Chương 5: Những ngôi sao va chạm- Colliding stars

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kakashi không biết phải đối mặt với Obito như thế nào sau sự việc kia. Anh cảm thấy thôi thúc mãnh liệt muốn nói chuyện với hắn hơn bao giờ hết, nhưng lại do dự nhiều hơn là chỉ đơn giản bước tới chỗ hắn.

Có cái gì đó níu anh lại.

Ngày trôi qua, anh có nhiều bài tập phải làm hơn. Chưa tới kỳ kiểm tra nhưng các giáo viên đã tăng tốc và giao nhiều bài tập về nhà hơn mấy tuần đầu tiên. Sinh nhật thứ mười chín của anh trôi qua lặng lẽ, với sự xáo trộn duy nhất là Gai, người không may đã không quên mất ngày đó. May là anh đã ngăn cản ông bạn mình khỏi tổ chức một bữa tiệc cho anh - chỉ nghĩ thôi đã thấy ác mộng. 



Anh gọi cho Jiraiya một lần và tập luyện hầu như hàng ngày tại võ đường với Gai và Tenzo. Những màu sắc phai mờ của lớp học và những ngã rẽ hành lang đã trở nên thật quen thuộc, cũng như một mánh đặc biệt anh phải dùng để mở khóa tủ đựng đồ của mình. Ấn chìa khóa vào, kéo nhẹ ra và xoay.



 Anh nhìn thấy Obito vài lần, nhưng không có cơ hội để tiếp cận hay nói chuyện với hắn, mặc dù anh thừa nhận anh vẫn có thể cố gắng hơn. 



Nhìn chung, cả tháng đều yên ổn. 



Tháng 10 tới. 

 Và Kakashi bị mất cục tẩy. 



Mọi người đều hiểu rằng sinh viên thì không nên lãng phí. Nên khi Kakashi phát hiện ra cục tẩy của anh - cũng là cục cuối cùng luôn - bị mất tích, anh đã quay lại trường tìm sau giờ học. Chắc chắn khả năng nó đã được tìm thấy và chiếm luôn bởi ai đó là rất lớn - bản thân Kakashi cũng đã nhanh chóng nhặt luôn vài cục khi tình cờ đá phải chúng - nhưng vẫn có khả năng nó đã rơi ở đâu đó không ai biết. Kakashi sẽ không từ bỏ nó mà không cố gắng tìm kiếm, ít nhất là vậy.  



Các tiết học đã kết thúc, và các hành lang gần như trống vắng, chỉ còn vài học sinh còn nán lại ở các phòng học. Còn nửa giờ nữa trước khi trường bị khóa. Kakashi vừa mới hỏi mượn thầy cố vấn chìa khóa để vào các phòng học đã khóa. Anh được tin tưởng giao cho chiếc chìa khóa miễn là anh hứa sẽ trả lại nó trước khi trường đóng cửa.



Anh bước xuống hành lang đến phòng học mà anh nhớ đã học ban nãy. Không có ở đó nên Kakashi khóa cửa lại và tiếp tục đến phòng học sau tiết đó. Vừa đến nơi, anh dừng lại khi nghe thấy một âm thanh phát ra từ trong phòng.



Không thể còn một bài giảng kéo dài chứ, phải không? 



Không, tất cả các tiết học, ngay cả những tiết muộn nhất, lẽ ra đã kết thúc ba mươi lăm phút trước rồi. Anh đoán có lẽ là một giáo viên đang kiểm tra lại bài học cho ngày hôm sau hay một cô lao công đang dọn dẹp, nên anh đưa tay lên nắm cửa và mở cánh cửa không khóa.



Kakashi nhìn thấy một cảnh đặc sắc hơn mong đợi.



Suy nghĩ đầu tiên chạy qua đầu anh: anh không biết Obito là bisexual đấy.

Suy nghĩ thứ hai, ồ , Obito nhìn khá rắn chắc. Kakashi ghen tị đấy. Dù đã tập luyện và đủ thứ thì anh vẫn luôn thuộc loại gầy.



Và thứ ba là anh chia buồn cho giáo viên nào phải sử dụng cái bàn đó vào ngày mai.



Cuối cùng - một ý nghĩ anh nhanh chóng gạt ra khỏi đầu - là cảnh này trông thật sexy. Do anh chàng nằm dưới có thể bị nhầm lẫn với một cô gái, làm cho toàn cảnh đáng ngờ giống như cắt ra từ một video porn, và dạo này Kakashi có lẽ đã đọc Icha Icha quá nhiều.





