3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thầy nằm gục trên lưng Sáng mặc cho cậu làm gì thì làm. Về đến nhà của thầy thì cũng quá khuya rồi.

"Thầy ơi"

Trần Sáng nheo mắt gọi thầy, môi chu ra, hai bên má đỏ bừng bừng.

"Ngày mai lại uống nữa nhé ạ?"

Ông giáo nghiêng đầu, nhìn cậu mà tặc lưỡi cho qua. Ngày mai thầy còn phải đi dạy sớm mà thằng oắt con này cứ lãi nhãi không chịu thôi. Khó khăn lắm mới vác nó về nhà, giờ cái lưng thầy cũng muốn oa oa khóc luôn rồi.

"Tôi cũng đến ạ ông trời nhỏ đấy! Bây giờ lấy chiếu trải ra đây ngủ, đừng có làm phiền tôi"

Trần Sáng ánh mắt ngập nước nhìn xung quanh. Căn nhà của thầy thật là khó khăn, đơn chiếc á. Mà còn rất nhỏ nữa, nhỏ gấp mấy lần nhà của cậu cơ. Cũng..cũng chỉ có mỗi một chiếc giường đủ cho một người.

"Thầy ơi"

"Lại chuyện chi nữa?"

"Ngủ ở dưới sẽ lạnh lắm, cũng không êm, lưng sẽ đau"

Thầy đi một vòng quanh người cậu, nhìn một lúc rồi suy nghĩ.

"Chịu đi, trời cũng sắp sáng rồi, nhà tôi có mỗi một chiếc giường, chắc chắn sẽ không nhường cho cậu đâu"

Đợi ông giáo quấn chăn kín người, Trần Sáng lại níu lấy người thầy mà lay lay gọi

"Thầy ơi.."

"Thầy ơi đừng thế ạ..huhu"

...

Trời đã bừng sáng rồi. Cậu thanh niên nằm trên giường thở ì ạch, mắt như dính luôn vào nhau. Bác gà trống tinh mơ đã đập cánh gọi cả làng dậy xuống xuôi làm việc, có mỗi cậu là vẫn trương mình ra ngủ nghỉ.

Đợi đến lúc mặt trời nhô cao, ánh bắng gay gắt xuyên qua mắt cậu mới lười biếng thức giấc.

"Gì dị trờiiii??"

Cậu lấy tay vỗ vỗ vào hai bên thái dương. Tưởng như không tin vào mắt mình. Hiện tại đang nằm trên chiếc chõng tre cũ nát trong một ngôi nhà phải gọi là quá tồi tàn đi.

"Này mà cũng gọi là nhà á?"

Đêm qua cậu say quá, ba chớp ba nhoáng trông thấy cái nhà nó bé xíu thôi, chẳng đến mức như vậy. Nói thật thì sợ thầy ngại chứ...nhà thầy còn thua cả cái chuồng trâu nhà cậu.

"Này ông thầy!"

Sáng cất tiếng gọi, thế nhưng chẳng nhận được hồi đáp. Cũng quá lười biếng thức dậy làm việc. Trần Sáng cứ nằm ì ra đó, gác tay lên trán mà ngẫm nghĩ. Ngoài cái bàn làm việc được làm bằng gỗ Lim và mấy quyển sách được thầy lau bóng loáng thì không còn gì đáng giá cả.

Nghèo!

Chỉ có thể dùng từ ấy để đánh giá thôi.

..

Quá trưa, ông giáo xách cái cặp táp về nhà, lúi húi rửa mặt mũi rồi đem nồi ra nấu cơm. Hình như thầy quên trong nhà vẫn còn người.

"Ê thằng kia"

Thầy ngồi ngoài sân nói với vô nhà.

"Ra nấu cơm chớ?"

"Thôi..kêu gia nhân nó làm cho"

"Hay quá nha"

Ông giáo xách cái nồi cơm tiến đến trước mặt Trần Sáng, không chút thương xót đặt đít nồi đen nhẻm lên mặt cậu, tay bắt đầu bôi bôi trát trát.

Trần Sáng đang ngủ nướng không kịp phản ứng. Thấy thầy ra tay thì xù lông nhảy cẫng rồi gào lên.

"Làm cái chi đấy? Có tin tôi đánh thầy không?

Mẹ kiếp! Dơ quá!"

Trần Sáng phải gọi là rất chăm chút cho mặt tiền của mình. Giờ nhìn người ta lấy nhọ nồi bôi đen, tức thì tức không chịu được.

