Chương 22: Ý chí kháng cự - A Will to Refuse

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kakashi hồi phục sau cơn lạnh chỉ trong vài ngày. Có lẽ là nhờ những cốc sinh tố xanh trông quá sức đáng ngờ của Gai, hoặc cũng có thể là do có Icha Icha cứu rỗi.

Gai và Tenzo ghé qua nhà anh sau khi tan học. Hai người đó ở lại làm bài tập và cũng làm phiền anh luôn. Suốt buổi, cả hai người - nhất là Gai - đã kiên trì lải nhải về tầm quan trọng của việc ăn uống lành mạnh khi bị ốm, hòng bắt anh uống đám sinh tố nhiệt huyết cậu ta mới sáng chế ra – thật là buồn cười vì hôm trước chính Gai là người đã mua thức ăn nhanh cho anh. Tuy nhiên, Kakashi vẫn chưa muốn đề cập đến chuyện đó.

Anh thích khoai chiên và thịt gà.

Chứ anh không thích sinh tố xanh.

Kakashi rõ ràng đã kiên quyết không chịu uống, nhưng Gai tuyệt nhiên không nhượng bộ và cũng cực kỳ ngoan cố. Tenzo thì thấy chuyện này quá sức vui nhộn, thế là cậu nhóc bèn chung tay giúp Gai hạ Kakashi luôn.

Kakashi thề sẽ không bao giờ tha thứ cho hai người đó.

Và nữa, nếu Tenzo mà có ốm, chính tay anh sẽ đổ dung dịch sền sệt màu xanh lá đó xuống cổ họng cậu nhóc để trả đũa. Kakashi thấy rõ là Tenzo cũng gớm chúng chẳng kém gì Kakashi, thế mà vẫn gắng bắt Kakashi uống. Nhóc con giả tạo.

Ít nhất Gai sẽ không ép anh uống cái mà chính cậu ta cũng không đủ can đảm để nuốt xuống. Thế nhưng cái mà Gai chịu được không có nghĩa là người khác cũng chịu được.

Kakashi không tin tưởng đám thức uống xanh lè đó chút nào.

Nhưng mà, sau khi Gai giải thích từng-bước-một cách làm ra loại sinh tố kia cho Kakashi và đảm bảo với anh trong đó không hề chứa bất cứ thứ gì ngoài chuối, nước chanh và rau chân vịt, Kakashi đã hết sức ngập ngừng chấp nhận uống nếu hai người để cho anh chút yên bình tĩnh lặng. Cả hai người đều hài lòng vì đã thuyết phục được Kakashi cho món thức uống kia một cơ hội, cuối cùng cũng để anh yên ổn với phen im lặng đầu tiên suốt hai tiếng đồng hồ vừa qua.

Kakashi sử dụng năm phút đầu để làm dịu cơn đau đầu.

Rồi anh mở cửa sổ, hết sức lặng lẽ, và đổ món đồ uống kinh khủng kia ra ngoài.

Mọi thứ có lẽ đã rất trơn tru nếu bà hàng xóm nhà anh không tình cờ đi ngang dưới lầu và hứng toàn bộ đám hợp chất bổ dưỡng rau-chuối-chanh lên đầu.

Một tiếng thét vang lên và hành động của anh ngay lập tức bại lộ trước Gai và Tenzo, làm cả hai quá sức chán anh luôn. Nhưng cũng không "chán" bằng bà cô đang mang cả đống sinh tố trên đầu kia. Rõ ràng bà đang sôi sục vì giận dữ, và Kakashi cam đoan anh thấy có khói bốc ra từ hai lỗ mũi bà.

Kakashi gắng biện giải rằng thì đấy có khi lại là chất dưỡng tóc tuyệt hảo mang mái tóc bà sang một trang mới sáng bóng ấy chứ, nhưng thật đáng buồn bà chỉ coi đó là một điều sỉ nhục.

"Ý cậu là tóc tôi đã xơ xác rồi chứ gì, cậu trai!?"

