11-20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nhìn Bùi Nặc, đột nhiên nói:"Ta biết sư tôn muốn làm gì?"

Bùi Nặc nháy mắt mấy cái, cho gã ánh mắt tiếp tục nói.

Diệp Vị Nhiên chậm rãi nói:"Sư tôn lo lắng ta không địch lại Hàn Sơn, sẽ rơi vào kết cục như mấy sư huynh đệ môn phái khác, cho nên khiến tiểu sư đệ thay ta xuất chiến. Ta biết sư tôn yêu thương ta, thế nhưng cũng không thể đối đãi với tiểu sư đệ như vậy?"

Gã tuy rằng không quá thích tiểu sư đệ, thế nhưng khiến sư đệ thay mình đi tìm chết, gã sao có thể thản nhiên được.

Gã hiện tại đối với Lạc Tinh Lỗi là tràn đầy áy náy cùng thua thiệt.

Bùi Nặc nhìn gã:"Tự mình đa tình!"

Diệp Vị Nhiên:"......"

Bùi Nặc ngửa đầu, đem ngọc dịch trong cốc rượu uống một hơi cạn sạch.

"Ngươi nói không sai, ta là cảm thấy ngươi quá ngu xuẩn nên đánh không lại Hàn Sơn, có đi cũng là chịu chết, nhưng ta không khiến tên ngu xuẩn kia thay ngươi đi tìm chết! Còn Huyết Châm Thuật, chủ ý xấu này bản tôn có thể nghĩ tới sao!"

Thanh âm hắn không lớn, ngữ khí còn có chút nhu hòa, thế nhưng khí thế bức người.

Diệp Vị Nhiên bị hắn quát từng tiếng liền hoảng sợ, mắt nhìn sư tôn.

Mi mục như họa tràn đầy đau thương.

Tâm Diệp Vị Nhiên đau nhói, nội tâm tự trách vạn lần.

Mình là đang làm gì? Tiểu sư đệ hôm nay nửa chết nửa sống nằm ở trên giường, người thương tâm khổ sở nhất chính là sư tôn, mình thân là đại đệ tử chẳng những không có an ủi, ngược lại còn dùng phỏng đoán vô cớ này tới thương tổn sư tôn.

Vì thế gã lập tức "Bùm" Một tiếng quỳ xuống:"Đệ tử sai lầm, xin sư tôn bớt giận!"

Bùi Nặc dạy dỗ đệ tử đều chiếu theo sách lược nghiêm sư xuất cao đồ, đối với đệ tử có thể hung dữ bao nhiêu liền hung dữ bấy nhiêu, tuy Diệp Vị Nhiên đã ngoan ngoãn nhận sai, nhưng hắn vẫn không bỏ qua gã như cũ.

Lạnh lùng hừ một tiếng, giáo huấn:"Nếu biết sai lầm, vậy ở chỗ này quỳ đi! Chưa có lệnh của bản tôn thì không được đứng dậy!"

Nói xong, ống tay áo phất một cái, liền mặc kệ Diệp Vị Nhiên quỳ tại chỗ, rời đi.

Lạc Tinh Lỗi thành như vậy, trên dưới Tử Đàn Tông đều hoảng sợ.

Bởi vì bọn họ đã có ba ngày không gặp được Đế Tôn, có thể nghĩ chuyện của Lạc Tinh Lỗi đã đả kích Đế Tôn nhiều như thế nào.

Từ khi Lạc Tinh Lỗi nhập môn tới nay, Đế Tôn vẫn đem tiểu đệ tử này phủng tại đầu quả tim, hôm nay thành như vậy, người thương tâm nhất, chịu đả kích nhất chính là Đế Tôn.

Đế Tôn, ngài ngàn vạn phải vượt qua đó!

Trọng tâm quan tâm của trên dưới Tử Đàn Tông đã chuyển dời lên người Đế Tôn. Tuy rằng Lạc Tinh Lỗi xác thật là vì bảo hộ danh dự tông môn mới biến thành như vậy, thế nhưng Đế Tôn đối với Tử Đàn Tông mà nói, đã không chỉ là chưởng môn, còn là một loại tượng trưng.

