11-20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
phía đều cơ khát nhào tới.

Lạc Tinh Lỗi giơ tay lên, hồng quang chợt lóe, tràn đầy vết sẹo, khe rãnh tung hoành trên tay y nháy mắt khôi phục thành trắng nõn.

Chốn Quỷ Quật Huyết Ngục này, đối với người khác mà nói chính là địa ngục vô biên, đối với y mà nói lại là nơi an toàn nhất trên thế giới.

Bởi vì y sinh ra trên mảnh đất này.

Y là con trai của Quỷ Quật Huyết Ngục, mà không phải con cháu của Lạc gia.

Lúc y còn nhỏ, bởi vì đôi mắt xanh biếc cùng tư chất ngu dốt trời sinh khiến phụ thân nghi ngờ y không phải là thân sinh nhi tử của hắn, hóa ra quả thật không phải.

Y vốn là một con quỷ ở Quỷ Quật Huyết Ngục, bay vào trong bụng mẫu thân, trải qua mười tháng mang thai, nhiễm lên khí tức vẩn đục của nhân loại, bởi vậy vẫn luôn đần độn, trở nên thông minh lại vô cùng chậm.

Ngày ấy ở bên trong mật thất, ma trận pháp đánh thức quỷ khí trong cơ thể y, khiến y tắm máu trọng sinh, quay về Huyết Ngục.

Tuy có Quỷ Quật Huyết Ngục dựa vào, nhưng thời gian trăm năm này, vì tu hành y đã chịu vô số đau khổ, duy trì y chống đỡ vô số lần cận kề sinh tử là một tín niệm.

Y không thể chết đi như vậy.

Nếu chết, sư tôn liền vĩnh viễn không thể trở thành của y!

Tiếng kêu thảm thiết bên tai đã biến mất, quỷ hỏa lại tản ra, tại địa phương Nguyệt Ma Tôn đứng lúc trước, đứng lên một bộ xương khô cao lớn, toàn thân oánh bạch, đôi mắt là hai luồng ánh sáng xanh, nhếch môi cười với Lạc Tinh Lỗi.

Lạc Tinh Lỗi vô cùng hài lòng, quả nhiên là thân thể tôn giả, luyện thành quỷ nô xác thật là cao cấp, nói:"Từ nay về sau, ngươi gọi là Tiểu Tam."

Long Nha Cốc phải phong bế bảy ngày mới có thể mở ra lần nữa, tuy biết được cái gọi là thượng cổ di tích này bất quá chỉ là cái bẫy của Nguyệt Ma Tôn, thế nhưng trong thời gian ngắn Bùi Nặc cũng ra không được, một khi đã như vậy, liền tranh thủ đi xem các đồ đệ ngốc đang làm gì là tốt nhất.

Đệ tử Tử Đàn Tông cùng đệ tử Thiên Yêu Tông đều đi cùng một hướng.

Đệ tử hai phái duy trì khách khí ở mặt ngoài, thế nhưng đều ngầm vụng trộm phòng bị đối phương.

Con đường tu tiên chính là như thế, tranh đoạt tất nhiên không thiếu.

Diệp Vị Nhiên cầm pháp khí la bàn trong tay, ánh mắt cũng không dám chớp một chút:"Mọi người cẩn thận một chút, chính là nơi này."

Nói xong câu đó, gã lại có chút kỳ quái quay đầu nhìn thoáng qua, kết quả tất nhiên là cái gì cũng không thấy được.

Gã quay đầu đã là lần thứ năm, bên cạnh có đệ tử hỏi:"Tiểu sư thúc tổ, làm sao vậy?"

Diệp Vị Nhiên kiềm chế nghi hoặc, lắc đầu:"Có lẽ là ta sắp đột phá, mấy ngày gần đây có chút mẫn cảm."

Gã vừa nói những lời này, đệ tử liền đầy mặt hâm mộ nhìn gã:"Tiểu sư thúc tổ bất quá mới hơn một trăm tuổi đã muốn đột phá Linh Tịch Cảnh, còn chúng ta lại chưa tới Linh Tịch, thật không biết phải làm sao đây."