Ngoài sự cố đó ra thì ngày của anh cũng khá bình thường, bình yên đã quay lại với anh sau khi Gai và Tenzo về đi tập judo để anh lại với đám sách của mình – nhưng không may là trước khi họ ép anh uống bằng được một cốc cái thứ xanh lè đó.

Đến chiều thứ năm thì anh đã khỏe, nhưng vẫn nghỉ ở nhà thêm một ngày nữa. Và dù anh tự nhủ chỉ là vì anh muốn chắc chắn mình đã khỏi hẳn cảm lạnh thôi, thì thực ra là cũng có liên quan đến Obito lắm. Lúc này anh thực lòng không muốn sớm gặp lại hắn đâu.




0 0 0




Nhưng cuối tuần đã qua mà thứ hai lại đến nhanh quá. Và Obito cũng vậy.

Kakashi hiếm khi đi một mình lúc ở trường, nhưng sáng nay có bài kiểm tra Toán và anh đã làm xong trước mọi người. Với anh môn Toán khá là dễ dàng, nhưng đám còn lại thì vẫn đang vật lộn với đầu óc ngái ngủ sau mấy ngày nghỉ cuối tuần.

Ngay đến Kakashi cũng phải đồng ý rằng khởi động ngày thứ hai đầu tuần bằng một bài kiểm tra Toán là quá sức tàn khốc.

Các lớp tiết đầu vẫn chưa kết thúc, các hành lang vẫn còn hơi vắng lặng lúc anh nhìn thấy Obito. Obito trông không điên lắm, nhưng cái cách ánh mắt hắn bắt ngay lấy Kakashi từ tít đầu kia hành lang làm anh thấy hơi không thoải mái.

Trái tim anh tăng tốc khi Obito bắt đầu tiến lại gần.

Không cách nào trốn hắn mà không bị quá lộ liễu - ở đây chỉ có mỗi hai người - thế là Kakashi cắm đầu vào quyển sách với hy vọng trông mình đủ bàng quan. Nhưng anh quá sức nhận thức về những bước chân đang tiến lại gần. Anh không nhìn lên khi hai bàn chân dừng trước mặt anh.

"Tôi nghĩ chúng ta đang giữ quần áo của nhau," Obito thoải mái nói.

Được một lần Kakashi nghĩ rằng có lẽ gặp một mình Obito thôi thì tốt hơn. Anh không muốn bạn bè mình nghe thấy chuyện đó. Sẽ rất phiền nếu phải giải thích cho mọi người tại sao hai người lại có khúc mắc ... Nhất là với Gai. Cậu ta sẽ tự vẽ ra các kết luận của cậu ta - và có khi sẽ đúng cũng nên.

"Chúng ở trong tủ của tôi," Kakashi nói, vẫn nhìn chắm chằm xuống trang giấy. Anh moi chìa khóa ra. "Tôi sẽ lấy cho cậu."

"Không. Không cần. Nghe đây," Obito nói, bước lại gần nửa bước. "Tối nay đến chỗ tôi. Lúc đấy mang đến cũng được."

"Tôi có kế hoạch khác rồi," Kakashi nói. Cổ họng anh đột nhiên khô khốc và giọng khàn khàn cất tiếng trả lời.

"Ồ? Vậy cậu phải hủy thôi."

Một cánh cửa gần đó mở ra, và một cơn sóng lũ lượt sinh viên tràn ra từ tiết học vừa kết thúc - may mắn là không phải lớp bạn anh đang học. Đột nhiên Obito bước lại gần - quá gần - và đầu Kakashi đập vào tường khi anh lùi lại để tránh chạm vào hắn.

"Chỗ của tôi," Obito nói, giọng trầm và thấp, nhưng đủ lớn để những người đứng gần đó nghe thấy. "Tối nay. Chín giờ... Kakashi."

Rồi Obito xoay người với một cái nhếch mép khiến đám sinh viên xung quanh e sợ tránh xa hắn, và hắn bước đi. Một cô gái cả gan ném một cái nhìn sợ hãi về hướng hắn, nhưng những người còn lại chỉ vội vàng bỏ đi.

