Định mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi khi những sai lầm vô ý
Lại mang kết quả không tưởng


_Hey, chào cậu!!! Chàng trai có màu da trắng đẩy cửa bước vào tay vẫy vẫy người bạn thân ngồi trên ghế đang cắm cúi vào đống tài liệu bên cạnh.

_Cậu đến đây làm gì? Hắn trả lời chẳng thèm ngước mặt nhìn thằng bạn thân.

_Suốt ngày dí đầu vào đống tài liệu này không mệt à? Này, thư giãn không? Chàng trai kia nói trong khi kề sát mặt vào mặt thằng bạn thân và nhìn chăm chăm vào hắn.

_Cậu muốn gì? Đến lúc này hắn mới ngẩn mặt lên nhìn cậu bạn trong ánh mắt dò hỏi.

_Chỗ cũ – Cậu bạn nhanh chóng đáp lời cùng vẻ mặt hào hứng.

_Không hứng – Giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên làm cậu bạn đau khổ rơi từ thiên đàng rơi xuống địa ngục.

_Chà..chà...Có cần phũ như thế không. Tớ cất công đến rủ cậu cơ mà, không nể mặt sao anh bạn?

_Không

_Đúng là không hổ danh công tử nhà Jeon mà, chẳng nể mặt bạn bè gì cả? Được thôi, xem như Taehyung ta đây rộng lượng cho cậu cơ hội cuối cùng, đi không?

_Không là không

_Thôi được, là do cậu chọn. Đừng trách tớ vô tình

Đúng là tên lạnh lùng, vô tình, đáng ghét, tìm đủ mọi cách mà không đi sao? Nhưng Taehyung này là ai cơ chứ, một khi ta đã muốn thì đừng mong thoát. Cậu có biết sự có mặt của cậu rất quan trọng không, cậu không đến làm sao mà tớ nhìn mặt mẹ cậu và có được thứ mình khao khát chứ. Bằng mọi giá phải lôi cậu đi cho bằng được.

_Ái..chà...chà...Số của Hana đâu rồi nhỉ? Anh chàng cố tình nói to để cho hắn nghe thấy, tay lướt trên màn hình điện thoại để tìm kiếm.

_Mấy giờ

Khuôn mặt hắn tối sầm lại khi nghe đến cái tên Hana, khổ sở chấp nhận lời đề nghị của cậu bạn. Nếu Taehyung mà gọi Hana tới thì hắn còn khổ hơn trăm lần. Thật ra hắn cũng đâu ghét bỏ gì Hana nhưng cô nàng cứ lẽo đẽo theo hắn, luyên thuyên những thứ trên trời dưới đất làm hắn không thể nào tập trung được, lại còn khoe khoang khắp công ty là người yêu hắn. Đã bao lần hắn dùng biện pháp mạnh mà chẳng có tác dụng, cô nàng cứ như là đỉa cứ đeo bám lấy hắn lại còn được mẹ hắn hậu thuẫn nên hắn dù không muốn cũng chẳng làm được gì.


Chiêu cuối cùng này lúc nào cũng mang lại kết quả hơn mong đợi . Taehyung mừng thầm - 9h tối nay.

Flashback​

_Bác sỹ, bệnh tình của con tôi làm sao đây bác sỹ - Người phụ nữ xinh đẹp lo lắng hỏi vị bác sỹ già ngồi đối diện

_Không có gì nghiêm trọng đâu, phu nhân đừng lo lắng quá. Phu nhân hãy giúp cậu ấy nâng cao trí nhớ, mỗi khi cậu ấy đi làm về phu nhân hãy bảo cậu ấy kể những gì xảy ra trong ngày. Khuyên cậu ấy thường xuyên lui tới những nơi mà cậu ấy cảm thấy có liên quan đến sự việc. Và đừng làm việc quá sức, chú ý thư giãn đừng để mệt mỏi và bị stress. Sau một thời gian tình trạng của cậu ấy sẽ được cải thiện.

_Không, tôi không nói tới bệnh hay bị mất trí nhớ tạm thời của nó.

_Phu nhân có thể nói rõ hơn không?

_Chuyện là con tôi...nó không có hứng thú với phụ nữ. Mấy năm gần đây nó không hề tìm hiểu một người con gái nào cả. Tính ra nó cũng đã trải qua vài ba mối tình nhưng mà một trong số đó là...là...CON TRAI. – Bà ngập ngừng nói không nên lời

_Chà, rắc rối đây? Vị bác sỹ lấy tay vuốt vuốt râu, đâm chiêu suy nghĩ.