Pháp khí chuyển rồi lại chuyển, chuyển sao cũng không chỉ ra tung tích di tích.

Diệp Vị Nhiên thấy sắc trời đã không còn sớm, vì thế phân phó đệ tử dựng trại, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Dẫn đầu Thiên Yêu Tông là một vị chấp sự, làm người rất tham công, nhìn thấy Tử Đàn Tông nghỉ ngơi, không khỏi đại hỉ, chẳng những không nghỉ ngơi, ngược lại còn hạ lệnh khiến đệ tử nhanh hơn cước bộ, liền muốn vượt qua, tìm đến di tích sớm một bước..

Thấy bọn họ một đám đều đi hết, đệ tử Tử Đàn Tông đang nghỉ ngơi có chút bất an.

Một người nói:"Tiểu sư thúc tổ, có phải chúng ta nên......"

Diệp Vị Nhiên lắc đầu:"Để bọn họ đi, nghỉ ngơi dưỡng sức mới là thượng sách, đường dài trăm dặm, chẳng lẽ chúng ta không theo kịp?"

Lời gã nói khiến mọi người đều gật đầu nói phải, tiểu sư thúc tổ tuổi còn trẻ, thế nhưng làm việc đã có phong thái Đế Tôn rồi.

Lúc này Bùi Nặc đang nằm trên cây, nghe bọn họ nói chuyện.

Đột nhiên nghe được một loạt âm thanh kỳ lạ, hắn phát hiện cái cây bên cạnh cũng có hai người đang vụng trộm trốn ở bên trên.

Trong đó một người hắn nhận thức, chính là tán tu Tô Hàng.

Mà một ngườc khác, nhìn cũng có chút quen mắt, hơn phân nửa chắc cũng là một thành viên của tán tu.

Người nọ khẽ thấp giọng hỏi Tô Hàng:"Đại ca, vì sao chúng ta không đi cùng Cửu Sổ Tông?"

Tô Hàng đáp:"Thiên Yêu Tông làm việc vội vàng xung động, khó thành đại sự. Chỉ có cùng Tử Đàn Tông mới có thể tìm đến nơi hạ lạc di tích."

Quả thật có nhãn lực! Bùi Nặc nhịn không được cười khẽ một tiếng.

Lập tức khiến hai người bên cạnh cảnh giác.

Bùi Nặc bị phát hiện, vì thế chủ động ló đầu ra, hô:"Thật trùng hợp."

Sắc mặt của đệ đệ Tô Hàng có chút xấu hổ, thế nhưng Tô Hàng lại vô cùng vui vẻ:"Ta vẫn không thấy tung tích của Giang huynh đâu, còn đang lo lắng ngươi xảy ra chuyện gì? Hôm nay thật đúng là...... Hữu duyên."

Đôi mắt hắn thẳng tắp nhìn Bùi Nặc.

Bùi Nặc không biết được, Tô Hàng có một tật xấu.

Rất thích nam sắc.

Bởi vì thực lực của hắn trong đám tán tu khá tốt, nhiều năm như vậy cũng duyệt qua rất nhiều mỹ nhân.

Tuy rằng Bùi Nặc cải trang dịch dung, thế nhưng Tô Tàng thấy da thịt của hắn căng mịn nhẵn nhụi, vân da rõ ràng, xương cốt thon dài, như vậy thân mình nhất định là rất mĩ diệu, sớm đã âm thầm để tâm.

Đáng tiếc đồng hành không bao lâu, "Giang Thương" này liền không biết tung tích, hắn còn ảo não một trận đây.

Hiện tại đưa đến cửa, nhất định là vui mừng ngoài ý muốn.

Lúc này hắn ngược lại chỉ hận không thể bay đến trên cây với Bùi Nặc, cùng mỹ nhân tiếp xúc gần gũi.

Tầm mắt hắn rơi vào chiếc cổ lấp ló dưới áo bào màu đen của Bùi Nặc, hô hấp hơi rối loạn.

Kết quả, đang nhắm mắt dưỡng thần Diệp Vị Nhiên nhận thấy được động tĩnh, lập tức mở mắt ra, lớn tiếng quát:"Ai ở đằng kia!"

