- 3 -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dạo gần đây trong hoàng cung đang truyền đi một lời đồn.

Lời đồn ấy khiến cho mọi thứ trong hoàng cung loạn cả lên. Cung nữ u sầu bất thường, thái giám nơm nớp nhìn trước ngó sau, còn thị vệ hoàng cung thì căng thẳng như sắp gặp phải đại địch. Không chỉ vậy, bá quan trong triều càng phản ứng dữ dội hơn. Người ta thường xuyên nghe tiếng đập bàn đập ghế trong phòng nghị sự của các đại lão, và cung nhân từ trong đó bước ai cũng được nhận một chiếc khăn để lau mặt vì nước bọt văng quá nhiều.

Nếu mọi người muốn hỏi người ta đang đồi đãi điều gì, thì hãy ngồi xuống để tác giả kể cho mà nghe.

Vào một ngày khá là đẹp trời nọ, nội thị trong cung của JangHeon Thế tử cầu kiến Thái phó (thầy dạy học) của Thế tử. Sau một hồi chần chừ muốn nói lại thôi, đến khi Thái phó không chịu nổi ném cuốn Lễ Ký tập thuyết đang cầm trên tay vào mặt ông ta thì ông ta mới lắp bắp nói: "Hwang, Hwang Thái phó, tiểu, tiểu nhân nghĩ, Thế, Thế, Thế tử điện hạ, hạ, đã, cắt, cắt, cắt, cắt tay áo, áo..."

Hwang Thái phó nổi quạu, không nói hai lời cầm luôn cây bút lông sói trên bàn ném đi: "Thế tử cắt tay áo thì các ngươi thay áo khác cho Thế tử! Đến nói với ta làm gì!"

Nội thị đứng yên chịu đựng cây bút lông sói để lại một vệt đỏ trên mặt, lấy quyết tâm thấy chết không sờn nói tiếp: "Ý tiểu nhân là, là, Thế tử điện hạ và Hansung đại nhân, cùng cắt, cắt, cắt tay áo!"

Hwang Thái phó còn định vớ lấy nghiên mực mưu sát người thì dừng tay, cẩn thận hỏi lại: "Ngươi nói gì? Đoạn tay áo?" (*)

(*) Điển cố Đoạn tay áo chi phích của Hán Ai Đế và Đổng Hiền, ý chỉ quan hệ tình yêu đồng tính.

Nội thị thấy Thái phó đã hiểu ý mình thì gật đầu lia lịa: "Đúng, đúng, đúng vậy! Hwang đại, đại, đại nhân, tiểu nhân đã thấy, thấy, Thế tử và Hansung đại nhân ngủ, ngủ, ngủ cùng phòng, lại còn, còn thi thoảng nắm, nắm, nắm, nắm, tay nữa! Chưa hết, Thế tử và Hansung đại nhân còn, còn đi, đi, đi tắm, tắm, tắm cùng nhau! Nghe nói hôm nay hai người đó còn cải, cải trang xuất, xuất, xuất, xuất hành!"

Kiên nhẫn nghe xong câu nói dài đến mức sắp nấu xong một nồi cơm của nội thị, Hwang Thái phó mới hiểu đầu đuôi câu chuyện đã xảy ra. Nghiên mực trên tay ông lúc này không đáp xuống mặt của nội thị nữa mà bay thẳng một đường hết chiều dài căn phòng trong tiếng gầm rú đầy giận dữ.

"Không thể nào!!!"

Ngay lập tức, Hwang Thái phó triệu tập một buổi hội nghị trong phòng nghị sự của mình, hội tụ tất cả đại lão trên triều đường. Thậm chí còn kinh động tới người đã về hưu dưỡng lão là Thái phó của Hoàng thượng, bắt ông già vác thân thể gầy đét lọm khọm chống quải trượng vào hoàng cung. Sau khi nghe Hwang Thái phó trình bày vấn đề, sắc mặt ai nấy lập tức biến ảo thành đủ biểu cảm khác nhau. Có người đấm ngực khóc rống vì phụ lòng hoàng đế không quản lý tốt Thế tử. Cũng có kẻ điên tiết rút đao muốn chém đầu Seok Hansung vì cho rằng hắn ta quyến rũ Thế tử. Tất cả đều có chung một ý: không cho phép Hoàng Thế tử của Joseon có cái loại tình cảm dơ bẩn đó!

Đợi tới mọi người trong phòng dần im lặng, Hwang Thái phó mới quay sang Kang đại nhân – Thái phó của Hoàng thượng: "Kang đại nhân, ngài là người uyên bác nhất. Ngài thấy chuyện này chúng ta nên giải quyết thế nào?"

