hết sức để ngăn mình quằn quại rên rỉ. Anh gục đầu vào hõm vai Obito, cố giấu đi khuôn mặt mình, hít vào mùi hương của dầu gội, nước hoa, mồ hôi và mọi mùi hương trên người hắn. Anh rên lên, cố gắng chôn những âm thanh vào da thịt hắn khi Obito chơi anh bằng ngón tay mình.

Làm thế nào mà anh từ ngăn hắn giết người, đến súng chĩa vào miệng, đến ... như thế này?

Anh đã bất cẩn, và ... Obito sẽ dùng nó để đối phó với anh.

Những đốm đen xuất hiện trước mắt làm mờ tầm nhìn của anh, nhưng có lẽ là vì anh đã quên mất phải hít thở.

"Kakashi," Obito thì thầm vào tai anh, Kakashi run rẩy trước luồng khoái cảm chảy dọc cơ thể khiến anh căng lên.

Ôi không. Không hay rồi ...

"Obi..."

Không phải chứ.

Obito lần nữa ấn vào điểm gồ lên bên trong - mạnh hơn và thô bạo hơn- và anh bắn, làm đục một khoảng nước, chất lỏng nóng bỏng phun ra giữa hai người và anh không thể giấu được.

Thật không công bằng.

Obito hiểu rõ hắn đang làm gì với anh. Hắn không chỉ đòi hỏi những gì hắn không có quyền đòi hỏi, mà còn lấy đi những thứ mà anh chưa từng trao cho ai, những thứ hắn không có quyền lấy.

Kakashi vẫn chôn mặt bên cổ Obito, thở dốc, trán tựa nặng nề vào vai hắn. Trái tim anh vẫn đập nhanh như điên, chân tay run rẩy. Anh vẫn cảm thấy choáng váng sau khi cao trào qua đi.

Obito rút ngón tay ra. Kakashi bồn chồn trước chuyển động của hắn. Khuôn mặt anh bị thiêu đốt bởi nỗi hổ thẹn. Khi Obito lùi lại và thả tay anh ra, và anh không còn có thể trốn tránh khi mà hắn đang ở quá gần, anh quay đầu sang bên, một bàn tay che mặt chắn mình khỏi cái nhìn của Obito. Hốc mắt nóng lên, anh chớp mắt xua đi giọt nước đang chực tràn ra. Thật lố bịchthảm hại vì anh đã rất lâu không khóc kể từ khi ..., kể từ khi Rin chết.

Thật không công bằng, nhưng anh mong đợi gì chứ? Tên Obito đó sẽ thả anh đi sau khi bắt anh lại như vậy? Sau những gì Gai đã làm? Không thể nào. Ngay cả khi anh có thể thoát khỏi hắn mà không xây xát gì thì cũng không có nghĩa là Obito sẽ không làm tổn thương anh bằng những cách khác. Obito hiểu, có lẽ hiểu rõ hơn bất cứ ai khác, rằng thương tích trên cơ thể không thể nào đau đớn bằng và không khó khăn bằng tổn thương tinh thần. Vì vậy hắn nhắm vào trái tim của Kakashi.

Nhưng anh sẽ không cho Obito sự thỏa mãn vì đã làm anh khóc đâu.

Obito không cho anh trốn chạy. Hắn kéo tay anh ra, nắm mạnh cằm buộc anh quay lại đối diện với hắn. Hắn nhấc người, trùm lên anh như một cái bóng đáng sợ, nâng mặt anh lên ngang tầm mắt hắn trong khi anh ngồi mệt mỏi mềm nhũn trong làn nước dần lạnh.

Tinh thần đấu tranh của anh dường như đã biến mất.

Obito cười khẩy trước sự im lặng phục tùng của Kakashi. Ngón tay cái của hắn chà xát môi dưới của anh.

"Tôi muốn thong thả, nhưng ... tôi có việc bận rồi, nên không chơi với cậu được nữa."

Hắn tha cho anh, dù Kakashi biết rằng không phải do nhân từ, lòng trắc ẩn hay thương hại bất chợt của hắn, mà dường như là vì hắn đã đạt được thứ hắn muốn -không cần thiết phải mạnh tay hơn vào lúc này. Bởi hắn còn những thứ khác quan trọng hơn phải làm.

Và hắn gần như đã phá nát anh.

"Chúng ta sẽ tiếp tục sau." Obito nói. Hắn đứng dậy, quấn một cái khăn quanh mình.

Kakashi nghiến răng, nhìn xuống làn nước vẩn đục.

Chết tiệt.

Anh ngồi đó hóa đá, nghe tiếng Obito mặc đồ và đóng sập cánh cửa lại.

Phải mất một lúc anh mới có thể tập trung tinh thần lại được để đứng lên. Chân anh vẫn còn yếu ớt và run rẩy. Cố gắng không tự thương xót mình nữa - có thể đó là những gì Obito muốn - anh xả nước trong bồn và tắm rửa sạch sẽ. Anh với lấy xà phòng và dầu gội của Obito theo thói quen, nhưng đã bắt mình ngừng lại kịp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net