Nghe thấy tiếng cửa mở ra, đôi mắt đen của Obito tối sầm, bực mình liếc nhìn anh. Khi nhận ra đó là Kakashi, mắt hắn càng tối hơn nữa, nheo lại nguy hiểm.





Đây là lần đầu tiên mắt họ gặp nhau sau suốt bốn năm dài, hơi thở của Kakashi thắt lại.






Tên tóc vàng nằm dưới hắn quay đầu hướng theo phía Obito đang nhìn. "Này, ra ngoài," y cười nhạo trước khi thấy rõ vẻ ngoài của anh và nhanh chóng ném lại cho anh một cái nhìn nữa. "Hoặc tham gia," y nói thêm với một cái nhướng mày dò hỏi và một nụ cười tự mãn. 





Kakashi quyết định có lẽ anh nên mua một cục tẩy mới sau, và không đợi để nghe ý kiến của Obito về đề nghị từ tên partner của hắn. 



Anh nhanh chóng đóng sầm cửa lại và vội vã rời khỏi sân trường, gương mặt bừng cháy.





0 0 0 







Đêm đó rất khó ngủ. Khó hơn bình thường. Hình ảnh anh trông thấy lúc chiều cứ âm ỉ cháy trong tâm trí anh, anh không thể rũ nó đi. Anh khó chịu vì không thể ngừng nhớ đến nó. Đời sống tình dục của Obito không phải là chuyện của anh. 



Nhưng hắn làm sao phải ...  ngay trong trường đại học chứ - mà không phải nơi nào khác? Và tại sao Kakashi lại là người bước vào đó? Tại sao anh lại phải mất cục tẩy của mình vào đúng hôm nay? Tại sao anh lại có một tiết học trong căn phòng đó chứ? 



Kakashi trở mình và vặn vẹo người nhiều lần trong đêm, không thể thả lỏng, trước khi cuối cùng cũng cảm thấy mí mắt ngày càng nặng và giấc ngủ ập đến đưa anh vào bóng tối.  





Kakashi đứng trước mặt Obito. Một ngón tay nâng lên chỉ thẳng vào anh.

"Cậu đã hứa sẽ bảo vệ cô ấy."

"Tớ đã cố hết sức!"

"Cậu nói sẽ bảo vệ cô ấy khi tôi không thể."

"Làm ơn mà, tớ đã cố gắng!"

"Tôi đã cứu cậu và đây là cách cậu trả ơn tôi? Bằng cách để cô ấy chết!? "

"Không!"

"Nhìn vào bàn tay cậu đi, đồ giết người!"



Kakashi nhìn xuống. Hai bàn tay đầy máu. Anh lại ngước lên và Obito đang đứng ngay trước mặt anh. Đôi mắt đen nhìn xoáy vào linh hồn anh, làm anh nghẹt thở. Obito đang trần truồng.



Kakashi lùi lại một bước - đụng phải cạnh bàn. Đột nhiên lưng anh bị ép xuống mặt bàn và nhận ra anh cũng không mặc quần áo. Obito lơ lửng bên trên anh - cổ tay anh bị bàn tay Obito ghìm chặt xuống.

Obito nghiêng đầu. "Tham gia đi."

Hắn chạm vào anh, và Kakashi thở hổn hển.



Kakashi tỉnh ngay tức khắc khi đồng hồ báo thức reo lên, mắt bật mở còn bàn tay tự động tắt chuông. Tim đập thình thịch.



Chỉ là một giấc mơ.



Vừa rồi chỉ là một giấc mơ thôi. Giấc mơ như mọi khi ... nhưng lần này lại khác.



Kakashi đứng dậy và bước đi như zombie vào phòng tắm. Anh bật đèn, nhìn ánh sáng đột ngột lan rộng một lúc để mắt có thời gian thích ứng, rồi anh cởi quần ra ném vào thùng giặt. Anh mở vòi nước và bước vào phòng tắm, chỉnh nhiệt độ rồi bước vào luồng nước ấm nóng. Dòng nước ấm áp dội vào đầu vào lưng anh, làm ướt tóc và chảy xuống vai làm ấm cơ thể anh, giúp anh tỉnh táo và dần sống lại.



Kakashi tựa cơ thể vào bức tường mát lạnh trong khi tắm, hít thở hơi nước nóng đang tỏa ra.



Obito.



