11-20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 11

Bản tôn khiến các ngươi hối hận không kịp

"Vị đại nhân này!" Hắn trịnh trọng chắp tay thi lễ:"Lấy tốc độ của đại nhân, e chẳng mấy chốc là có thể tới Đoạn Thiên Giáo, chúng chia tay tại đây đi!"

Bùi Nặc hơi nhíu mày, Dạ Vũ nói:"Ta biết đại nhân vì ta chỉ đường cho ngài nên muốn tiện thể đưa ta một đoạn. Thế nhưng cơm là muốn chính mình ăn, đường cũng là muốn chính mình đi. Đoạn Thiên Giáo xa xôi ngàn dặm, nếu không dựa vào chính đôi chân của mình đến đó, sao dám làm đệ tử của Đoạn Thiên Giáo chứ?"

Ta làm quái gì có lòng tốt muốn tiện thể mang theo ngươi!

Bùi Nặc im lặng, hắn chỉ là muốn biết...... hướng nam, là bên nào?

Về Kiếm đạo thì không ai có thể so được với Đế Tôn, thế nhưng về trận pháp lại chẳng hay biết gì, nguyên nhân là ở chỗ hắn hoàn toàn không phân biệt rõ các hướng đông tây nam bắc.

Cho nên Bùi Nặc trầm mặc, lại lần nữa kéo người này lên, bất chấp hắn một đường giãy dụa, rốt cuộc tới lối vào Đoạn Thiên Giáo.

Đế Tôn lần thứ hai chẳng chút lưu tình đem Dạ Vũ từ Minh Quang kiếm ném xuống, làm kinh động đệ tử canh cửa Đoạn Thiên Giáo, bọn họ nhanh chóng rút ra vũ khí, quát lớn:"Ai!"

Bùi Nặc chậm rì rì nói:"Bản tôn muốn gặp Tiêu Thùy Địch."

Dạ Vũ bị hắn tiện tay ném khỏi Minh Quang kiếm, vừa muốn phản kháng, liền nghe thấy hắn chậm rì rì một câu như vậy.

Nhất thời ngẩn ngơ.

Chẳng lẽ vị đại nhân này cũng là một vị Ma Tôn?

Hắn cư nhiên một đường đồng hành cùng với Ma Tôn đại nhân!

Các đệ tử canh gác vừa nghe Bùi Nặc xưng hô liền căng thẳng, lập tức lạnh lùng nói:" Tên tuổi của giáo chủ chúng ta há có thể để ngươi gọi loạn! Người tới là người nào, dám mưu toan xâm nhập Đoạn Thiên Giáo ta!"

Bọn họ sớm đã được Tiêu Thùy Địch phân phó, nếu có người đến tìm, cứ trả lời như thế là được, có cho vàng hắn cũng không dám một thân một mình xâm nhập Đoạn Thiên Giáo.

Đế Tôn tuy mạnh, nhưng Đoạn Thiên Giáo bọn họ có thể trở thành một trong ba môn phái nổi danh ở Ma Vực, không chỉ dựa vào thực lực của Tiêu Thùy Địch. Hắn sớm đã sai người bố trí cơ quan trận pháp, Bùi Nặc không đến thì thôi, còn nếu đến bản tôn nhất định bắt hắn nếm thử lợi hại, báo thù cho phân thân đã bị diệt!

Thí Thiên Ma Tôn đánh bàn tính vang bùm bùm, hệ thống hiểu rõ tình thế cũng vô cùng lo lắng khuyên nhủ:"Chủ nhân, người của bọn họ quá nhiều! Hai tay khó địch bốn tay, hảo hán không địch nổi nhiều người. Ngài tuy rằng lợi hại, nhưng ta sợ ngài chịu thiệt! Trước tiên chúng ta vẫn nên quay về rồi tính tiếp!"

Tuy rằng gã đã từng nghĩ có khi nào chủ nhân chết như vậy thì sẽ có thể trọng sinh, khiến tất cả trở về quỹ đạo hay không, thế nhưng gã cũng không dám cam đoan! Vẫn là không nên mạo hiểm thì tốt hơn.