Ông lão ngồi ở vị trí chủ vị nãy giờ vẫn chưa nói câu nào, chỉ có chòm râu bạc bị gió thổi rung rung trước ngực. Những nếp nhăn và vệt đồi mồi cạnh khóe mắt, cộng thêm hàm răng móm mém đã rụng gần hết của ông ta tạo cho người đối diện cái cảm giác như đang nhìn một ông già hàng xóm hiền từ. Có điều khi không có một ai dám nhìn thẳng vào mắt vị lão nhân ấy. Ánh mắt sáng quắc tinh anh của ông ta lướt qua từng người một trong phòng, rồi chậm rãi phun ra hai chữ: "Vô dụng."

Mọi người nhìn nhau không hiểu, song chỉ có thể ngậm miệng mà nghe.

"Hoàng Thế tử có thê, có thiếp, hoàng tử hoàng nữ đều đã có rồi. Các ngươi còn sợ cái gì? Đây chẳng qua là chút tò mò của Hoàng Thế tử mà thôi. Còn tên tiểu tử Seok Hansung, hắn chưa thành gia lập thất, thì các ngươi thay hắn tìm một người nào đó là được."

Răng của ông lão không còn nhiều lắm. Mỗi lần mở miệng nói chuyện là đám người ngồi hàng đầu sẽ hứng trọn nước bọt của ông ta. Ai bảo ông lão chỉ cần lấy tuổi là đủ để đè chết bọn họ, chưa kể ông ta còn là người mà vua Yeongjo kính trọng nhất. Vì thế đám người bọn họ chỉ còn cách ngồi im để mưa phùn mùa xuân tấp vào mặt mình mà thôi.

"Cả một đám đầu hai thứ tóc rồi mà còn loạn lên vì hai tên tiểu tử! Vận mệnh của đất nước còn hy vọng vào các ngươi thế nào?!"

Hwang Thái phó là người đứng đầu, đương nhiên dính chưởng nhiều nhất. Ông hít một hơi sâu rồi cúi đầu, khuôn mặt chẳng nhìn rõ là cười hay mếu: "Đa tạ đại nhân khai sáng. Đại nhân đúng là thân già mà trí không già, vẫn anh minh sáng suốt như ngày xưa!"

Kang Thái phó ngồi tựa người ra sau, gương mặt không thay đổi nhận lấy mấy lời vỗ mông ngựa từ bá quan, sau đó vuốt râu nói: "Chuyện còn lại các ngươi tự xử lý đi. Các ngươi triệu tập nhiều người như vậy khiến ta còn tưởng sắp có quân tạo phản đấy! Quá mất mặt!"

Nói rồi ông lão chống tay ghế đứng dậy, nhận lấy quải trượng từ tay Hwang Thái phó rồi lọm khọm ra khỏi phòng.

Mọi người trong phòng tiễn ông lão đi thì ngay lập tức vạch ra một bản kế hoạch chi tiết để giải quyết Seok Hansung. Sau một hồi thảo luận, bọn họ đã hình thành kịch bản như thế này: trong buổi tiệc mừng đầy tháng của đứa con thứ hai của em trai của Hoàng Thế tử phi vào tối ngày mai, Hansung đại nhân lỡ uống quá chén, làm chuyện xằng bậy với một vị biểu tiểu thư họ hàng xa của một vị quan trong triều rồi bị bắt quả tang tại trận. Nhà mẹ đẻ của nàng gây sức ép lên Seok gia, ép Hansung phải cưới nàng. Phá huỷ trinh tiết của con gái nhà người ta mà còn trốn tránh thì Seok gia chắc chắn sẽ bị nước bọt của thế nhân dìm chết, còn sợ bọn họ dám trốn sao? Vị biểu tiểu thư kia không cần phải lo nàng ta không hợp tác. Nàng được vào Seok gia là phúc ba đời, tuy chỉ là một thị thiếp nhưng Hansung vừa là con trưởng, vừa tiền đồ vô lượng, còn có thể thiếu vinh hoa phú quý cho nàng được sao?

Để chắc chắn mọi chuyện không còn đường cứu vãn, Hwang Thái phó chém định chặt sắt nói: "Ta sẽ cho vào rượu của tên tiểu tử Hansung đó vài thứ, đảm bảo chuyện này sẽ thành công!"

***

Trong lúc đó, Min Yoongi và Kim Taehyung vẫn chưa biết mình đang trong tâm bão thị phi, thảnh thơi đi dạo ở chợ Tây. Thực ra họ không đi một mình mà bên cạnh còn có nội thị thân cận của Hoàng Thế tử đi cùng, Park Chanbo. Vốn hắn ta chẳng được đi đâu, nhưng hắn sống chết ôm chân Yoongi không cho anh bước ra khỏi hoàng cung nửa bước, anh đành phải cho hắn đi theo.