Đệ tử xung quanh đồng loạt bừng tỉnh, rút kiếm, sẵn sàng trận địa đón quân địch.

Tô Hàng sợ tới mức không dám thở mạnh một tiếng.

Thế nhưng Diệp Vị Nhiên vẫn chưa bỏ qua hắn, hướng tới phương hướng bọn họ nói:"Ta biết các ngươi ở đằng kia, mau ra đây! Bằng không, đừng trách lưỡi kiếm của ta vô tình."

Tô Hàng không có biện pháp, đành phải lộ ra thân mình, đối với Diệp Vị Nhiên cười nói:"Hiểu lầm hiểu lầm! Tại hạ chỉ là rảnh rỗi không có gì làm nên ở chỗ này nghỉ ngơi một lát, ai ngờ lại khiến quý phái hiểu lầm."

Vừa nghe hắn nói lời này, tất cả mọi người đều cười nhạt, ở bên cạnh nghỉ ngơi cái gì. Rõ ràng là muốn thừa dịp bọn họ không chú ý, nhặt tiện nghi.

Diệp Vị Nhiên mắt không chớp theo dõi hắn:"Còn có người."

Tô Hàng thấy thật sự không thể gạt được gã, đành phải đem đệ đệ gọi ra, lại nói với cái cây bên cạnh:"Giang huynh, nếu Diệp thiếu hiệp đã nhìn thấy chỗ ẩn thân, lại trốn tránh cũng không hay gì, xuất hiện đi."

Bùi Nặc:"......" Nếu không phải ngươi nói, Diệp Vị Nhiên hoàn toàn không biết hắn ở trên này, ngươi vừa nói thế, tất cả đều bại cmn lộ!

Không có cách nào, Bùi Nặc đành phải lạnh mặt, đứng dậy.

Đồng tử Diệp Vị Nhiên co rụt lại, vừa rồi gã chỉ nghe thấy tiếng hít thở của hai người, lại hoàn toàn không chú ý tới người thứ ba tồn tại, xem ra người này...... Thực lực không thể khinh thường.

Trong lúc cẩn thận đánh giá, gã phát hiện người này nhìn vô cùng quen mắt, lập tức nhớ ra, đây chẳng phải chính là người đã nhìn trộm gã ở trước cửa Long Nha Cốc hay sao? Quả nhiên là không có ý tốt.

Gã lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ, chỉ Bùi Nặc quát lớn:"Ngươi là người nào?"

Chương 19

Đó là Đế Tôn?

Lần này Diệp Vị Nhiên dẫn đầu, gã rút kiếm, đệ tử Tử Đàn Tông cũng đồng loạt đem mũi kiếm nhắm ngay Bùi Nặc.

Đại chiến hết sức căng thẳng.

"Hiểu lầm! Tất cả đều là hiểu lầm!" Tô Hàng thấy thế, lập tức che trước người Bùi Nặc, tư thái bảo hộ, giải thích nói:"Ta quả thật chỉ là đi ngang qua, tuyệt không có ý xâm hại quý phái, xin Diệp thiếu hiệp hiểu rõ."

Hành động này của hắn, ngược lại khiến đệ đệ Tô Hòa có chút kinh dị nhìn Bùi Nặc, huynh trưởng của gã không bao giờ quản việc đâu đâu, không có lợi thì không dậy sớm, tại sao lại để bụng tên họ Giang này như thế. Gã tuy biết sở thích của đại ca mình, thế nhưng tư sắc tên họ Giang này thấy thế nào cũng chỉ ở mức tầm thường mà thôi?

Đế Tôn nhìn đồ đệ ngốc của mình, chỉ cảm thấy đau đầu một trận.

Hắn đương nhiên không biết Tô Hàng đối với mình lại có tơ tưởng xấu xa, nếu biết nhất định sẽ đem tiểu tử này băm thành mười bảy mười tám khối, thế nhưng đối với việc Tô Hàng đứng ra bảo vệ, hắn cũng chẳng có chút cảm động nào.

Người này quá phiền, nếu không phải Tô Hàng khiến vị trí của hắn bị phát hiện, hắn hiện tại có thể xấu hổ như thế sao?