Gã nói như vậy, Bùi Nặc lại khinh miệt cười, vẻ mặt ngạo nghễ, hướng đệ tử canh gác nói:"Ai nói ta muốn vào? Đoạn Thiên Giáo các ngươi là nơi dơ bẩn, bước vào chẳng phải khiến chân bản tôn bị ô uế sao. Trong vòng ba hơi, nếu Tiêu Thùy Địch không xuất hiện, bản tôn sẽ khiến toàn giáo các ngươi hối hận không kịp!"

Đám đệ tử canh gác vừa nghe, mẹ nó!

Kẻ quái dị này đến từ nơi nào mà khẩu khí lớn như vậy.

Còn dám nói chúng ta dơ bẩn? Đáng chết!

Có giỏi ngươi liền đến đây!

Chúng ta ngược lại là muốn nhìn, ngươi rốt cuộc sẽ khiến toàn giáo chúng ta hối hận không kịp như thế nào.

Vị trí Đoạn Thiên Giáo được trời ưu ái, lưng dựa núi Đoạn Thiên, địa thế hiểm yếu, vẫn luôn an toàn không gặp nguy hiểm gì. Trừ vị giáo chủ không đáng tin cậy kia, nhiều năm qua có rất ít người ra bên ngoài hành tẩu, cho nên mắt cao hơn đỉnh, không đem cao thủ giang hồ để ở trong lòng.

Tuy cũng biết rằng người trước mắt hơn phân nửa là tôn giả cấp bậc cao, nhưng trong lòng lại không cho là đúng.

Cho dù bản thân ngươi mạnh mẽ, chúng ta đánh không lại ngươi, ngươi cũng đừng mơ tưởng bước vào bên trong tông giáo một bước.

Đáng tiếc, hôm nay bọn họ gặp được là Đế Tôn đại nhân tung hoành tiên đạo và ma đạo, còn trọng sinh vài lần.

Bùi Nặc vừa dứt lời, ánh mắt đảo qua núi Đoạn Thiên, Minh Quang kiếm xuất hiện, một kiếm vung ra.

Một kiếm này khiến ánh sáng nhật nguyệt lu mờ, tràn ngập hủy diệt, uy lực kinh người.

Đám đệ tử canh gác dù lòng có tin, cũng sợ tới mức ngây người.

Bất quá, một kiếm này lại không phải dùng cho bọn họ.

Một kiếm chém đến núi Đoạn Thiên, đất đá ầm ầm rung động, kiếm quang tóe lửa.

Chém được sao?

Mọi người vừa nghĩ như vậy, liền nghe thấy một trận âm thanh rầm rầm, sau đó là một trận đất rung núi chuyển.

Một đám đều trợn mắt há hốc mồm!

Kinh hoảng thất thố nhanh chóng dâng lên.

Bọn họ ở Đoạn Thiên giáo lâu rồi, đây là lần đầu tiên cảm thấy bất an như vậy.

Chẳng lẽ núi...... Muốn sụp đổ?

Còn chưa có.

Tuy rằng đất đá cuồn cuộn rơi xuống, nhưng cuối cùng vẫn chưa sụp, núi Đoạn Thiên hùng vĩ như thế, há có thể bị chém một kiếm là sụp đổ sao?

Thế nhưng, đám đệ tử vừa an tâm, lại phát hiện một chuyện, khóe mắt như muốn nứt ra!

Ma, ma đầu kia lại vung ra một kiếm, đồng dạng mang theo hủy diệt, chém vào vị trí vừa rồi.

Tiếng nổ vang lớn.

Lại để hắn chém thêm mấy kiếm, có lẽ núi sẽ bị sụp đổ mất.

Đến lúc đó, không chỉ có ngàn năm cơ nghiệp của Đoạn Thiên Giáo bị hủy hoại trong phút chốc, còn có bọn họ, trừ cao thủ ra, e rằng toàn quân đều bị diệt.

Hệ thống cũng bị cơ trí của chủ nhân làm cho ngây người, có thể nghĩ đến chuyện mượn lực lượng của tự nhiên, chủ nhân thật oai phong, chỉ là còn một vấn đề.

Hệ thống giống đám đệ tử hỏi cùng một vấn đề:"Không phải nói trong vòng ba hơi sao? Tại sao vừa nói xong đã chém rồi!"