Đế Tô còn, Tử Đàn Tông hưng thịnh. Đế Tôn không còn, Tử Đàn Tông suy vong.

Lạc Tinh Lỗi cũng đã nằm trên giường ba ngày ba đêm. Lực phản phệ của Huyết Châm Thuật vẫn tra tấn y, khiến y thống khổ.

Thế nhưng so với Huyết Châm Thuật, so với nỗi khổ huyết nhục bị thiêu đốt, chân tướng máu tươi đầm đìa mới càng làm cho y thống khổ.

Thì ra sư tôn chưa bao giờ thích y, thì ra sư tôn đối với y tốt đều là vì lợi dụng, thì ra sư tôn chỉ vì khiến y làm tấm mộc cho sư huynh.

Tín ngưỡng từ nhỏ đến lớn ầm ầm sụp đổ.

Y đã có cảm giác cuộc sống không còn gì lưu luyến, y sinh ra, rốt cuộc là vì cái gì đây?

Chương 15

Thu thập hệ thống

Chung quanh tất cả đều rất im lặng, không ai đến nhìn y, phảng phất đã đem y ở góc này quên đi.

Y chỉ có thể nghe được tiếng đạo đồng nói chuyện.

"Đế Tôn đã ba ngày chưa đến, vậy mà ta còn cố ý nhận chuyện này, chỉ vì muốn gặp mặt Đế Tôn nữa chứ."

"Bộ dáng đó của vị kia, mấy ngày trước ta nhìn lén một cái, thật là đáng sợ. Càng xem chỉ biết càng thương tâm, cho nên Đế Tôn mới không đến ."

"Cũng phải, đồ nhi bảo bối biến thành như bây giờ, ai có thể thừa nhận được chứ?"

Lạc Tinh Lỗi bỗng bật cười, nguyên nhân sư tôn không đến sao có khả năng là không dám thấy y, người là thấy mình đã không còn giá trị, không đáng lại tốn tâm tư.

Lúc này, y đột nhiên nghe được ngoài cửa truyền đến vài tiếng kêu rên của các đạo đồng.

Có người xâm nhập.

Y cái gì cũng không nhìn thấy, lại có thể cảm giác được người tới là một thân ma khí.

Có lẽ là tác dụng của Huyết Châm Thuật, hiện tại giác quan y linh mẫn, một chút động tĩnh từ phạm vi trăm dặm, đều có thể rõ như lòng bàn tay.

Người tới nhìn thấy bộ dáng này của y, nhất thời cuồng tiếu một trận:"Tiểu tặc ngươi cũng có ngày hôm nay! Bản tôn đã nói rồi, đả thương đồ nhi của bản tôn tất có báo ứng ha ha ha ha ha!"

Nghe thanh âm, hóa ra là vị Nguyệt Ma Tôn kia.

Nguyệt Ma Tôn sau khi cười đủ, lại chậc chậc cảm thán:"Có nên nói mấy người tu đạo các ngươi thật nhẫn tâm không, đả thương địch thủ tám trăm, tự hủy đi ba ngàn. Vì thắng lợi lại dám trả giá đại giới như vậy." Ma tu bọn họ luôn điên cuồng, thế nhưng loại sự tình này cũng là không làm được.

Hắn tựa hồ hiểu được nguyên nhân vì sao trăm ngàn năm cùng Tiên đạo giao phong mà Ma đạo vẫn rơi vào hạ phong.

Mấy nguyên do này tạm thời không bàn đến.

"Tiểu tử, đồ nhi ta bị ngươi gây thương tích, cần huyết nhục của ngươi dùng một chút. Dù sao hôm nay ngươi cũng thành như vậy, giúp ngươi giải thoát coi như là bản tôn làm chuyện tốt vậy."

Sau khi Nguyệt Ma Tôn bỏ xuống những lời này, bàn tay vung lên, liền đem huyết nhục mơ hồ Lạc Tinh Lỗi cuốn đi.

Gần đây tâm tình mọi người đều rất suy sút, hôm nay tâm tình mọi người rốt cuộc không rơi xuống nữa.