Theo lý mà nói, Tô Hàng cũng coi như có chút danh tiếng trong đám tán tu, thế nhưng Diệp Vị Nhiên cũng chưa liếc hắn cái nào, chỉ gắt gao trừng Bùi Nặc ở phía sau hắn.

Trong mắt gã, người này khiến gã không nhận ra được tung tích mới là họa lớn. Khó trách trên đường gã luôn có cảm giác có người nhìn mình mà vẫn không tìm thấy ai, thì ra chính là người này!

"Suốt một đường, người nhìn chằm chằm chúng ta không rời chính là các hạ? Các hạ rốt cuộc muốn thế nào? Chẳng lẽ...... Ngươi là gián điệp của Ma đạo?"

Vừa nói ra gián điệp Ma đạo, ánh mắt của các đệ tử Tử Đàn Tông nhìn Bùi Nặc chằm chặp nháy mắt thay đổi.

Bùi Nặc một lời cũng chưa nói, mà Tô Hàng, thấy Diệp Vị Nhiên đến giờ vẫn không xem hắn ra gì, thái độ đối với Bùi Nặc vẫn khí thế bức người thì rất là tức giận.

Đồng dạng rút kiếm:"E là Diệp thiếu hiệp hiểu lầm, Giang huynh tuyệt đối không phải là gián điệp Ma đạo, ta cùng Giang huynh tương giao nhiều năm, đối với hắn rất hiểu rõ. Ta biết danh môn đại phái các ngươi luôn khinh thường đám giang hồ tán tu chúng ta, thế nhưng cũng không thể vũ nhục người như vậy. Nghe nói Diệp thiếu hiệp là kỳ tài trăm năm khó gặp của Tử Đàn Tông, Tô Hàng bất tài, nguyện cùng Diệp thiếu hiệp chiến một trận!"

Đây là muốn khiêu chiến!

Tô Hòa sợ ngây người. Luận niên kỉ, Tô Hàng so với Diệp Vị Nhiên lớn hơn mấy chục tuổi, nhưng tu vi hai người lại kém xa nhau, huống chi Diệp Vị Nhiên lại là cao đồ của Đế Tôn, bí thuật pháp khí trong tay tuyệt đối không thiếu, Tô Hàng đánh một trận với gã, không thể nghi ngờ thua là cái chắc.

Đại ca đang làm gì vậy trời?

Tô Hòa có cảm giác Tô Hàng quả thật là thông minh ba năm ngu một giờ, nhưng ngược lại Diệp Vị Nhiên lại rất thưởng thức nghĩa khí vì huynh đệ không tiếc mạng sống của hắn, vì thế cao giọng cười nói:"Tốt! Nếu ngươi thắng, ta liền thả các ngươi rời đi, tuyệt không hai lời! Nhưng nếu ngươi thua, đối với việc ta xử trí người này thì không được xen vào, được không."

Tô Hàng nhìn thoáng qua Bùi Nặc, trong lòng đột nhiên sinh ra một cỗ hào hùng, chỉ cảm thấy vì mỹ nhân mà chết cũng là chuyện vô cùng quang vinh, vì thế lớn tiếng nói:"Tốt!"

Hệ thống cảm thán:"Vì huynh đệ tốt mà chiến, Tô Hàng này không chừng lại là một trang hán tử! Dù sao ta cũng rất cảm động , chủ nhân thì sao?"

Bùi Nặc "......"

Bùi Nặc nghiêng mắt nhìn Diệp Vị Nhiên, trong lòng vô cùng ghét bỏ. Bộ dáng thưởng thức Tô Hàng của gã chẳng khác gì hệ thống. Mà giống hệ thống thì đầu óc ngu biết chừng nào! Lúc trước hắn nghĩ đồ đệ ngu ngốc chút cũng không có việc gì, chỉ cần nghe lời là được.

Thế nhưng hôm nay nhìn Diệp Vị Nhiên như vậy, hắn có chút hoài nghi ý nghĩ lúc trước của mình.

