chap6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.........................
_ "một màu đen ..... thật tỉnh yên. '' (jm)

- "Minie ... sau này còn nhớ ... ra mình không ,,? (?)

- Sao lại nói vậy? '(Jm)

- "Minie này, cho mình hỏi nhé! ... Lở một ngày cậu nhớ tớ trong đau đớn .. cậu có muốn nhớ không?" (?)

- 'Đau rồi cũng sẽ hết, anh không muốn quên em' '(jm)

- '' Nhưng tớ ... chỉ là ... một bản sao của cậu, đơn thuần không thể bên cạnh. '(?)

- 'Vậy không thể hơn thế sao?' (Jm)

- 'KHÔNG THỂ !!' '- (?)

- 'Như anh em ?' (Jm)

- '' Chắc có thể.... miễn là không phải là gánh nặng ... của cậu được '(?)

..... (XOẸT) .... (XOẸT) ................................... .................

- "Minie .." (?)

- 'Miễn là ...' '(?)

- 'CÔ LÀ AI! * Ahhhhh * đau đầu quá ......! '' (Jm) hơi thở dồn dập

- 'Một ngày ... nhớ ra .... liệu anh ....' (?)

- '' CÔ LÀ AI SAO ÁM ẢNH TÔI HOÀI THẾ! * Ahhhhh * BIẾN ĐI! '' (JM)-ngày một nhanh,..cậu khó thở.

- "Chúng ta ... anh em ....." (?)

- 'BIẾN ĐI! * Ahhhhhhhhh * '' (jm)-cho tôi được thơ, làm ơn!

- 'NHÉ ..! '' (?)

.......................................... (chỢT TỉNH) .... ..

"Mochi à, ... jimin ...!" (Iu)

cô vẫn gọi cậu , mắt vẫn mở nhưng vẫn im lặng trên giường ,điều này càng khiến cô thêm lo sợ , dường như có một cái gì đó  bỗng thoáng qua như một bức tường ngăn. Cô gái quen thuộc, người con gái này là ai, rất quan trọng vs cậu.. thế ..tại sao lại...không nhớ ra.

- '' jimin à đừng làm chị sợ, nói gì đi chứ, đừng im lặng như thế! '' (IU)

- "Min ... zi, ... minzi .." (jm)-môi cậu cuối cùng cũng lấp bấp được một từ.nhưng Minzi...cái tên này có vẻ có gì đó quen thuộc.

- 'Minzi ... MINZI! Em .... nhớ ... sao! "(IU) 

-" Đi ra ngoài đi. (Jm) -giọng cậu bắt đầu trầm hơn hẳn.
- "Minnie à! ...." (Iu) -khuôn mặt lo lắng  của cô càng hiện rõ
- "Đi !!" (Jm) -cậu bỗng hét lên làm cô giật mình.
- "Thô..i được c..hỉ .. Đi" (iu ) -tuy nói rụt rè nhưng không phải lo sợ trong lòng cô bây giờ hai chữ''LO LẮNG'' quá lớn
- "Xin chị đấy, đi ra đi!" "(Jm) -giọng cậu bắt đầu nghẹn ngào .. Cậu khóc nữa rồi.
-" Thôi Được không khóc, chị ra ngoài. Nín đi  bé con của chị. "- (iu) -cô nhẹ nhàng lau đi những giọt nước ấm trên gò má trắng nõn của cậu và đặt nụ hôn lên trán cậu .
-" Chị đi đây, nghỉ ngơi đi người hầu sẽ giúp em dọn đồ.''
-" Lại đi nữa à. "- (jm)
Cô khẻ đặc tay lên đầu cậu.
-" chị nghĩ nó sẽ có ích cho những câu hỏi của chính em. "(Iu)
-cậu vẫn im lặng không trả lời.Bầu không khí cũng bắt đầu nặng nề.

-" Mà nè ...nhớ xuống ăn tối với chị nhé!''-cô bây giờ chỉ có thể nỡ nụ cười nhẹ nhàng để vơi bớt đi không khí mù mịch này rồi rời đi,cô thầm giá như mình có thể làm được nhiều hơn thế cho cậu.

.............. ...................... (tại phòng ăn.) ............... ..................
- " Con đã kêu nó  chuẩn bị chưa. "- ông cũng mời rời thư phòng,ông thật sự rất mệt.
cô cũng mới vừa đi xuống ,cuối đầu chào ông,chào  người cha tuy không cùng dòng máu nhưng vẫn là người luôn yêu thương cô,cô kính trọng ông ấy.
- "Dạ rồi thưa cha.''(iu)

''ừm.Chút nữa ta có chút việc ,con cùng thằng bé ăn tối,có thể trước lúc đưa nó đến nơi mới ta sẽ về kịp lúc.''-múc một vài muỗng súp gà ,ông lại vội vã rời khỏi cánh cửa,bước lên con xe mà ông vẫn thường ngày đi ,chiếc xe lăn bánh khuất dần sau cánh cổng căn biệt thự.