Bởi vì mất tích ba ngày Đế Tôn rốt cuộc xuất hiện, hơn nữa xem khí sắc hắn, hình như còn rất không sai.

Xem chừng Đế Tôn là đã đi ra, cũng phải, Đế Tôn tung hoành thiên hạ, làm sao sẽ bị việc nhỏ ấy đánh bại.

Hôm nay mọi người nghị sự, đều thập phần ăn ý không nhắc đến Lạc Tinh Lỗi, không muốn chọc vào vết thương của Đế Tôn.

Thế nhưng, lại có người không có mắt đến báo:"Khởi bẩm Đế Tôn, Tinh Thần Các bị tập kích, đã đem Lạc công tử bắt đi, người tới có vẻ là ma tu!"

Bùi Nặc:"......" Nếu không phải ở trước mặt các tông nội trưởng lão và chúng đệ tử, hắn thật sự muốn nói bắt thì bắt quách đi cho rồi!

Thế nhưng diễn kịch phải diễn cho trót.

Bùi Nặc đứng lên, mặt trầm như nước:"Buồn cười!"

Trường bào vung lên, liền đuổi theo.

Vì tên nghiệt chướng kia, bản tôn đây lần thứ hai đến Ma Vực! Thật sự là quá buồn cười!

Trước đó đã đề cập qua.

Đế Tôn mù đường

Đế Tôn cực kỳ mù đường.

Cho nên đợi hắn quanh co lòng vòng cuối cùng tìm đến Hàn Nguyệt Cung là lúc thời gian đã trôi qua rất rất lâu.

Ma Vực địa thế phức tạp, hoàn cảnh nguy hiểm, nhiều tông phái xây dựng tại địa thế hiểm yếu, như Đoạn Thiên Giáo xây dưới núi Đoạn Thiên đã là rất bình thường, Hàn Nguyệt Cung còn chơi trội đi xây dưới hồ băng.

Nơi này mặt băng hằng năm không tan, mặt trời đang nhô cao, chiếu trên mặt băng sáng lấp lánh, vô cùng mĩ lệ.

Sau khi Bùi Nặc đến, rất là khí phách, trực tiếp rút ra Minh Quang kiếm, hướng mặt hồ chém một cái.

Hắn căn bản không thèm để ý Lạc Tinh Lỗi như thế nào, nếu có thể nhân cơ hội này hủy đi Hàn Nguyệt Cung, ngược lại cũng có thể xem là chuyện tốt.

Thế nhưng hồ băng này cùng núi Đoạn Thiên rõ ràng không giống nhau, Bùi Nặc chém một kiếm, hồ băng nứt ra một cái khe, nhưng chỉ chấn động hai cái lại lập tức khôi phục như lúc ban đầu, ngay cả dấu vết cũng tìm không thấy .

Quả nhiên có chút tà môn.

Bùi Nặc ánh mắt kỳ dị.

Mà lúc này, Nguyệt Ma Tôn đang trong mật thất thực thi trận pháp cho đồ nhi bảo bối, lấy Lạc Tinh Lỗi làm vật tế, đem máu toàn thân từ trên người y không ngừng chiết ra, rót vào trên người Hàn Sơn.

Như vậy về sau, Hàn Sơn chẳng những có thể khôi phục như lúc ban đầu, tư chất căn cốt còn có thể nâng cao một bước.

Một kiếm của Bùi Nặc tuy rằng không có hiệu quả gì, nhưng lập tức kinh động đến Nguyệt Ma Tôn, hắn lập tức nhận ra Bùi Nặc đã đến!

Vì phòng ngừa phát sinh rối loạn, hắn phân phó tả hữu hộ pháp trông chừng trận pháp, còn mình đi ra ngoài nghênh địch.

Bùi Nặc cau mày, đang chuẩn bị lại trảm thêm một kiếm, liền thấy mặt băng nứt ra, một đạo thân ảnh từ giữa hiện lên.

Tất nhiên là Nguyệt Ma Tôn.

Nguyệt Ma Tôn nhìn Bùi Nặc:"Không biết Đế Tôn đột nhiên đến thăm Hàn Nguyệt Cung, là có chuyện gì?"