Nói chuyện không giữ lời!

Bùi Nặc mỉm cười:"Là ba hơi! Bản tôn chỉ là nhàn rỗi quá nên luyện kiếm chơi, sau ba hơi mới khiến các ngươi hối hận không kịp."

Mọi người một bên chống đỡ đất đá ầm ầm rơi xuống, một bên cạn lời.

Kẻ này là thần thánh phương nào vậy! Trời phật ơi!

"Dừng tay!" Kiếm thứ ba của Bùi Nặc bị một tiếng hét dừng lại.

Tiêu Thùy Địch tới quả thật rất nhanh, hắn nhìn mặt đất hỗn độn cùng các đệ tử chật vật trước mắt, nội tâm vừa tức vừa sốt ruột.

Thế nhưng cũng không dám phát tác với Bùi Nặc, kiên trì nói "Đế Tôn thật sự là có hứng chơi."

Dưới ánh mắt đau lòng của Tiêu Thùy Địch, Bùi Nặc chém ra kiếm thứ ba, lại gây nên một trận đất rung núi chuyển, mỉm cười:"Ừ, rất tốt."

Tiêu Thùy Địch da mặt giật giật hai cái, giả vờ khách sáo nói:"Không biết Đế Tôn đến thăm là có chuyện gì?"

Bùi Nặc lạnh lùng hừ một tiếng:"Ngươi nói xem?"

Tiêu Thùy Địch vẻ mặt xin lỗi nói:"Bản tôn ở Tử Đàn tông gặp một vị tiểu hữu, rất ưng ý, liền mời y đến Đoạn Thiên giáo du ngoạn. Không nghĩ tới vị tiểu hữu kia hóa ra là đệ tử của Đế Tôn, còn khiến Đế Tôn hiểu lầm, thật sự là thất lễ. A Phong, đi đưa Lạc công tử đến đây."

Bùi Nặc này muốn làm gì! Rõ ràng không hề thích đồ đệ, cũng chẳng dạy người ta cái gì, cớ sao lại đuổi theo khẩn cấp như vậy! Chưa được bao lâu đã xém hủy đi phòng ở của hắn.

Thủ hạ được lệnh, Lạc Tinh Lỗi rất nhanh được đưa đến.

Bùi Nặc tà tà liếc mắt nhìn y, thấy bộ dáng y chật vật, mắt nhỏ hồng hồng, thoạt nhìn thê thảm vô cùng.

Tâm tình lập tức thoải mái quá chừng.

Lạc Tinh Lỗi nước mắt lưng tròng liền hướng Bùi Nặc nhào tới, kêu một tiếng:"Sư tôn...!"

Bùi Nặc từ ái sờ sờ đầu y, trấn an nói:"Không có việc gì, cùng sư tôn về nhà."

Vẻ mặt hắn ôn nhu, thanh âm nhẹ nhàng như nước, không chỉ lập tức chinh phục trái tim bị thương của thiếu niên, ngay cả Tiêu Thùy Địch cũng phải âm thầm chậc lưỡi, bộ dáng này thật đúng là không giống như thù ghét đồ đệ, mà là giống đem y sủng lên trời! Chẳng lẽ mình nhầm thật, Bùi Nặc không phải chán ghét đồ đệ này mà là rất thích, thích đến độ không nỡ để y nếm cảnh chịu khổ khi luyện công?

Nếu như vậy thật, hắn thật không biết nên nói cái gì mới tốt......

Bùi Nặc phất tay áo, mang Lạc Tinh Lỗi rời đi.

Tiêu Thùy Địch đứng tại chỗ nhìn bóng dáng bọn họ xa dần, không nói một lời.

Tâm phúc A Phong không cam tâm hỏi:"Giáo chủ, chúng ta cứ bỏ qua như vậy sao?"

Lần này bọn họ tổn thất nặng nề quá rồi!

Tiêu Thùy Địch nghe, chậm rãi lộ ra tươi cười, một nụ cười ý vị thâm trường.