Tất cả đều tránh nhìn vào mắt Kakashi.

Rồi Gai bước ra khỏi lớp học và quàng một cánh tay quanh cổ anh, rồi kế tiếp là Genma đấm vào vai anh, bởi vì 'sao anh dám nghỉ học cả tuần mà vẫn là người đầu tiên hoàn thành bài kiểm tra toán, mà có khi tất cả những câu trả lời đều đúng ấy chứ?' Ngay lập tức gút thắt trong lòng anh như thể đã tan biến, và cả bầu không khí căng thẳng vừa xong cũng bay theo.

Kakashi cười vang, bởi bạn bè của anh cứ tuyệt vời thế đấy, họ không tránh né anh, họ cứ kì quái như vậy và vì thế anh yêu họ. Rồi anh xoa đầu Tenzo lần nữa, và, sau đó, bên bàn ăn trưa còn cố tình đề cập đến chuyện xu hướng tính dục của mình không nhất thiết giới hạn ở phụ nữ, vừa ném cho Asuma một cái nháy mắt khơi gợi và bổ sung rằng mình thực lòng cũng rất cởi mở về chuyện thử qua những 'loại hình mới', làm Asuma đỏ ửng và phun phì phì, khiến đám còn lại phá ra cười lớn. (Nhưng thiệt sự, Asuma đáng ăn quả báo lắm, tên khốn này.)

Đúng, chắc chắn anh yêu bạn bè mình lắm.

Kakashi gắng bỏ 'yêu cầu' của Obito ra khỏi đầu lâu hết mức có thể. Khi về đến nhà, anh không biết phải làm thế nào, và đến tận 8 giờ 58 phút Kakashi cũng vẫn chưa quyết định được. Hiển nhiên đến lúc đó thì chẳng thể nào đến căn hộ của Obito kịp được – nên gián tiếp mà nói anh đã có quyết định rồi.

Khi đồng hồ điểm chín giờ, tất cả những gì Kakashi có thể nghĩ là ''kệ xác đi!'' và anh phi vào phòng ngủ, khóa cửa lại và gắng đi ngủ. Mãi đến sau nửa đêm Kakashi mới có thể trôi vào giấc ngủ.

Anh thực lòng chẳng nhiệt tình lắm khi nghĩ đến việc phải đi học vào ngày mai.

Obito sẽ tức giận cho coi.





0 0 0





Buổi sáng hôm sau Kakashi để túi quần áo vào ngăn tủ của Obito. Anh biết rất rõ rằng Obito chẳng thèm quan tâm đến chuyện quần áo đâu- vấn đề là chuyện Kakashi không tuân lệnh. Anh cảm thấy như mình đang đợi một quả bom đếm ngược - biết chắc chắn rằng đang đến và không thể nào tránh được.

Không có gì xảy ra vào thứ Ba.

Cũng chẳng có gì xảy ra vào thứ Tư.

Vào cuối tuần học ấy, Kakashi có hơi ước là anh đã làm theo những gì Obito sai bảo để không phải đợi quá lâu. Anh biết sẽ có ... những hậu quả cho sự kháng cự của mình, nhưng anh không biết khi nào hay ở đâu hay như thế nào, và sự chờ đợi đang dần dần đánh gục anh, bởi anh biết Obito sẽ không quên đâu, và mặc cho suốt khoảng thời gian đã trôi qua Kakashi vẫn chưa tiến gần chút nào tới việc tìm ra cách đối phó với hắn.

Kakashi không gặp Obito cho đến tận thứ Năm, và ngay chiều hôm đó, sau giờ học, hắn tiếp cận anh. Hắn ngồi xuống bên cạnh Kakashi lúc anh đang chờ xe buýt, nhưng không hề nhìn anh một cái khi đặt bàn tay lên đùi anh, đúng lúc chuyến xe của anh lăn bánh vào sân trường.