"Tôi báo quan gông cổ thầy đấy!"

Ông giáo nhún vai, tưởng như đùa. Tụi con nít ranh sao qua được thầy.

"Ăn nhờ ở đậu nhà người ta còn không biết thân biết phận"

Trần Sáng nhếch mép cao đến mang tai song nhổ ra một bãi nước bọt.

"Cảm ơn thầy! Trần Văn Sáng tôi lập tức đi ngay! Nhà vừa nhỏ vừa xấu, ứ thèm!"

Lấy cái áo khoác vào người, cậu ngoảnh mặt bước đi như thật. Trống bụng đánh hăng như múa lân, đoạn còn định ghé lại ăn chén cơm hẳn đi. Nhưng nhìn gương mặt nhăn nhó của người già, nuốt mắc ngang cuống cổ.

Thấy mình đi cũng xa rồi mà thầy cũng không có ý giữ lại. Trần Sáng thấy trong lòng có hơi hụt hẫng. Nhưng rồi cũng đành mặc kệ vậy. Tìm một công việc nào làm, kiếm miếng cơm bỏ miệng là đủ. Ít nhất cũng không phải là ăn xin.

..

"Ê thầy Thắng đến kìa!"

Tụi học sinh nhác thấy bóng thầy thì nháo nhào về chỗ ngồi, lấy nhanh sách vở rồi im phăng phắc, không dám thở mạnh. Hôm qua thầy có bảo sẽ có bài kiểm tra toán và ngữ văn. Cả hai môn đều đảm nhiệm vai trò giám sát. Hay được tin thì mặt đứa nào cũng xanh như tàu lá. Có đứa không chịu nổi áp lực đành ôm đầu xin phép nghỉ một hôm.

"Chào các trò, mời các trò ngồi"

Thầy Thắng viết bảng, tiện liếc mắt nhìn đến chỗ trống của Trần Sáng ở dưới. Bỏ nhà đi bụi cũng bỏ bê cả việc học thế này. Thảo nào cha má nó cứ gặp thầy ở đâu là hỏi han tới đó. Khổ quá!

"Lớp trưởng điểm danh cho thầy. Trông lớp có vẻ vắng các em nhỉ? Hôm qua thầy đã bảo đi học đầy đủ cơ mà?"

Lớp trưởng bước đến chỗ thầy, lật cuốn sổ điểm danh rồi báo cáo to rõ.

"Thưa thầy, hôm nay vắng hai bạn. Bạn Chánh tổng và Trần Văn Sáng ạ. Trong đó, bạn Chánh bị đau đầu nôn ói, còn về phần Sáng thì không rõ ạ"

"Dạ..dạ thầy...em có mặt ạ"

Trần Sáng ở đâu lao đến như tên lửa, vội vã ngồi vào bàn học. Chỉ kịp nhìn lấy gương mặt có phần bất ngờ của thầy.

Thầy Thắng bước xuống bục giảng, cầm cuốn vở trắng tinh của cậu lên, lật qua lật lại mấy trang rồi đem nó quăng lên bàn thật mạnh.

'Bốp!'

Một chữ cũng không viết.

Thanh âm va chạm âm vang làm Trần Sáng giật nảy mình, không chỉ mỗi cậu mà cả lớp cũng mất hết cả hồn lẫn vía. Không ai nói với nhau một câu gì, đến thở cũng không dám thở mạnh.

Trần Sáng ngước nhìn thầy, phần còn có hơi run sợ. Thầy thì ác ma nổi tiếng..thế nhưng chưa bao giờ như thế này cả.

"Trò trễ quá"

"Dạ..em.."

"Ra ngoài đứng. Tiết này miễn cho trò đấy"

Nói xong, thầy Thắng tiếp tục viết bảng, hoàn toàn không đoái hoài tới Trần Sáng.

"Nào cả lớp lấy vở ra. Hôm nay chúng ta sẽ học tác phẩm mới"

..

Trần Sáng đứng bên ngoài tới khi thầy hết tiết. Thấy người ra rồi liền bám đuôi theo sau. Cậu biết bản thân bị phát hiện, nhưng thầy thì không có nói tới nữa.

"Thầy ơi.

Thầy...thầy ơi"


....

Dạo này mình bất ổn quá mn ơi. Nên là sẽ không thể cập nhật chap mới nhanh được🤧. Cuối cấp rồi mọi thứ quá bộn bề ạ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net