Hắn vừa dứt lời, mặt băng đột nhiên dấy lên một luồng hồng quang khiến sắc mặt hắn kịch biến.

Chẳng lẽ trận pháp đã xảy ra chuyện.

Do đó liền muốn trở lại cung, nhưng Bùi Nặc làm sao để hắn rời khỏi dễ dàng như vậy, Minh Quang kiếm lập tức đem hắn cản lại.

Hồng quang càng ngày càng đậm, Nguyệt Ma Tôn căn bản không có lòng tham chiến, thế nhưng Bùi Nặc khiến người ta ghét kia đang ở bên này, kiếm khí bức người, căn bản không cho Nguyệt Ma Tôn cơ hội thoát thân.

Cuối cùng, hồng quang đầy trời, hất lên một đạo ánh sáng cực lớn rồi bùng nổ.

Vụn băng xen lẫn hoa lửa, khung cảnh vô cùng đồ sộ.

Trên mặt băng dâng lên một cái thuyền lớn, đó là đệ tử Hàn Nguyệt Cung thấy tình thế không đúng, nhanh chóng chạy ra.

Nguyệt Ma Tôn vừa thấy, lại hoàn toàn không nhìn thấy thân ảnh Hàn Sơn cùng hai vị hộ pháp kia, vì thế lớn tiếng hỏi:"Hàn Sơn đâu?"

Một đệ tử đáp:"Mật thất đột nhiên nổ lớn, ta lập tức dùng thuyền chạy ra, sư huynh bọn họ...... E là thi cốt đã không còn."

Thân hình Nguyệt Ma Tôn lung lay hai cái.

Lúc này có người lành lạnh nói:"Nếu nơi này không có chuyện gì, vậy bản tôn đi trước, Nguyệt Ma Tôn sau này lại gặp!"

Chính là khiến người ta ghét Bùi Nặc.

Nguyệt Ma Tôn quay đầu, thấy đồng dạng cùng mất đi đệ tử mà sắc mặt Bùi Nặc lại rất tốt, không hề có chút gì gọi là thương tâm, đột nhiên tỉnh ngộ:"Đây đều là kế hoạch của ngươi đúng không?"

Quả thật là ti bỉ đến mức khiến người giận sôi, vì tính toán, hắn không tiếc hi sinh tính mạng đồ đệ, tuy rằng hiện tại đồ đệ của hắn chẳng khác nào đã chết, thế nhưng người tâm ngoan thủ lạt như vậy còn tự xưng là danh môn chính phái!

Quả thật là quá sai trái!

Bùi Nặc cũng không biết vì sao lại phát sinh dị biến này, bất quá phát triển như vậy chính là điều hắn chờ đợi.

Hàn Sơn chết, Lạc Tinh Lỗi cũng chết.

Từ đây ân ân oán oán giữa hắn với Lạc Tinh Lỗi đã kết thúc, không còn quan hệ gì!

Về phần Nguyệt Ma Tôn nghĩ sai như vậy, hắn cũng chẳng còn cách nào khác.

Vì thế hắn cười tủm tỉm nói:"Ma Tôn lo lắng quá, Bùi Nặc sao có thể ác độc như vậy?"

Tuy rằng miệng nói như vậy, nhưng thần thái ngữ khí kia giống như không đánh đã khai, kiêu ngạo đến cực điểm!

Nguyệt Ma Tôn sớm đã tức giận đến cả người run rẩy, một kiếm hướng tới Bùi Nặc chém đi.

Sau đó kết quả là, bị đánh.

Nguyệt Ma Tôn lại một lần nữa lĩnh giáo thực lực đáng sợ của Đế Tôn, nếu không phải trong cung bọn họ cao thủ nhiều như mây nên Bùi Nặc mới vội vã thoát thân, chỉ sợ hắn nhận, không chỉ là vết thương nhỏ như thế này.

Nguyệt Ma Tôn chỉ trời thề: Đời này tất báo hận này, đem Bùi Nặc băm thành vạn đoạn mới hả giận!