Đúng, hắn không dám lưu lại Bùi Nặc, cũng không lưu được Bùi Nặc. Thế nhưng thù là nhất định phải báo! Hắn đã ngầm chôn hạt giống, chỉ chờ ngày hạt giống phá đất nẩy mầm.

Vì thế Tiêu Thùy Địch chỉ phân phó:" Tu sửa lại tông giáo cho ta." Sau đó xoay người rời đi.

Mọi người oán thán nổi lên bốn phía, từng người bận việc của mình.

Bọn họ đều xem nhẹ một người, thiếu niên Dạ Vũ.

Tuy tư chất đứa nhỏ này không phải rất tốt, thế nhưng ước chừng cũng biết bảo hộ tính mạng, lúc Bùi Nặc chém xuống một kiếm, hắn đã nhanh chóng nhận ra nguy hiểm, vì thế sớm tìm địa phương ẩn nấp.

Vừa không bị đất đá rơi trúng, lại có thể an toàn quan sát mọi chuyện.

Tất cả mọi việc trước mắt đều lưu lại ấn tượng không thể xóa nhòa trong lòng hắn.

Một kiếm tràn ngập ý chí hủy thiên diệt địa, khiến cho núi gần như sụp đổ.

Hắn khi nào mới có thể xuất ra một kiếm như vậy?

Hắn khi nào mới có thể giống như vị kia đại nhân kia, bất luận làm cái gì cũng không có ai dám nghi ngờ?

Hắn nguyên bản là muốn gia nhập Đoạn Thiên Giáo, thế nhưng hiện tại đã không còn tâm tư đó.

Không phải Đoạn Thiên Giáo không đủ cường đại, cho dù bị Bùi Nặc khi dễ trên đầu cũng không dám lên tiếng, thế nhưng Đoạn Thiên Giáo trong mắt Dạ Vũ vẫn vô cùng cường đại.

Nhưng mà, sau khi chứng kiến đến cái cường đại hơn, ý định ban đầu liền nhanh chóng thay đổi.

Thiếu niên âm thầm niết nắm tay lại thành quyền, chọn một phương hướng rời đi.

Con đường tương lai hắn đi sẽ càng tốt hơn.

Hệ thống không ở nơi này, nhưng cho dù ở nơi này, gã cũng không phát giác ra dị thường.

Theo nguyên tác, chủ nhân Ma Vực là Dạ Vũ lúc chưa thành danh, từng gia nhập vào Đoạn Thiên Giáo.

Cốt truyện không biết từ khi nào đã bắt đầu không giống nhau .

Nhưng hệ thống, căn bản không hề phát hiện.

Chương 12

Tiên ma đại hội

Bùi Nặc mang theo Lạc Tinh Lỗi tiêu tiêu sái sái rời đi .

Vừa rời khỏi phạm vi Đoạn Thiên Giáo, hắn liền thay đổi sắc mặt, vẻ mặt lạnh băng.

"Ngươi đã biết sai chưa?"

Bất đồng với vẻ ôn nhu sủng nịch vừa rồi, trên mặt Bùi Nặc là lạnh lẽo cùng thất vọng, Lạc Tinh Lỗi hơi ngây ra, bởi sư tôn chưa bao giờ đối với y như thế này.

Nhưng y vẫn là tiểu đệ tử tri kỷ nhu thuận, lập tức quỳ xuống:"Đồ nhi biết sai."

Bùi Nặc cười lạnh một tiếng:"Ta hỏi ngươi, sau khi Tiêu Thùy Địch mang ngươi đi thì hắn làm cái gì?" Thời gian hắn lạc đường lâu như vậy, Tiêu Thùy Địch tuyệt đối sẽ nhân cơ hội làm chút gì đó?

Chỉ cần vừa nghĩ đến tiểu tử này ngay dưới mí mắt hắn lại biến mất lâu như vậy, lòng hắn vô cùng không thoải mái.

Cái cảm giác có chuyện vượt qua sự khống chế của mình, thật không tốt.

Lạc Tinh Lỗi nháy mắt mấy cái:"Người nọ thật kỳ quái, sau khi đem đồ nhi bắt đi lại nói mấy chuyện kỳ kỳ quái quái, nói sư tôn không phải thật lòng đối xử tốt với đồ nhi, vẫn là bái hắn làm thầy cho thỏa đáng, còn, còn nói mấy lời nhục mạ sư tôn, nói cho đã...... rồi cười ha hả lên, đồ nhi thật sự không hiểu."