"Đại ca!" Tô Hàng bị mỹ nhân mê hoặc khiến đầu óc hồ đồ, Tô Hòa lại không có. Xem đại ca không sợ chết khiêu chiến Diệp Vị Nhiên, gã vội vàng xông lên ngăn cản:"Diệp thiếu hiệp thứ lỗi, thực ra đại ca ta nhận thức tên họ Giang này chỉ có mấy ngày, hắn chỉ là bị người này dùng yêu thuật mê hoặc tâm hồn! Xin Diệp thiếu hiệp thứ lỗi, ngươi muốn đối phó với người này thế nào cũng không liên quan tới chúng ta."

Sau đó lại hướng về phía Bùi Nặc khiển trách:"Ngươi quả thật buồn cười, chỉ biết trơ mắt nhìn đại ca ta vì ngươi chịu chết, lương tâm ngươi đâu rồi hả?"

Tô Hàng vội vàng nói:"Hòa đệ nói gì vậy, chúng ta làm người không thể như vậy, Giang huynh......"

Hắn vừa kêu một tiếng Giang huynh, Bùi Nặc vẫn thờ ơ lạnh nhạt rốt cuộc mở miệng , đối với lời Tô Hòa mắng, chỉ có mấy chữ:"Nếu không thì sao?"

Hắn thốt ra lời này, mặt Tô Hàng cứng ngắc.

Hắn vốn cho rằng, hắn vì mỹ nhân sống chết mỹ nhân hẳn là rất cảm động mới phải, không thể ngờ được...... Mỹ nhân hoàn toàn không cảm kích.

Mà một câu này của hắn, khiến đệ tử Tử Đàn Tông tức giận, không ngờ trên đời này còn tồn tại loại người không biết cám ơn, không biết xấu hổ, xem người khác đối tốt với mình là lẽ đương nhiên.

Diệp Vị Nhiên cười lạnh một tiếng, ôn tồn nói với Tô Hàng:"Tô huynh, theo ý ta, người này hoàn toàn không đáng giá để ngươi vì hắn chiến một trận với ta, ngươi nên buông tay thôi." Gã lại chỉ kiếm về phía Bùi Nặc:" Yêu nghiệt phương nào, nhanh chóng xưng tên."

Bùi Nặc khóe miệng khẽ giựt, nhỏ giọng nói thầm một câu:"Ngu xuẩn!"

Diệp Vị Nhiên nheo mắt:"Cái gì?"

Lúc này, đột nhiên mặt đất chấn động.

Hỗn độn bước chân từ phía trước truyền đến.

Chẳng lẽ có địch! Mọi người đồng loạt thất sắc, mắt nhìn phía trước, không còn có tâm tư để ý tới Bùi Nặc .

Bọn họ nhìn thấy đầu tiên, là đệ tử Thiên Yêu Tông đang sợ hãi chạy tán loạn.

Bọn họ không phải đã đi rồi sao?

Không đợi bọn họ nghi hoặc, quái vật đuổi theo đám đệ tử Thiên Yêu Tông phía sau bắt đầu hiện hình.

Mọi người vô cùng kinh hãi.

"Là Sơn Hải Thú!"

Sơn Hải Thú chính là cự thú thời thượng cổ, hung mãnh tàn ác, lấy thịt người làm đồ ăn, đã tuyệt chủng nhiều năm, lại không biết vì cớ gì sẽ xuất hiện ở Long Nha Cốc.

Mọi người nhất thời vừa sợ vừa e ngại, tử thần âm trầm đến gần.

Diệp Vị Nhiên cao giọng phân phó:"Kết trận!"

Mọi người như ở trong mộng bừng tỉnh, nhanh chóng tụ lại, bày ra trận pháp của Tử Đàn Tông.

Sơn Hải Thú này thoạt nhìn là đuổi theo đệ tử Thiên Yêu Tông mà đến, cũng không biết đám đệ tử này đắc tội nó thế nào mà làm nó vô cùng nóng nảy.

Đệ tử Thiên Yêu Tông đã thiếu hơn phân nửa, không biết là ở trên đường trốn thoát, hay là toi mạng trong miệng thú rồi.

Bọn họ nhìn thấy đệ tử Tử Đàn Tông, trước mắt ngời sáng, đồng loạt hướng bọn họ chạy tới, tất nhiên là muốn tìm kiếm che chở.