"Anh, cái nhẫn này đẹp ghê" Taehyung dừng lại ở một sạp bán trang sức bên đường, mân mê một chiếc nhẫn có viên ngọc màu tía.

"Thích thì mua đi em" Yoongi phe phẩy cái quạt anh mới mua được, thở ra một hơi thật dài. Mặc mấy bộ đồ lên tới ba bốn lớp thời cổ đại đúng là chẳng dễ dàng gì. Đặc biệt là không được mang dép lê hay giày quai hậu mà phải mang giày ống, tròng thêm một lớp tất bên trong, quả đúng là nóng đến muốn mạng người mà.

"Anh có muốn đeo không?", Taehyung hỏi, "Em chọn cho anh một cái nhé."

"Ừ, em chọn cho anh một cái đi", Yoongi nhìn tóc mai cậu em mướt mồ hôi, tùy tiện giơ quạt quạt mấy cái.

Taehyung chọn chọn lựa lựa một hồi, tìm ra một chiếc nhẫn bằng bạc. Cậu cầm tay Yoongi ứm thử cho anh nhưng quên mất tay Yoongi bây giờ không còn trắng trẻo như xưa nữa. Bây giờ da anh ngăm ngăm, ngón tay cũng to hơn nhiều. Taehyung bĩu môi ra vẻ ghét bỏ, lại chuyên tâm chọn một chiếc nhẫn khác.

Yoongi ngoắc ngoắc Park Chanbo đến gần mình. Anh đã chẳng còn sức để mà nói to nữa.

"Trong hoàng thành có quán ăn nào ngon?"

Park Chanbo này, ngoại trừ tính hay lải nhải và bám người quá thể đáng ra thì rất hữu dụng, ít nhất là khoản đóng vai công cụ tìm kiếm NAVER. Anh có thể hỏi hắn ta bất kì điều gì và hắn luôn có câu trả lời cho tất cả.

"Nhắc đến quán ăn trong hoàng thành thì có rất nhiều quán ngon, điện hạ có thể đi hai dãy phố để đến quán Trăng Non, thức ăn ở đó là tuyệt vời nhất, vô cùng nổi tiếng với món sườn cừu và canh rong biển. Còn ở cuối con đường này có một chỗ bán rượu gạo, là cực phẩm trong cực phẩm luôn đấy ạ. Mùi rượu gạo rất thơm, uống vào thì cay nồng, ngoài ra còn có bán rượu nếp và gần đây còn mới ra một món mới đó là rượu nho. Thần đã thử uống một lần, hương vị tới tận bây giờ vẫn không quên được. Ngoài ra nếu sang bên kia sông sẽ có hai quán ăn cực kì nổi tiếng với đặc sản là..."

Khuôn mặt của Chanbo lúc nào cũng cười, cộng thêm giọng nói nhấn nhá với tốc độ vừa phải, làm Yoongi có cảm giác như mình đang nghe nhân viên siêu thị đang tiếp thị sản phẩm mới. Tới khi anh thấy bài giới thiệu này sắp trở thành một bài giảng văn thì anh liền lên tiếng cắt ngang: "Được rồi, chọn đại một cái gần đây nhất đi."

Mắt thấy Park Chanbo hít một hơi sâu chuẩn bị một màn giới thiệu dài dòng khác thì Yoongi lập tức chen vào: "Ngắn gọn."

Chanbo bị nghẹn, bật ho ra một cái tên: "Quán Mùa Xuân ạ."

"Ở đâu?"

"Cuối đường, rẽ trái ạ."

"Ok, cám ơn."

"..."

Taehyung chọn xong nhẫn, có vẻ rất hài lòng, đến khi đeo lên tay rồi lại tháo ra, ỉu xìu nói với Yoongi: "Nhưng em muốn đeo ở concert cho ARMY thấy được cơ. Mua ở đây rồi chúng ta cũng đâu có cách nào đem theo."

Yoongi liếc nhìn cậu em, "Mua đi Taehyung, em đã đứng ở sạp của người ta chọn nửa ngày trời rồi đó", anh hít một hơi thật sâu qua kẽ răng theo thói quen, "Cuộc đời này chẳng có nhiều dịp có thể tiêu tiền không cần nghĩ ngợi như bây giờ đâu em à. Thích bao nhiêu thì cứ mua đi, anh trả."