Kakashi chống lại thôi thúc muốn đứng dậy và bỏ đi. Không nên đẩy chuyện đi quá xa, sự hồi hộp đang ăn tươi nuốt sống anh rồi. Anh chỉ muốn kết thúc cho nhanh. Áp lực căng cứng - và sự hiện diện của Obito – đã bị Gai nhận ra, cậu ta hỏi Kakashi có muốn mình ở lại cùng không.

Kakashi do dự trước khi nói với cậu ta rằng mình ổn mà, và trấn an ông bạn rằng họ sẽ gặp ở võ đường sau.

Có lẽ thế.

Anh mong là thế.

Gai ném cho Obito một cái nhìn không tin tưởng – cái nhìn bị lờ đi - nhưng cậu ta không làm trái mong muốn của Kakashi bằng một tiếng 'không'.

Xe buýt rời đi và sân trường bỗng chốc vắng lặng. Obito đứng dậy bảo anh đi theo, rồi bước về phía sau một tòa nhà trong trường để tránh khỏi những cặp mắt tò mò. Kakashi đứng dậy và bước đi chậm rãi, cảm thấy không ổn chút nào.

Khi vừa quẹo qua một khúc quanh, Obito quay lại và tung một cú đấm vào anh.

Là một võ sinh cũng được vài năm có lẻ, Kakashi tự động bắt lấy tay hắn, khiến cả anh lẫn Obito ngạc nhiên – hắn không hề lường trước anh sẽ phản kháng.

Đôi mắt Obito trở nên đầy sát khí, cái mặt nạ hắn luôn luôn trưng ra bỗng vỡ tan, để lại một khuôn mặt vặn vẹo vì thịnh nộ. Kakashi thả tay Obito ra, lùi lại vài bước và nuốt xuống.

Obito gắng kiềm chế lấy lại bình tĩnh. "Đến đứng cạnh bức tường," hắn khẽ nói.

Lời cảnh báo của Deidara đột nhiên vang lên trong đầu anh. Có cái gì đó ở Obito đang báo động nguy hiểm, và làm hắn tức giận hơn nữa không phải là ý hay. Anh không tin tưởng Deidara chút nào, tất nhiên - anh đã từng ngu ngốc mà tin y - nhưng Kakashi có cảm giác khó chịu rằng có cái gì đó... không đúng. Mặc kệ vẻ ngoài điềm tĩnh, trông Obito vẫn hết sức giận dữ.

Kakashi ngờ rằng mình không thể một mình đối phó với hắn nổi, nhưng cứ để Obito đánh anh cũng không phải lựa chọn tốt.

Cuối cùng thì, Kakashi không phải là người được đưa ra quyết định.

Obito lao vào Kakashi, đánh mạnh vào bụng anh, di chuyển nhanh và bất ngờ tới mức Kakashi không có thời gian phản ứng. Không khí bị tống khỏi phổi vì cú va chạm - cơn đau bùng nổ trong bụng làm anh gập người lại. Obito bước một bước về phía trước và tì đầu gối lên xương sườn Kakashi. Một tiếng crắc vang lên phá vỡ im lặng. Kakashi rên rỉ, đầu gối bắt đầu khó chống đỡ nổi.

Ngay lập tức, Obito lại lao đến. Những cú đánh không nương tay.

Obito nắm đầu anh đập vào tường - đầu anh va vào mặt đá, răng nghiến lại, và tầm nhìn mờ đi. Anh nếm thấy vị máu.

Anh không có chút kinh nghiệm nào về những cuộc tấn công kiểu này, và Obito cũng chẳng cho anh thời gian để tự vệ.

Lần này anh là người đã mất cảnh giác.

Obito xoay người Kakashi lại và giật mạnh cánh tay anh ra sau. Một tiếng rắc nghe phát bệnh vang lên và hắn vặn trật khớp vai Kakashi. Cơn đau bén nhọn xuyên qua làm anh kêu lên đau đớn. Nếu có đủ không khí còn sót lại trong phổi thì anh đã gào thét rồi.