-chỉ đủ vài giây để cô nói từ ''Vâng!'' mấp máy sau miệng.

-''cạch'' âm thanh phát ra từ phòng cậu,.cậu chịu xuống ăn rồi.

tất cả người hầu không khỏi ngạc nhiên khi lần đầu tiên cậu chịu ăn tối tại phòng ăn.đúng là chỉ có cô chủ mới uy lực khiến cậu chủ chịu xuống ăn.......Cơ mà....chắc chỉ lại uống sữa thôiquá..trời ạ ,cậu chủ à làm ơn ăn nhiều lên một chút chứ kiểu này , thì người hầu  thì to tròn béo bở còn cậu chủ thì lại ốm mà lại còn nhỏ con nữa(có uống sữa nhiều thế mà chẳng cao nổi haizz.. tội ghê.jimin: Anh mày còn còn sáu muối nhóc à.(Yu:*mặt đầy khinh bỉ*))

Cậu từ từ từng bước bước xuống cầu thang.Trời ạ ,sao đầu cậu ướt
thế này.chiếc áo phong trắng vẫn còn đầm đậm vài giọt nước .phải cậu đã tự ngâm mình trong nước,nhưng không quá lâu.Cậu thực sự có hơi bất ngờ khi thấy bộ dạng của mình trước gương.Thật thảm hại!.Cậu chỉ có thể tự cười chính mình ,nhưng có lẽ không những chỉ một mình cậu cười đâu nhỉ.Mà thú thật ,trong cậu thật thảm hại đến phát cười.khuôn mặt lem luốt bởi nước mắt,cái mũi cũng đôi môi bỗng ửng đỏ hơn bao giờ hết .tấm thân hơi gầy ,đầu tóc rũ rượi chẳng khác gì ,một kẻ mới thoát từ cõi chết.Cơ mà đã thoát đâu.Hừ...buồn cười thật.nhưng cũng thực bi thương.Chỉ những người trong cuộc mới biết tại sao cậu lại trở nên như vậy.

THế nhưng trong mắt lũ người hầu cậu thật sự câu nhân lắm nha~không chỉ người hầu nữ,mà ngay cả nam nhân hầu gia cũng không qua được cái vẻ yêu nghiệt của cậu(yu:tui còn mê chết mệt huống chi ai.jimin:nhóc quá khen!.Yu:có lẽ nên suy nghĩ lại.!*xách dép chạy trước.*.jimin:MÀY ĐỨNG LẠI CHO BỐ!!!.* rượt theo*)

Cô thấy cậu chịu xuống ,trong lòng không khỏi cảm thấy an lòng hơn ,xem ra nhóc nhà cô còn biết nghe lời.

-''Mau xuống đây ăn tối cùng chị nào."-cô vui vẻ quắc cậu lại gần.

-''Nào ,nào ăn nhiều vào nhé .Bé nhà chị ốm quá đi.''-cô từ tốn nhưng cũng không thể dấu đi vẻ vui mừng đưa cho cậu chén  súp gà ác nóng hổi .tuy biết rằng nãy giờ vẫn là tự mình độc thoại.

Nhìn chén súp trên bàn ăn trong đầu cậu lại chỉ hiển nhiên một món''Sữa đâu rồi.!''(Yu:Trời ạ ! y như rằng.)

-''Minie à,không uống sữa nữa,em phải ăn."-cô kiên quyết rồi ,không thể để nhóc nhà mình uống sữa mãi ,ốm thế làm sao mà cưng nựng được.(Yu:Ờ...cưng nựng)nhất là khi nhìn chân mà cậu nhếch lên tỏ vẻ không hài lòng.

Cậu tui bất mãn nhưng lại không biểu lộ ra ngoài,tay cậu từ từ chịu nâng muỗng lên mà húp súp.Tất cả người hầu pov:''TRỜI CHỊU ĂN RỒI ,CHỊU ĂN RỒI BÀ CON ƠI!''.khi thấy cậu  chịu ăn lòng cô lại vui.Cứ thế cậu cũng dần dần ăn hết được phần ăn của mình.

.........................................................................(Tại chốn thiên đàng).....................................................

-''Thưa ông cho gọi chúng con.!''-ba chàng trai cùng đồng thanh cuối chào người vị Tối cao trước mặt .

-''Đã tới lúc rồi .Tất cả đã chuẩn bị,đừng khiến ta thất vọng.Nhất định,Nhất định phải đem tiểu hài tử đó về đây cho ta,nên nhớ hãy cẩn trọng .ta không muốn vết trầy nào trong cơ thể nó.Và hơn hết bọn quỷ dữ kia cũng đã chuẩn bị hành động.Cẩn trọng''
-"Vâng thưa ông. "-cả ba một lần nữa đồng thanh.
.....................................................
Tui zạo này lazy lắm bà con ạ. Mong bà con thông cảm .tui sẻ có gắng đè đầu con lờ lay -zì ấy để mau ra chap. Please waits me. Okay. I'm poremise. I'm sure about that. So thank for watching. Love u guy. ~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net