Nhoáng một cái trăm năm đã qua.

Lạc Tinh Lỗi tuy chết, song điều khiến hệ thống lo lắng là thế giới này sẽ bị phá vỡ lại chậm chạp chưa đến.

Chẳng lẽ Lạc Tinh Lỗi chỉ là nhân vật quần chúng, toàn bộ thế giới đều chuyển động quanh nhân vật chính, nhân vật chính không có việc gì thì thế giới vẫn hòa bình chuyển động?

Đối với tình huống này, hệ thống chỉ có thể lý giải như vậy.

Bất quá sau khi Lạc Tinh Lỗi chết, cả người Bùi Nặc phảng phất đều thoải mái, lại khôi phục khí phách hăng hái, vô tâm tùy ý của hắn.

Quản lý sự vụ Tử Đàn Tông, tu luyện, luyện kiếm, có thời gian nhàn hạ thường xuyên đi du sơn ngoạn thủy, đi cảnh đẹp khắp thế gian, sinh hoạt vô cùng tự tại.

Quả thật chính là trạng thái sinh hoạt tốt nhất.

Hệ thống cảm thấy, chủ nhân như vậy, cho dù không trọng sinh cũng không hề gì, chỉ cần hắn vui vui vẻ vẻ là được.

Không không không không được!

Nếu chủ nhân không trọng sinh gã sao có thể hoàn thành nhiệm vụ? Không hoàn thành nhiệm vụ gã sao có thể trọng sinh?

Huống chi nếu chủ nhân không trọng sinh thì sao gặp được nữ nhân vật chính? Làm sao yêu đương? Làm sao trở nên hạnh phúc?

Cho nên trọng sinh vẫn là tốt nhất.

Gã phải nghĩ biện pháp.

Bất quá, biện pháp gì đây? Gã cái gì cũng không làm được.

Hệ thống đột nhiên có cảm giác mình vô dụng quá, một chút tác dụng cũng không có.

May mà chủ nhân không ghét bỏ ta, gã vui sướng hài lòng nghĩ như vậy .

Nhưng mà, hệ thống có điểm không biết.

Rõ ràng là mù đường Bùi Nặc vì sao phá lệ thích du sơn ngoạn thủy xem hết cảnh đẹp trong thiên địa, hắn người có tình thơ ý họa như vậy sao?

Người ta là có chính sự muốn làm!

Lạc Tinh Lỗi đã chết, kế tiếp sẽ tới lượt hệ thống.

Bùi Nặc sớm đã phản cảm gã vô cùng, thế nhưng trước đó, hắn chưa bao giờ nghe qua cái thứ quỷ quái này, cho nên trèo non lội suối là để có thể tìm ra biện pháp trục xuất gã.

Đáng tiếc đã nhiều năm trôi qua, cũng không thu hoạch được gì.

Chưa từng có bất cứ ghi chép nào về cái hệ thống có thể vượt qua sinh tử, khiến người trọng sinh.

Ngày hôm nay, rốt cuộc có manh mối.

Mấy gián điệp được hắn cài đặt khắp các nơi hồi báo, bên trong Thượng Cổ Di Thư trong truyền thuyết, hình như có viết về một loại quỷ quái có thể thông âm dương, thay đổi sinh tử giống như vậy.

Thượng Cổ Di Thư chính là chí bảo thời thượng cổ, đến nay xuất thế chỉ có mấy lần, mỗi một lần đều tạo ra vô số tranh giành, sau đó đột nhiên mai danh ẩn tích.

Mà tin tức mới nhất, chính là tương truyền Long Nha Cốc ở Phương Châu có khai quật được di tích thời thượng cổ, khiến thế lực các phương thèm nhỏ dãi.

Sau khi Bùi Nặc biết được, liền muốn đi.

Phương Châu chính là địa bàn của Thiên Yêu Tông, hắn tốt xấu gì cũng là tông chủ Tử Đàn Tông, nếu tùy tiện xuất hiện chỉ sợ sẽ đưa tới một loạt phiền toái, cho nên Bùi Nặc cải trang thành tán tu vô danh mới lên đường.