Thế nhưng cứ như vậy, Sơn Hải thú cũng tới theo, xem ra không được may mắn lắm.

Đệ tử Tử Đàn Tông thầm mắng: Đê tiện! Thiên Yêu Tông các ngươi không phải am hiểu nhất là điều khiển yêu thú sao? Chạy tới chỗ chúng ta làm quái gì?

Các đệ tử Thiên Yêu Tông vừa đến, liền nhanh chóng quấy rầy trận pháp của Tử Đàn Tông.

Diệp Vị Nhiên do dự một chút, mệnh lệnh nói:"Trương!"

Trận pháp biến đổi theo mệnh lệnh của gã, tất nhiên là muốn bảo vệ đệ tử Thiên Yêu Tông.

Mọi người chen nhau thành một vòng tròn, Diệp Vị Nhiên cắn răng một cái, chủ động bay lên hàng đầu, nghênh đón Sơn Hải Thú, thời điểm này, gã không thể làm tổn hại uy danh của sư môn.

Bùi Nặc vừa nhìn thấy Sơn Hải Thú, lập tức hiểu ra.

Sơn Hải Thú một đực một cái, con cái đã bị hắn giải quyết trong nham động, còn lại con đực này. Nguyệt Ma Tôn quả nhiên tính toán rất giỏi, hắn đưa tới một đôi Sơn Hải Thú, bố trí bẫy rập, không chỉ muốn giải quyết hắn, còn muốn thuận tiện đem đệ tử Tiên đạo ở trong cốc cũng giải quyết một lượt.

Đám đệ tử này đại đa số đều là bậc kỳ tài tài tương lai của Tiên đạo giới, bọn họ mà chết, tương lai chỉ có thể trơ mắt nhìn Ma đạo xưng hùng.

Hắn lúc này thật hận Nguyệt Ma Tôn không có xuất hiện ở nơi này để hắn chém mấy kiếm cho hả giận, lúc này có người tiến lên kéo lấy hắn, nhỏ giọng nói:"Thừa dịp bọn họ đối phó yêu thú, chúng ta chạy mau."

Tuy rằng "Giang Thương" đối với biểu hiện của mình lại không hề cảm kích, nhưng Tô Hàng vẫn không thể buông xuống hắn.

Bùi Nặc thấy bên kia Diệp Vị Nhiên đã bị Sơn Hải Thú đạp cho một cước bay trở về, không có cách nào, đành phải nói với Tô Hàng:"Ngươi đi trước."

Dứt lời, phi thân bay lên.

Tuy Diệp Vị Nhiên bị trúng một cước, nhưng thương thế không nặng, gã rất nhanh liền bò dậy, tay cầm trường kiếm, nhìn chằm chằm Sơn Hải Thú, hai mắt của nó đều là thần sắc hung ác.

Cảm giác được có người đến bên cạnh, Diệp Vị Nhiên tưởng đệ tử trong tông lo lắng cho mình, vì thế nói:"Mau trở về, nơi này có ta."

Lời vừa mới ra khỏi miệng, gã không khỏi ngây ngẩn cả người, bởi vì gã phát hiện người hiện tại đứng bên cạnh, hình như là...... tên ma tu vô sỉ đã theo dõi mình kia.

Ngay sau đó, gã liền bị người đạp ngã, Bùi Nặc chỉ hận rèn sắt không thành thép mắng một câu:"Ngu xuẩn!"

Do đó, mọi người liền trợn mắt há hốc mồm nhìn tiểu sư thúc tổ ngày thường uy phong lẫm lẫm bị người đạp cho một cước ngã lăn ra đất.

Trong khoảng thời gian ngắn, đệ tử Tử Đàn Tông đều sợ ngây người!

Đệ tử Thiên Yêu Tông cũng sợ ngây người!

Hai huynh đệ Tô Hàng cùng Tô Hòa cũng sợ ngây người nốt!

Tất cả mọi người đều sợ ngây người!

Cái này cũng chưa tính, Bùi Nặc một cước đạp xong đồ đệ ngốc liền rút ra Minh Quang kiếm.