Anh thực sự cần phải ngừng việc lúc nào cũng nghĩ về hắn. Anh không thể bắt Obito tha thứ cho anh. Và làm sao anh lại mơ về hắn theo cách như vậy? Kakashi chưa bao giờ nghĩ về hắn theo hướng tính dục, anh tự nguyền rủa đầu óc của mình vì đã làm anh thấy và cảm nhận những thứ mà anh chưa bao giờ muốn nghĩ tới, nhưng đương nhiên có tự nguyền rủa anh cũng không ngăn được bị kích thích trong mơ rồi.



Hừ. Kakashi ghét phản ứng vào buổi sáng.



Bàn tay lướt xuống bụng, đầu óc đầy những cảnh trong quyển Icha Icha, đến khi động tác của anh đột ngột dừng lại khi nhận ra mình đang làm gì.



Không.



Anh sẽ không tự an ủi chỉ vì Obito đã làm anh cứng trong mơ đâu.

Không đời nào.

Tay Kakashi nâng lên vặn nước từ nóng sang lạnh như đá.



 0 0 0



Tắm xong, vừa lau tóc bằng khăn, Kakashi vừa đặt ấm nước lên bếp chuẩn bị pha trà hòng rót chút hơi ấm vào cơ thể vẫn còn đang run rẩy của mình. Trong khi chờ nước sôi anh điên cuồng lục tìm một đôi quần còn mặc vừa.


Kakashi Hatake không thích mua sắm.

Mua thức ăn thì được, nhưng để tìm được quần áo vừa vặn, thoải mái và giá cả hợp lý thì thực sự là tra tấn. Ngay cả nghĩ đến việc bước vào cửa hàng cũng thấy mệt. Nói chung anh tránh đi mua quần áo bằng mọi giá. Kết quả là sau một năm (có thể là hai) không mua cái quần áo mới nào thì anh hơi bị thiếu quần còn mặc vừa (hơi cường điệu chút, nhưng tất cả mấy cái quần của anh đều đã ngắn và hơi chật ... và anh thực sự chỉ còn có hai cái để thay luân phiên). Dù vậy thì gần đây quần jean bó đang là mốt - ừ, giờ cả mấy tên con trai cũng mặc - và miễn là quần áo của anh không phải màu xanh lá cây hoặc làm bằng vải thun thì Kakashi vẫn hài lòng lắm.

Sầu não nhìn chiếc quần jean yêu thích đang ngập trong giỏ quần áo bẩn, anh phải thừa nhận rằng cũng sẽ không mặc nó được lâu nữa. Giờ anh mặc mấy cái quần cũng chỉ được đến gần mắt cá chân. Đúng là anh phát triển khá muộn, nhưng giờ anh cao cũng xêm xêm mấy đứa cùng tuổi rồi, nên anh sắp ngừng phát triển nữa chứ nhỉ? Cứ cao lên mãi (dù là tốt cho một đứa nhóc từng lùn và nhỏ thó) thì thật không tốt cho kinh tế. Thực vậy.

Tuy nhiên có thể anh vẫn cố ních mấy cái quần được thêm vài tháng nữa. Chỉ cần anh đeo tất dài thì sẽ không bị quá lạnh, và có thể anh sẽ nhận quà Giáng sinh của Jiraiya là vài chiếc quần mới nếu anh hỏi ông. Mua giờ thì lãng phí tiền bạc quá. Nếu không thì anh sẽ đi mua trong kì nghỉ đông vậy.

Đúng. Kế hoạch nghe được đấy.

Và thế là Kakashi tròng vào cái quần, hơi khó khăn một chút, nhưng một khi nó đã yên vị đâu đó, hơi bó sát, thì nhìn cũng không tệ lắm. Anh đeo một đôi vớ thể thao màu trắng và tròng áo phông qua đầu.



Nước sắp sôi khi Kakashi nhìn thời gian trên đồng hồ và nhận ra rằng anh đã mất nhiều thời gian hơn anh tưởng. Anh phải đổ nước đi và giải quyết bữa sáng bằng một quả táo trên đường ra bến xe buýt.

Cảnh vật bên ngoài phủ đầy băng mỏng, hơi thở thoát ra biến thành một đám khói trắng. Kakashi nhanh chóng kéo khóa chiếc áo khoác lên và vội vã đi đến trạm xe buýt. Giá như anh mang theo một cái mũ trùm đầu hay cái gì đó để che bớt hai tai ướt lạnh của mình. Những tia nắng đầu tiên vẫn chưa ló dạng ở đường chân trời và bên ngoài sẽ tối mù mịt nếu đèn đường không bật. Khi lên xe anh nhìn thấy sắc hồng phớt trên bầu trời khi mặt trời bắt đầu mọc, làm tan chảy lớp băng mỏng đọng trên cây cỏ và biến khung cảnh rực rỡ dưới ánh đèn một lần nữa thành ẩm ướt và xám xịt.