Bùi Nặc trầm mặc, này quả thật phù hợp với phong cách hành sự của Tiêu Thùy Địch, hắn lại liếc nhìn nam hài, thấy hốc mắt y ửng đỏ, vẻ mặt thậm chí còn mang theo chút ủy khuất, liền an tâm.

Vì thế nói:"Ngươi nên ghi nhớ, trên đời này hiểm ác nhất chính là lòng người, ngươi không nên dễ dàng tin lời của người khác. Không chỉ là Ma Giáo, ngay cả Tử Đàn Tông chúng ta cũng không thiếu người có tâm tư khó lường, ngươi hiện tại còn nhỏ, không thể phân biệt được thật lòng hay giả ý. Gặp phải chuyện gì nên nói cho sư tôn, sư tôn sẽ vì ngươi làm chủ. Được rồi, ngươi đứng lên đi!"

"Ta biết, trên đời này chỉ có sư tôn tốt với ta nhất." Lạc Tinh Lỗi rốt cuộc cười, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tín nhiệm cùng chờ đợi.

Bùi Nặc lại nói:" Việc này nói ra, vẫn là do ngươi thường ngày không chú ý luyện công, bằng không làm sao ngay cả một chút phản kháng cũng không có mà để người bắt được. Hôm nay vi sư kiểm tra ngươi, đường về Tử Đàn Tông sẽ do ngươi dẫn, để xem bản lĩnh nhận biết đường của ngươi như thế nào?"

Hệ thống:"Khụ khụ khụ khụ khụ......"

Bùi Nặc lạnh lùng hỏi:"Gì đó?"

Hệ thống theo bản năng lắc đầu:"Không, không có gì?"

Ký chủ chẳng biết xấu hổ như thế gã cũng là lần đầu tiên thấy.

Lạc Tinh Lỗi nơi nào hiểu được này mấy cái tính toán này, thập phần vui vẻ đáp: "Vâng!"

Sau khi Bùi Nặc mang theo Lạc Tinh Lỗi trở lại Tử Đàn Tông, toàn tông chấn động, trong khoảng thời gian ngắn, sự tích Bùi Nặc vì tiểu đệ tử bỏ xuống mọi việc trong tông môn, không để ý an nguy vạn dặm xa xôi xâm nhập Ma Vực truyền khắp Tử Đàn Tông.

Mọi người kinh ngạc vì Bùi Nặc đối với tiểu đệ tử này chính là sủng ái đến tột đỉnh, mặt ngoài đối với Lạc Tinh Lỗi càng thêm cung kính, thế nhưng sau lưng đả kích ngầm hay công khai tất nhiên càng không thể thiếu.

Lạc Tinh Lỗi sau khi được sư tôn phân phó đã không để mấy người này ở trong lòng, dù sao chỉ cần sư tôn đối với y tốt là được, y chỉ cần sư tôn là đủ.

Sau khi từ người bên cạnh nói mới biết được sư tôn tự mình xâm nhập hiểm địa cứu y nguy hiểm thế nào, trong lòng y vô cùng ngọt ngào.

Sư tôn quả nhiên rất thích y, rất xem trọng y, gã Ma Tôn gì gì đó nói tất cả đều là gạt người, chỉ nhằm ly gián quan hệ của y với sư tôn thôi!

Mà đối với tông môn lời ra tiếng vào, Bùi Nặc căn bản là nhìn như không thấy, bởi vì Đế Tôn rộng lượng?

Hãy để hệ thống tiết lộ thủ đoạn của Đế Tôn làm người ta giận sôi.

Hệ thống nói:"Lời đồn đãi kia chính là chủ nhân sai người truyền ra!"

Cho nên ta nói, nhân vật phản diện sống dưới hành vi trả thù âm hiểm của sư tôn, thật là vô cùng đáng thương.

Thời gian cứ như vậy một năm lại một năm nữa trôi qua.