Bay tới giữa không trung, một kiếm hướng tới Sơn Hải Thú chém qua.

Ngươi vẫn là nên xuống địa ngục cùng với thê tử thôi! Nơi này không phải là nơi ngươi nên đến.

Minh Quang kiếm vừa xuất hiện, hào quang đầy trời, chiếu rọi cả tòa sơn cốc, sơn băng địa liệt, cây cối bẻ gãy.

Sơn Hải Thú bị một kiếm chém trúng đầu, phát ra một tiếng rống giận ngập trời.

Bùi Nặc lại chém thêm một kiếm, Sơn Hải Thú đồ sộ như quả núi liền ầm ầm ngã xuống đất.

Bùi Nặc thu hồi kiếm, không chút để ý quay đầu lại.

Diệp Vị Nhiên đã là:"O!"

Gã lắp bắp kêu:"Sư Sư sư tôn?"

Mọi người như ở trong mộng mới tỉnh, đồng thanh nói:"Đế Tôn?"

Thanh âm là kinh ngạc cùng không thể tin tưởng!

Tuy rằng gương mặt người này vô cùng xa lạ, thế nhưng thanh Minh Quang kiếm kia, quả thật là không người không biết không người không hiểu.

Bùi Nặc mặt trầm như nước, đi đến bên cạnh Diệp Vị Nhiên, dưới thần sắc kinh hoàng bất an của gã lại đạp cho một cước.

Đế Tôn giáo huấn đệ tử khắc nghiệt có thừa, ôn nhu lại thiếu, ở Tử Đàn Tông cũng là hành hung đệ tử mọi nơi mọi lúc, mọi người đều xem đã quen.

Thế nhưng các đệ tử của Thiên Yêu Tông còn chưa có quen.

Và không quen nhất chính là hai huynh đệ Tô gia, này, này người này là Đế Tôn?

Có phải nơi nào có vấn đề hay không?

Bọn họ chỉ cảm thấy đầu có chút choáng.

Nhất là Tô Hàng, hắn chỉ cần vừa nghĩ đến mình thế mà lại mơ ước Đế Tôn, liền có cảm giác cẩu đảm lạnh run một trận.

Chương 20

Bản tôn tu là vô tình đạo

Bùi Nặc không đếm xỉa tới hắn, người ta đang bận rộn giáo huấn đệ tử kia kìa?

"Hóa ra lại thích làm anh hùng xông lên, ngươi là ngu? Hay là ngốc?"

"Rốt cuộc là dẫn dắt đệ tử như thế nào, trận pháp đâu? Loạn thành một đoàn."

"Ngươi như vậy còn dám chủ động xin dẫn dắt đệ tử đi thăm dò di tích, ngươi đảm đương được sao?"

Đế Tôn mắng đồ đệ đã, sau đó mới quét mắt về phía đám đệ tử rơi rụng tan tác sau lưng:"Những đệ tử khác đâu?"

Đệ tử dẫn đội Thiên Yêu Tông xấu hổ:"Đệ tử bất tài, có mấy sư huynh đệ lúc Sơn Hải Thú xông ra đã bị xơi tái, còn lại thì bị tách ra. Đệ tử đã phát ra tín hiệu, rất nhanh sẽ có thể tụ tập cùng một chỗ, xin Đế Tôn chớ lo lắng."

Bởi vì là con nhà người ta, nên Bùi Nặc cũng không nói gì, thế nhưng sắc mặt kia, rõ ràng chính là đang nói, ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc!

Đệ tử Thiên Yêu Tông vùi đầu càng thấp.

Vốn sư tôn ở trong này, hẳn là do sư tôn chủ trì, thế nhưng Diệp Vị Nhiên thấy biểu tình sư tôn tràn đầy không vui, chủ động quan tâm nói:"Rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Các ngươi sao lại chọc trúng con Sơn Hải Thú kia."

Đệ tử dẫn đội đáp:"Chúng ta đang thăm dò tung tích của thượng cổ di tích, vừa phát hiện một chút manh mối, liền gặp quái thú này. Nhưng nghĩ đến trân bảo di tích đều sẽ có yêu thú thủ hộ, nên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net