"Chào buổi sáng đối thủ của tôi!"

"Chào buổi sáng, Gai." Anh lại nhìn ra. "Cậu có nhìn thấy sương giá trước khi nó tan hết không?"

"Có! Sao tớ bỏ lỡ được chớ? "

Có thể do hàm răng của cậu ta lấp lánh sáng chói đọ được với bất kì khối băng nào, Kakashi tử tế nghĩ, nhưng anh không nói gì cả. Vì lý do nào đó, anh hầu như luôn thấy hơi mỉa mai vào mỗi buổi sáng. Tự giễu, gắt gỏng, hoặc quá mệt mỏi. Nhưng hôm nay bình minh thật đẹp, làm tâm trạng tồi tệ buổi sáng của anh cũng thư thái bớt... và giúp tâm trí anh thoát khỏi giấc mơ nào đó kia.

Anh muốn quên nó càng nhanh càng tốt.

"Này, tớ nghĩ từ nay tớ sẽ thích chạy buổi sáng hơn đấy," Kakashi nói, cũng là một cách để phân tâm khỏi cuộc chạm trán hôm qua với Obito.

"Phải thế chứ, bạn của tôi!" Gai kêu lên. "Và đến mùa đông chúng ta sẽ làm một chuyến trượt tuyết của tuổi trẻ!"

Kakashi gật đầu. "Hay đấy. Năm ngoái vui thật. Chúng ta có thể rủ cả Tenzo và mấy người khác cùng đi nữa. "

"Càng đông càng trẻ trung!"



Kakashi nhắm mắt lại và dựa lưng vào ghế. Anh cười. "Tớ nghĩ rằng câu đó phải là 'càng vui' chứ Gai."

Xe buýt dừng lại ngay khi Kakashi vừa bắt đầu trôi vào giấc ngủ. Rất tiếc anh phải rời khỏi chỗ ngồi ấm cúng của mình để vào giảng đường dù tối hôm qua anh chỉ có vài giờ nghỉ ngơi. Ít nhất hôm nay anh sẽ kết thúc sớm.
Anh ngượng ngùng trả lại chìa khóa và rì rầm một lời xin lỗi. Anh cảm thấy ngu ngốc khi thất hứa vì những gì đã xảy ra, nhưng may là thầy cố vấn tha lỗi cho anh. Dù là vì lòng tốt của thầy hay do điểm số hoàn hảo của Kakashi, thì... cũng chả sao, miễn là anh đã thoát.

Cái lạnh không kéo dài lâu. Mặt trời mọc trên bầu trời cao trong xanh và đem đến một ngày ấm áp dễ chịu. Buổi tối hôm đó những đám mây đen phủ khắp thành phố, sang đến ngày hôm sau trời mưa to; nhắc cho Kakashi nhớ vẫn còn kha khá thời gian trước khi mùa đông đến.

Buổi học Judo tối đó rất tuyệt. Dù mới bỏ có một buổi học nhưng Kakashi đã rất nhớ nó. Vào cuối buổi tập anh thậm chí còn chạy qua bên đấm bốc - câu lạc bộ Judo của anh chia sẻ phòng tập với một câu lạc bộ quyền anh - và bắt đầu ngược đãi một bao cát chỉ vì anh muốn đấm một cái gì đó thật mạnh.

Tenzo cẩn thận giữ khoảng cách với anh, ném cho Gai cái nhìn ngồ ngộ nhưng mà không hỏi.

Kakashi tiếp tục đấm vào bao cát, và không ai dám nhắc anh rằng anh đang ở nhầm bên của phòng tập.



0 0 0




Cuối tuần sau đó, Kakashi đến thăm nghĩa trang nơi cha mẹ anh được chôn cất. 

Anh đã không đến đây kể từ khi rời thành phố lúc sáu tuổi. Phải mất một lúc mới tìm thấy nơi họ yên nghỉ cạnh nhau, vì ký ức của anh khi đó không rõ ràng lắm. Anh nhớ hồi còn đến đây cùng cha để đặt hoa và nến lên mộ mẹ - nhớ về những mùa đông tối tăm đầy tuyết và ánh nến vàng ấm áp soi sáng ký ức của anh. Anh thường nắm lấy tay cha. Anh từng đeo đôi găng tay hở ngón màu xanh và trắng, và trời rất lạnh. Mùa hè thì khắp nơi tràn ngập màu xanh lá cây, rải rác đây đó một vài bông mao lương cô đơn. Nghĩa địa lớn im ắng là một nơi trang nghiêm và buồn bã, nhưng anh thích ở đó cùng cha. Dường như nó khiến anh cảm thấy gần gũi với người mẹ mà anh không có nhiều kí ức, và anh luôn cảm thấy bình yên. 