Bùi Nặc vừa trở về Tử Đàn Tông, liền sai người đem Tức Thời châu chế thành mấy ngàn viên, truyền lưu đến Ma Vực, lọt vào sự tranh giành của mọi người.

Thí Thiên Ma Tôn xui xẻo sau khi phòng ở thiếu chút nữa bị Đế Tôn phá hủy, lại trở thành trò cười lớn nhất ở Ma Vực.

Được khen là Ma Tôn mất mặt nhất trong lịch sử.

Tuy rằng hành vi cử chỉ thường ngày của Tiêu Thùy Địch có chút không mặt không mũi, thế nhưng hành động hướng địch nhân quỳ xuống khóc cầu đã vượt qua phạm vi chấp nhận của mọi người ở Ma Vực.

Con dân Ma Vực hiếu chiến, sùng bái anh hùng, ghét nhất là loại tiểu nhân tham sống sợ chết như thế.

Đúng vậy! Tiểu nhân tham sống sợ chết.

Người Ma Vực trời sinh bạc tình, cùng người tu tiên trọng tình trọng nghĩa không giống nhau, bọn họ xem tình yêu nam nữ là trở ngại lớn nhất trên con đường tu luyện, cho nên không tin Tiêu Thùy Địch xưa nay bạc tình sẽ vì một nữ nhân mà ăn nói khép nép như thế, đối tượng lại là cừu địch lớn nhất của bọn họ, Đế Tôn Bùi Nặc.

Nhất định là tham sống sợ chết, sợ Bùi Nặc một kiếm giết hắn, cho nên mới bịa ra cái cớ kỳ cục này.

Thanh danh của Tiêu Thùy Địch tại Ma Vực trong khoảng thời gian ngắn đã ngã vào đáy cốc, rất nhiều đệ tử rời khỏi Đoạn Thiên Giáo, thế lực hao tổn nhiều. Sở dĩ hắn thê thảm như vậy, nguyên nhân là vì đắc tội Bùi Nặc.

Có tấm gương bị giáo huấn thê thảm là hắn, vài vị Ma Tôn nguyên bản cũng muốn đánh chủ ý lên Vô Cực Tâm Kinh cũng đều im hơi lặng tiếng.

Vì sao thời gian càng trôi, Bùi Nặc lại càng khủng bố như vậy.

Bất quá không hề gì, rất nhanh liền đến tiên ma đại hội, thời điểm đó lại báo thù cũng còn kịp.

Đám ma tu không gây chuyện, thiên hạ thái bình. Cho nên vài năm này Bùi Nặc ngày qua ngày thật sự an ổn, hắn mỗi ngày chính là tiếp tục luyện kiếm, dạy dỗ đồ đệ.

Mười năm trôi qua.

Lạc Tinh Lỗi đã hai mươi tuổi .

Từ còn là hài đồng bi bô tập nói đã trưởng thành trở nên phong hoa tuyệt đại, dung mạo của y cũng dần có phong tư khuynh thành của đời sau.

Tóc đen mắt xanh, ngũ quan tuấn tú dị thường, mĩ lệ đến thần kì.

Luận về ngũ quan tinh xảo, ở Tử Đàn Tông y thuộc về hàng đầu, ngay cả Bùi Nặc cũng chỉ là thắng ở khí chất mà thôi.

Thế nhưng tiểu tử có dung mạo đẹp như vậy, tu vi lại......

Mười năm trôi qua, tu vi của y không phải một chút tiến bộ cũng không có, chỉ là mức độ tiến bộ lại rất rất nhỏ mà thôi.

Hai mươi tuổi, Luyện Khí cao giai.

Nếu ở nhân gian, đã xem như thành tựu khó lường, nhưng y chính là đệ tử của chưởng môn đệ nhất môn phái, loại tu vi này, có thể so sánh được sao?

Sư huynh y, Diệp Vị Nhiên ở tuổi này đã có thể phụ trợ trưởng lão trong tông kháng chiến Ma Tôn, mà y thì sao? Tu vi vẫn không bằng các đệ tử nội môn khác, vẫn là hao phí nhiều thiên tài địa bảo linh đan diệu dược của Đế Tôn để tăng công lực cho y như vậy.

Phế vật! Phế vật có vận khí thật tốt!