Hệ thống chỉ nghĩ chủ nhân nhất thời ham vui mới chạy đi xem náo nhiệt, nào biết dụng ý ác độc của hắn.

Chương 16

Bùi Nặc gặp nạn

Lấy tốc độ của Bùi Nặc, ngày đi vạn dặm, thế nhưng chờ hắn tới Long Nha cốc, bên ngoài Long Nha Cốc đã chật ních người.

Thời gian mở ra Long Nha Cốc chưa định, đại khái chỉ có thể suy đoán là mấy ngày này, cho nên mọi người đều ở bên ngoài dựng lều trại, nghỉ ngơi lấy lại sức.

Các đệ tử của các đại môn phái vây hàng rào theo ý mình, đã sớm chiếm cứ nơi tốt nhất bên ngoài cốc.

Mà mấy tu tiên thế gia khác lại tốp năm tốp ba tụ tập cùng một chỗ, phân thành mấy thế lực lớn.

Về phần các tán tu, chỉ có thể chiếm cứ một góc ở phía xa.

Lấy cá tính thích náo loạn khắp nơi của Bùi Nặc, vốn hẳn là chiếm vị trí trung tâm, chỉ là...... Bùi Nặc thấy vị trí đó thuộc về Tử Đàn Tông, ánh mắt hồ nghi của Diệp Vị Nhiên hướng hắn quét đến, hơi có chút chột dạ cúi đầu, tuy rằng hắn đã dịch dung, nhưng...... Hắn nghĩ mình vẫn nên rúc vào góc hẻo lánh thì hơn.

Một trăm năm, thực lực Diệp Vị Nhiên đột nhiên tăng mạnh, sớm đã không còn là tay mơ lúc trước, ít nhiều gì tại Tử Đàn Tông cũng có thể một mình đảm đương một phía, lần này chính là do gã dẫn đầu, mang theo các đệ tử tới nơi này lịch lãm.

Một nữ đệ tử hiếu kỳ hỏi:"Tiểu sư thúc tổ, làm sao vậy?"

Diệp Vị Nhiên lắc đầu, cho nàng một nụ cười ôn nhuận:"Chỉ là vừa rồi thấy một người, có chút kỳ quái."

Tươi cười tuấn mỹ dẫn tới hai má của nữ đệ tử ửng hồng:"Kỳ quái.... Như thế nào?"

Diệp Vị Nhiên suy nghĩ một lát, cũng không nói ra được nguyên do, hình dung vô cùng mơ hồ:"Chính là nhìn thấy hắn khiến ta có cảm giác trên người lạnh lẽo."

Rõ ràng tu vi hay khí tức của người này đều vô cùng tầm thường.

Nữ đệ tử chấn động:"Chẳng lẽ là ma tu?"

"Sẽ không." Diệp Vị Nhiên bỗng bật cười:"Nơi này là địa bàn của chúng ta, cho ma tu một trăm lá gan, bọn họ cũng không dám đến."

Tuy nói như thế, nhưng gã cũng không khỏi âm thầm chú ý nam tử áo đen kia.

Bùi Nặc chần chờ một lúc, liền cất bước về phía hướng tán tu.

Lập tức liền đi ra một người, cười tủm tỉm nói.

"Huynh đệ xưng hô thế nào?"

Hệ thống lập tức ở trong đầu hắn gào rú:"Giang Thương! Giang Thương! Giang Thương!"

Có lẽ là gã thật sự rất ồn, có lẽ là thanh âm của gã cùng sóng điện não của Bùi Nặc bất chợt cùng nhất trí trong một phút.

Bùi Nặc bất tri bất giác nói ra cái tên này.

Sau khi nói ra, hắn không khỏi ngẩn ngơ, chất vấn:"Giang Thương là ai?"

Hệ thống dương dương đắc ý:"Giang Thương là tên của chủ nhân sau khi trọng sinh, thế nào, có phải hay không rất có cảm giác thân thiết. Hiện tại ta nói ra trước để ngài làm quen một chút, về sau ngài mới có thể dễ dàng tiếp thu, phải không!"

Bùi Nặc:"......"