Taehyung phì cười trước bộ dạng tự khen ngợi bản thân ngầu lòi của anh mình. Cậu chọn bảy chiếc nhẫn khác nhau, tượng trưng cho bảy người, dù cho cậu biết Seokjin, Hoseok và Jungkook rất ít khi mang nhẫn, nhưng cậu vẫn mua. Cậu sẽ đeo cả sáu cái và tưởng tượng rằng họ vẫn ở bên cạnh mình, cái còn lại đương nhiên là đưa cho Yoongi rồi.

Yoongi và Taehyung tiếp tục đi dạo, hướng về phía ngã rẽ ở cuối phố, nơi có quán ăn mà Chanbo chỉ. Đang đi thì Taehyung đột nhiên rẽ hướng vào một quán ăn nhỏ bên đường, Yoongi đứng ở ngoài ngạc nhiên gọi cậu em: "Tae...Hansung ah, chưa đến nơi đâu. Quán ăn Mùa Xuân đi hướng này cơ mà."

Taehyung ngồi xuống cạnh một con chó lông vàng: "Nhưng anh ơi quán này có cún."

Yoongi nhìn Taehyung yêu thích xoa xoa bộ lông của con chó liền biết cậu bắt đầu nhớ Yeontan rồi. Em mình đã thích rồi thì còn gì phải lựa chọn giữa quán ngon ở xa và quán bình dân ở gần. Chắc là do ở trong một hoàn cảnh quá sức đặc biệt, Yoongi cảm thấy dạo gần đây mình càng lúc càng chiều theo Taehyung. Anh nói với Chanbo: "Vào đây ăn đi."

Chanbo không dám phản đối, cho nên cả ba vào một quán ăn vệ đường giải quyết bữa trưa của mình rồi trở về hoàng cung.

Buổi tối, Yoongi và Taehyung theo kế hoạch tự mình làm thịt nướng ăn. Bọn họ đã mua sẵn thịt bò, thịt lợn và thịt cừu. Yoongi xuống bếp tự tay ướp thịt khiến cho cung nhân được một phen hoảng vía. Taehyung mua rượu gạo, giúp anh đốt lửa và sắp xếp chỗ ăn. Cậu chọn một chỗ duy nhất quen thuộc với bọn họ trong hoàng cung, là nơi mà năm đó bảy người đã quay Rookie King cùng nhau.

Yoongi nhìn khung cảnh vừa quen vừa lạ, bỗng dưng cảm thấy thời gian trôi thật nhanh. Năm đó bọn họ chỉ là những cậu nhóc mới debut, bây giờ đã sắp ba mươi tuổi rồi. Còn hai người họ đột nhiên xuyên đến cổ đại, không biết bọn họ có thể sống đến lúc nhìn thấy được Bangtan ở hiện đại hay không?

Nhưng tâm trạng buồn bã đó không ảnh hưởng đến niềm vui khi ăn thịt nướng của hai người khi Taehyung bắt đầu nhớ lại những chuyện bọn họ đã làm. Ví dụ như mấy bài thơ bắt đầu với Bangtan Sonyeondan chẳng hạn, kiểu như:

"Rắm

Mùi nồng nặc và

Âm thanh tựa như tiếng máy bay

Dồn dập và rõ ràng

Sẽ là sức quyến rũ bình dị."

Hay

"Bóng đái thì

Bị đầy

Nước tiểu thì

Giống như một bông sen

Tuôn ra mạnh mẽ."

Hoặc chuyện Sumong đón gió Đông:

"Năm đó chúng ta còn chơi bắn cung mà. Anh đã tính toán được gió Đông và thắng đó."

"Sau đó Jungkook còn nói là anh bắn cung giỏi vậy rồi sao lại chọn rap nữa chứ."

Taehyung che mặt cười đến không thở nổi. Yoongi lại tiếp tục miêu tả tình cảnh khi đó, làm cậu em cười đến suýt thì ngã ra đất. Cho dù bọn họ không nhớ kĩ tất cả các chi tiết, nhưng cảm xúc của năm ấy vẫn còn ở đó. Năm ấy của bọn họ có tiếng cười và rất nhiều ngây ngô.

Chanbo tự nguyện ra ngoài canh gác, để cho Thế tử và Hansung đại nhân vui vẻ với nhau. Hắn đã theo Thế tử từ hồi ngài còn bé xíu, chỉ cần Thế tử thích, hắn đều cho là đúng, chẳng cần quan tâm người khác nghĩ gì. Đó là điều tối thiểu mà một nô tài như hắn có thể làm được cho Thế tử.

-----

Hai bài thơ trên là của Namjoon và Hoseok, trong Rookie King ep.3, bản dịch của Bangtan Sodamn. Tui xem lại hai bài này mà vẫn cười muốn bệnh :))

Mỗi lần tới Park Chanbo là tui cứ gọi là Park Chả Bò :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net