Tử Đàn Tông đỏ mắt vì y, nhiều người thật sự nhìn y không vừa mắt.

Lạc Tinh Lỗi từ nhỏ đến lớn, đả kích ngấm ngầm hay công khai đều chịu nhiều vô số kể, Bùi Nặc ngược lại là vô cùng xảo diệu, ngay lúc y bị thu thập đến điểm giới hạn, mới ra tay sửa trị.

Cứ như vậy, vừa có người giúp hắn tra tấn Lạc Tinh Lỗi, vừa được Lạc Tinh Lỗi cảm kích, thật là một hòn đá ném hai con chim.

Bất quá, tính toán ngày, tiên ma đại hội đã nhanh đến .

Vài vị Ma Tôn ở Ma Vực, nghẹn lâu như vậy, cũng nên ra tay rồi?

Bùi Nặc chậm rãi lộ ra một nụ cười, hắn nuôi dưỡng Lạc Tinh Lỗi lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể chấm dứt .

Chấm dứt sạch sẽ, từ đây cả hai đều không liên quan!

Trăm năm sẽ diễn ra tiên ma đại hội một lần, chính là việc trọng đại của hai giới tiên ma.

Mỗi năm đến thời điểm đó, danh môn đệ tử từ năm mươi tuổi trở xuống trong hai giới tiên ma sẽ tụ tập lại, so đấu thực lực. Lịch sử chứng minh, lần nào có người xuất sắc nhất ở tiên ma đại hội, tương lai đều sẽ thành tựu phi phàm.

Bùi Nặc cũng từng là người xuất sắc nhất tiên ma đại hội, hơn nữa còn là người trẻ tuổi nhất trong lịch sử tiên ma đại hội, đại hội năm ấy hắn mới có mười hai tuổi.

Lần trước người xuất sắc nhất của tiên ma đại hội là đệ tử Cửu Sổ Tông Ngọc Nhan Tu, Tiên đạo giới bọn họ, đã liên tục chín lần là người xuất sắc của tiên ma đại hội.

Đối lập với lực lượng Tiên đạo giới bành trướng mấy năm nay, Ma môn lại vô cùng suy sụp.

Tiên ma đại hội dưới sự chờ mong của mọi người, nhiệt liệt bắt đầu.

Mỗi một tông phái chỉ có thể chọn ra một người, Lạc Tinh Lỗi tất nhiên là không có tư cách xuất chiến, đại biểu lần này của Tử Đàn Tông bọn họ, là Diệp Vị Nhiên.

Diệp Vị Nhiên năm nay ba mươi tuổi, tuy rằng niên kỉ không tính là lớn, thế nhưng Kiếm đạo sớm đã có khí khái của Bùi Nặc, sớm đã được khắp nơi xem trọng sẽ là người đứng đầu đoạt giải quán quân.

Thế nhưng, Bùi Nặc trọng sinh một lần lại biết, người xuất sắc không phải gã.

Mà là đệ tử Hàn Sơ thuộc về ma tu Hàn Nguyệt Cung.

Là kỳ tài quật khởi ở Ma Vực, ngày sau là Thái Sơn Ma Tôn.

Tuổi của hắn so với Diệp Vị Nhiên chỉ lớn hơn hai tuổi, thế nhưng Diệp Vị Nhiên ở tiên ma đại hội vẫn là bị một chiêu đánh bại.

Vòng tỷ thí thứ nhất, Diệp Vị Nhiên cũng không có đánh với Hàn Sơn.

Nhưng Hàn Sơn lại một trận chiến thành danh.

Bởi vì chiến lực dũng mãnh, thủ đoạn tàn độc.

Vòng thứ nhất của hắn là đấu với đệ tử Cửu Sổ Tông, chẳng những đánh bại, hắn còn dùng ma khí quỷ dị phá kinh mạch người ta, hủy đạo hạnh người ta.

Đệ tử được tuyển vào tiên ma đại hội, đều là thiên tài trong một vạn mới có được một, hắn hủy đi con đường tu tiên của người khác, quả thật còn hơn giết cả nhà người ta.

Sư phụ của vị đệ tử kia đến tìm phiền toái, lại bị Hàn Nguyệt cung chủ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net