"Nguyên lai là Giang huynh đệ!" Người nọ chắp tay:"Tại hạ là Tô Hàng, danh xưng Phật Thủ Tán Nhân. Mấy danh môn đại phái tu tiên gia thế khổng lồ kia chúng ta không so nổi, thế nhưng tin rằng chỉ cần chúng ta đoàn kết một lòng, tập hợp nhiều lực lượng, nhất định có thể tại Long Nha Cốc được đến chỗ tốt!"

Tô Hàng thoạt nhìn là đầu lĩnh nơi này, quen thuộc nở nụ cười, thập phần nhiệt tình dẫn Bùi Nặc vào nhóm bọn họ, giới thiệu cho mọi người.

Tán tu bọn họ nơi này không ít, nhưng cẩn thận đếm lại cũng chỉ có năm mươi người, nhìn thấy Bùi Nặc, dù rằng vẻ mặt khác nhau, nhưng cơ bản cũng coi như là nhiệt tình.

Bất quá, trong lòng Bùi Nặc biết, không giống như các tông phái thế gia, mỗi người ở đây đều có tư tâm, đoàn thể như vậy, không thể trông cậy vào.

Đương nhiên, việc này cũng không có quan hệ gì với hắn.

Bùi Nặc tìm một khối đá sạch sẽ, ngồi xuống nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tô Hàng đưa lên một bao lương khô, cười nói:"Xem tình hình này, chỉ sợ còn phải chờ, ăn chút lương khô đi."

Bùi Nặc đã nhiều năm không ăn ngũ cốc, huống chi là loại đồ ăn thô ráp này, nhưng được cho mà cự tuyệt cũng không tốt, vì thế nói câu cảm tạ rồi tiếp nhận.

Bàn tay hắn thon dài trắng nõn, da thịt nhẵn nhụi tựa như trẻ con mới sinh, Tô Hàng thấy, trong lòng chợt động.

Tiếp theo Tô Hàng lại đem lương khô phân phác cho người khác.

Lúc đưa cho một người, mọi người đồng thời hít một hơi lạnh, đột nhiên dị thường an tĩnh lại.

Đó là một người toàn thân khoác áo choàng đen kín mít, trên mặt còn đeo mặt nạ sắt, trừ ánh mắt cùng môi ra còn lại đều che kín.

Thoạt nhìn thật thần bí.

Đối với lương khô của Tô Hàng, y hơi sửng sốt một chút, sau đó mới vươn tay tiếp nhận, tay y cùng Bùi Nặc lại như hai thái cực khác nhau.

Da thịt nhăn nheo, khe rãnh ngang dọc, đã không thể dùng từ xấu xí để hình dung, mà chính là có chút ghê tởm.

Thêm toàn thân y bao bọc kín mít, khiến người không khỏi phỏng đoán có phải toàn thân trên dưới làn da của y đều là như thế hay không.

Nguyên bản mấy người ngồi ở bên cạnh y lập tức dời vị trí, ngồi cách y phía xa, e ngại như rắn rết. Cứ như vậy, người cách y gần nhất liền biến thành Bùi Nặc.

Hệ thống không hài lòng kêu lên:"Những người này thật xấu, kỳ thị người tàn tật! Cũng may là chủ nhân không như vậy."

Bùi Nặc lập tức đứng dậy, ngồi xuống bên kia giống như những người khác, cách người mang mặt nạ sắt rất xa.

Hệ thống:"......!"

Gã cảm giác tín ngưỡng của mình bị tổn thương nghiêm trọng, nhỏ giọng oán giận nói:"Chủ nhân ngài sao có thể như thế!"

Bùi Nặc không hề xúc động:"Bản tôn muốn hòa hợp với quần chúng." Mới không phải, vốn ngồi ở nơi đó cũng không quan trọng, thế nhưng ngay cả gã mà còn nói như vậy, bản tôn thiệt tình không nghĩ ngồi bên đó.

Hệ thống bị một câu như vậy làm cho nghẹn trở về, cái gì cũng không nói nên lời.

Cứ như vậy, người mang mặt nạ sắt bị cách ly rất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net