Mọi thứ đều quá đau đớn và đầu anh thì nhói lên từng cơn. Khi Obito thả ra, anh ngã gục xuống đất. Anh nghẹn ngào - xương sườn đau đến nỗi không thể hít thở nổi, và đầu giật giật trong cơn đau quay cuồng.

Ý thức nhanh chóng trôi đi, xung quanh anh trở nên mờ ảo và tăm tối. Những miếng loang lổ của hư vô bơi lượn trước mắt anh. Anh mơ hồ nhận ra một bóng hình cúi xuống gần, thì thầm gì đó vào tai anh. Kakashi không thể nghĩ ra nổi là ai, và anh cũng không thể nghe được người đó đang nói gì.

Thế giới của anh cứ quay mòng mòng cho đến khi tất cả chuyển thành màu đen.

Lúc mở mắt ra Kakashi chỉ thấy một màu trắng. Ánh sáng chói lóa làm anh phải chớp chớp vài lần mới mở mắt ra được. Ngực đau đớn kinh khủng.

Anh đang ở đâu?

Vai bên phải sưng lên và nhức nhối. Anh thấy bệnh hết sức.

Chuyện gì đã xảy ra với anh nhỉ? Ký ức của anh hơi rối loạn. Tóc đen, mắt đen... Đúng rồi. Obito. Phải mất vài giây, tất cả những gì đã xảy ra mới quay lại đầu anh và bắt đầu sáng tỏ.

Một phụ nữ tóc vàng nghiêng người về phía anh. "Em có nhớ tên em là gì không?"

"Kakashi. Kakashi Hatake," anh lẩm bẩm, chậm rãi hít vào từng hơi nông vì cơn đau dưới ngực không cho phép anh thở sâu hơn.

Người phụ nữ này trông rất quen, nhưng ngay lúc này anh không thể nhớ ra nổi cô là ai. Anh cảm thấy hẳn mình có biết cô. Cô đưa cho anh một viên thuốc và một ly nước. "Cố uống cái này đi. Sẽ giúp em giảm đau."

Với sự giúp đỡ của cô, anh đã xoay sở uống được viên thuốc.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Cô hỏi.

"Em có biết cô không nhỉ?"

"Tôi là Tsunade Senju. Em rất may mắn đấy... Tôi đang chuẩn bị về thì Shizune phát hiện ra em bị ngất và đưa em đến đây. Nếu chúng tôi không tìm thấy em sớm, có khi em sẽ ở đó đến sáng mất."

Tsunade... Cô Senju. Phải rồi. Ngài hiệu trưởng.

"Chào lần nữa nhé, Kakashi," Shizune lên tiếng từ góc phòng khi anh bắt gặp ánh mắt của cô. "Nhớ tôi chứ?" Kakashi gật đầu, nhưng hối hận ngay lập tức. Chuyển động gây ra một cơn đau xuyên thấu qua đầu anh. Anh rít lên, và Tsunade vươn tay ra đỡ lấy anh, ngăn cho cơn chóng mặt không khiến anh rơi khỏi giường.

Kakashi nhíu mày bối rối. Đầu anh có vẻ vẫn đang quay cuồng, nhưng trừ lúc di chuyển, những cơn đau dịu xuống cũng gần như được coi là một niềm sung sướng. Từ từ chậm rãi, anh lại nằm xuống.

"Nhưng mà... tại sao..." anh bắt đầu.

"Tôi từng là bác sĩ," Tsunade nói. "Bệnh viện giống như ngôi nhà thứ hai của tôi. Em có ba xương sườn bên trái bị gãy, và một cánh tay bị trật khớp... Và có thể bị chảy máu trong, theo như những vết bầm tím trên bụng em."

"Em-"

Đột nhiên anh cảm thấy phát bệnh. Cô Tsunade vừa kịp đặt một cái xô xuống dưới cho anh nôn ra. Chuyển động của anh lại lần nữa gây ra một cơn sóng đau đớn càn quét qua đầu.

"Đừng cử động nhiều – em bị đập đầu khá mạnh, nên có thể bị chấn động một chút."