*Cây mao lương:



 Kakashi lắc đầu. Hình như anh luôn thích các nghĩa địa. 



Những kí ức gần nhất còn mờ mịt và tăm tối hơn - mọi thứ nhòe đi vì nước mắt trong tang lễ của cha, trước khi anh chuyển đến Konoha sống với ông nội. 



Anh dừng lại trước bia đá khắc tên Sakumo Hatake. Anh đặt hoa lên mộ của mẹ. Theo như anh nhớ, cha anh chưa từng quá quan tâm đến hoa cỏ này kia, vì vậy anh không mang cho ông. Nhưng anh lần tay trên những con chữ được khắc trên mặt đá, cảm thấy một cục nghẹn quen thuộc nổi lên trong cổ họng. 



Tại sao lại rời bỏ con? 



Đó là tiếng nói của phần trẻ con trong anh, đương nhiên. 



Tại sao lại rời bỏ con, hả cha? Tại sao lại chọn cái chết khi còn có con? Con không có ý nghĩa gì sao? 

Anh không còn cảm thấy như thế nữa, nhưng đôi khi anh vẫn có mấy suy nghĩ gần giống vậy. Anh không còn oán trách hay giận dữ cha mình. Làm sao anh có thể nổi giận với người đã chết đây? Cha đã từng là cả thế giới của anh, và cho đến ngày hôm nay đối với anh ông vẫn giống như một người anh hùng. Ông từng là một sĩ quan cảnh sát, ông rất ngầu, và Kakashi đã muốn trở thành người giống hệt ông.  





Vụ tự sát đánh gục anh như một cú thoi mạnh vào bụng. Anh không muốn ngừng tự dằn vặt đau khổ, và mặc dù Jiraiya cố gắng chia sẻ với anh, thì anh cũng không bận tâm. Sau cái chết của cha anh trở thành một đứa trẻ lạnh lùng và đầy nản lòng, cứng nhắc và hầu như không thể gần gũi. Trớ trêu thay, chỉ khi lần đầu tiên mở lòng với Obito về chuyện đó anh mới có thể buông bỏ nó và tiếp tục.

Cha anh là một người đàn ông tuyệt vời, và bây giờ Kakashi đã hiểu rõ. Công việc của một sĩ quan - đáng ngưỡng mộ - nhưng không hề dễ chịu, và rất căng thẳng đầu óc. Cái chết của vợ rất khó vượt qua với Sakumo, và phải rất rất lâu sau đó Kakashi mới được nghe rằng Sakumo phải nhận trách nhiệm cho một sự cố dẫn đến nhiều cái chết của đồng nghiệp. Kakashi không biết chi tiết - thông tin là tuyệt mật- nhưng dường như nó đã đánh quỵ ông, và Sakumo đã kết thúc cuộc đời của mình.



Thật không may, Kakashi là người đầu tiên tìm thấy xác của ông.

Nhưng anh cũng đã có những kỷ niệm hạnh phúc. Rất nhiều kỷ niệm hạnh phúc - như cùng bơi trong những hồ nước lạnh, được đi xe cảnh sát một lần và tất nhiên, Judo nữa. Anh nên tập trung vào chúng.

"Con sẽ không từ bỏ Obito," anh hứa, với quyết tâm mới dâng tràn trong giọng nói. "Và cha vẫn là anh hùng của con, cha biết mà."

Khi mặt trời lặn, Kakashi mở cuốn sách màu cam ra đọc và đi bộ trở lại trạm xe buýt gần nhất. Tâm trí anh thanh thản trở lại, và những rắc rối nhẹ đi đôi chút. Nói chuyện với những người đã chết dường như là một phương pháp trị liệu tinh thần tốt cho anh.





P/s: do thời gian này tui quá rảnh rỗi nên sẽ làm nhanh, có thể 2-3 ngày 1 chương :> sau khi bận rộn trở lại thì tiến độ không thể dự đoán trước được.

P/s của p/s: recommend bài Sad and sorrow - OST Naruto cho đoạn cuối chương:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net