Vài phút sau, sau khi Kakashi đã nôn thốc sạch cả dạ dày và nhận thêm một viên thuốc giảm đau nữa, anh mới lẩm bẩm, "Cảm ơn cô. Em xin lỗi vì đã gây ra quá nhiều rắc rối." Thuốc giảm đau bắt đầu có tác dụng, anh cảm thấy dễ thở và dễ suy nghĩ trở lại.

"Đừng bận tâm. Em không nên di chuyển trong vài tiếng tới – nên là đến ngày kia hoặc lâu hơn đi, nếu được. Có ai để tôi gọi đến giúp em không?"

"Có ông nội em, nhưng ông ấy không sống trong thành phố. Em không muốn làm ông lo lắng nếu tránh được. Chỉ cần em nghỉ ngơi một thời gian— "

"Đừng có nghĩ vậy," Tsunade nạt ngay. Cô thở ra chậm rãi, xoa xoa thái dương mình. "Nếu em muốn vậy, tôi cũng có thể hiểu được. Không sao." Tsunade kéo chiếc ghế lại gần và ngồi xuống. "Tôi sẽ lái xe đưa em về nhà khi em đỡ hơn một chút. Tôi không có gia đình nên tôi cũng không vội đi đâu cả. Em sẽ phải nhờ bạn bè đến chăm sóc vài ngày tới. Nhưng trước tiên, chúng ta cần nói chuyện. "

Đôi mắt cô xoáy vào anh.

"Kể cho tôi chuyện gì đã xảy ra. Đừng lo, những điều em nói ra sẽ chỉ ở trong bốn bức tường này thôi ... Trừ khi em muốn khác."

"Chuyện xảy ra chẳng phải quá rõ ràng sao?" Kakashi lẩm bẩm. Anh siết chặt nắm đấm lại. Giờ đây anh cảm thấy xấu hổ vì đã không tự bảo vệ mình tốt hơn. Lúc Obito cử vài tay chân đến tìm anh là một chuyện, nhưng lần này là một đấu một. Đáng lẽ anh đã có thể làm tốt hơn thế.

"Akatsuki?" Tsunade hỏi.

Sự im lặng của anh dường cũng như câu trả lời.

Tsunade bắn cho Shizune một cái nhìn đầy ý nghĩa, rồi lắc đầu buồn bã. Cả hai im lặng trong một chốc, đối thoại không cất thành lời.

"Em có thể ngồi dậy không?" Tsunade nói sau một thoáng chốc. "Tôi sẽ phải nắn lại cánh tay cho em."

Shizune giúp anh ngồi dậy và Tsunade nhanh chóng chữa lại cánh tay cho anh. Kakashi cắn lại một tiếng rên xiết. Anh nghĩ cơ thể mình lẽ ra đã miễn dịch với cơn đau luôn rồi vì nó đã phải chịu đựng quá nhiều, nhưng dường như sẽ không bao giờ như vậy.

"Tên nhóc đó ... không biết hổ thẹn là gì... ngôi trường ông tôi dựng nên..." cô hiệu trưởng lẩm bẩm trong hơi thở. Cô yêu cầu Shizune để hai người lại với nhau, và rồi cô quay sang anh.

"Tôi chịu trách nhiệm cho sự an toàn của sinh viên trong trường này. Tôi cần phải biết mọi chuyện xảy ra để có thể tìm cách giải quyết. Tin tôi đi - tôi không cho là nên tìm đến cảnh sát khi mà chưa suy nghĩ thấu đáo - đặc biệt trong những tình huống như thế này. Vậy, chuyện gì đã xảy ra?"

Kakashi không định nói gì với cô cả. Nhưng vì một lý do nào đó không rõ, những lời nói cứ thế tuôn ra, giải thích hầu như mọi chuyện cho cô hiệu trưởng. Anh thậm chí còn kể cho cô nghe về Rin - ừm, ngắn gọn tóm tắt thôi - và Obito đã thay đổi như thế nào sau cái chết của cô bé làm anh hầu như chẳng thể nhận ra hắn nữa. Về hắn ngược đãi anh như thế nào, mặc dù anh không đi vào chi tiết. Có thể là do uy lực trong giọng nói của cô khiến anh phải nói ra, hay do tia sáng trong đôi mắt cô hứa hẹn đủ thứ hãi hùng ngang ngửa Obito trừ khi anh hợp tác, hoặc cái suy nghĩ gần như bản năng rằng cô sẽ thấu hiểu. Bằng cách nào đó, thật tốt khi được gỡ bỏ mọi thứ ra khỏi lồng ngực.

"Nhưng cô Senju... Em vẫn muốn giúp cậu ta," anh kết thúc. "Cậu ấy không phải là vô vọng hoàn toàn - không thể được. Sâu thẳm trong trái tim... cậu ấy thực sự rất tốt. Em muốn chạm được tới Obito đó ... và đưa cậu ấy trở lại."

"Cậu ta thật may mắn khi có một người bạn như em, Kakashi. Nhưng có thể sẽ nguy hiểm cho em nếu em tiếp tục đến trường... Tôi có thể sắp xếp để em học ở nhà nếu em muốn. Em nên để những người lớn hơn xử lý việc này."

"Không. Em không thể... em chưa thể từ bỏ được... Và nếu Obito thực sự muốn tìm đến em, nhiêu đó không đủ để ngăn cậu ta đâu. Đây là điều em phải tự mình đối mặt."

Tsunade nhìn anh như thể muốn nói thêm điều gì đó, nhưng thay vào đó cô chọn im lặng và gật đầu dứt khoát. Thêm vài câu hỏi nữa, nhưng Tsunade có vẻ nhận thấy anh đã kiệt sức, và với sự giúp đỡ của Shizune, cô đưa anh ra xe. Khoảng cách giữa tòa nhà và bãi đậu xe chưa bao giờ dài đến thế, ngay cả với sự giúp đỡ của ngài hiệu trưởng và cô y tá.

Kakashi ngủ như một khúc gỗ sau khi về đến nhà, nhưng bất chấp lời cảnh báo của Tsunade, anh vẫn băng ngực lại và trở lại trường ngày hôm sau, lạm dụng thuốc giảm đau nguyên ngày để có thể cử động được. Chỉ còn một ngày nữa là đến cuối tuần, và anh có một điểm phải làm rõ - anh không thể để Obito nghĩ hắn đã phá vỡ anh.

Lời giải thích duy nhất cho bạn bè mình là anh đã ngã thang khi đang thay bóng đèn và vô tình rơi trúng một chiếc ghế lúc trèo xuống. Gai không chịu tin - tất nhiên, cậu ta cũng ở đó khi Obito nói chuyện với anh hôm qua mà - và trông cậu có vẻ nghiêm nghị khác thường, nhưng không vạch trần lời nói dối của anh trước mặt những người khác, ít nhất là vậy, mặc dù trông họ cũng không có vẻ bị thuyết phục lắm. Kakashi hơi nghi ngờ rằng rồi có lúc Gai sẽ bắt anh đối chất về chuyện đó.

Và tất cả bọn họ đều đồng tình rằng anh nên ở nhà ít nhất vài ngày. Genma rống lên đặc biệt nhiệt tình. "Bạn à, xương sườn của bạn bị gãy đấy!"

Anh chẳng hề chạm mặt Obito cả ngày hôm đó và thành thật mà nói thật là nhẹ nhõm. Kakashi lảng tránh chủ đề đó bất cứ khi nào Gai khơi lên, và mỗi lần như vậy ông bạn anh đều hiểu nên để chuyện trôi đi - dù vậy cũng không ngăn được cậu ta lặp đi lặp lại với sự khăng khăng không dứt. Chỉ là vấn đề thời gian trước khi Kakashi buộc phải nói với cậu ta, anh biết, bởi vì Gai sẽ không cho qua chuyện này. Anh chỉ muốn kéo dài càng lâu càng tốt.

Cuối

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net