_Bác sỹ hãy nghĩ cách giúp tôi, nhà tôi chỉ có mình nó, không thể để nó như vậy được. Ông xã tôi mà biết sẽ không để yên đâu, thật sự không còn cách nào sao bác sỹ?

_Tôi nghĩ vẫn còn một cách.

Nói xong ông bác sỹ già ghé sát vào tai bà  thì thầm gì đó. Bà tỏ vẻ rất đắc ý khi nghe xong kế hoạch của vị bác sỹ. Sau đó, ông còn đưa cho bà một gói bột màu trắng.​


_Alo! Taehyung, cô có chuyện cần cháu giúp?

End flashback


Tối nay, cậu sẽ phải cám ơn tớ Jungkook à, chẳng qua là tớ muốn giúp mẹ cậu. Hợp đồng đó, cậu biết tớ muốn có nó thế nào mà vì vậy tớ phải mượn gió bẻ măng để giúp cô ta có được cậu, cô ta đã đánh tiếng nhờ tớ rất lâu rồi cũng vì nghĩ cho cậu nên tớ đã bỏ qua rất nhiều cơ hội. Nhưng mẹ cậu đã lên tiếng nên tớ đành để cậu hy sinh vậy, cuộc giao dịch này chỉ có lợi chứ không có hại, một công đôi chuyện lại còn có thể nhanh chóng dự đám cưới của cậu. Trong lòng Taehyung có một chút ái náy nhưng dù sao cô ta cũng là vị hôn thê của hắn nên dù cậu có làm thế này thì cũng không quá đáng đâu nhỉ? Chuyện đó là sớm muộn thôi. Nghĩ tới đây lòng cậu nhẹ nhõm hẳn. Lôi túi bột màu trắng trong túi ra, Taehyung vừa nhìn vừa cười vừa nghĩ bụng 'Cậu sẽ được sung sướng, Jungkook à'

------------------------​
Cô ngắm nhìn mình trong gương, khuôn mặt trái xoan được trang điểm nhẹ, đôi má hồng hào, đôi môi đỏ mọng căng tràn sức sống cùng với đôi mắt tím to tròn như búp bê. Có phải người trong gương là cô không? Sao mà khác xa quá thế? Đến cô mà chẳng còn nhận ra mình nữa là, chiếc váy hôm qua Mina tặng tôn lên những đường nét quyến rũ trên cơ thể nhưng nó hơi ngắn và ôm sát cơ thể cô làm cô có chút khó chịu. Thật ra, trước giờ cô chưa từng mặc những chiếc váy bó sát như thế này, có chăng cũng chỉ là những bộ váy công chúa nhí nhảnh mà dễ thương. Nếu anh gặp cô như thế này thì sao nhỉ? Anh có nhận ra cô không? Anh có bất ngờ không? Cô cười khì đau khổ.

_Lại nhớ tới anh nữa rồi. Anh cũng đã sắp kết hôn. Chấp nhận và tập quên anh đi.

Bỗng cô giật mình khi có bàn tay chạm vào vai cô.​


_Rất đẹp đó T/b, cậu như thế này thì mấy tên con trai chết hết - Giọng nói Mina vang lên khi thấy T/b quay lại

_Mà Mina này, chỉ là tiệc khai trương thôi sao cậu bắt tớ phải ăn mặc như vầy. Tớ thật sự không quen - T/b thắc mắc

_Tớ sẽ cho cậu một bất ngờ, im lặng và đi theo tớ.

Mina nắm lấy tay cô lôi ra xe, trong tít tắt chiếc xe đã mất dạng. Cô ngạc nhiên khi thấy xe dừng lại ở cửa hiệu "King And Queen", mặc dù đây không phải là quán bar nổi tiếng nhất Hàn Quốc nhưng khách ra vào tấp nập và đông kín người. Khách đến xúng xính váy áo, có những người ăn mặc lịch sự, quý phái trong khi có những cô nàng ăn mặc phóng khoáng và mát mẻ. Quả thật bar là nơi tập hợp đủ loại người.​


_Bất ngờ cậu dành cho tớ đây sao? – Cô ngạc nhiên hỏi

_Thế nào? Vui chứ? Đây là nơi rất tốt để giải sầu đấy và cũng là nơi tốt nhất để kiếm mấy anh đẹp trai nữa – Mina nháy mắt với cô trong trạng thái hào hứng khoe mẽ

_Cho tớ về - Cô nhìn cô bạn với vẻ mặt nghiêm nghị

_Đừng vậy mà T/b! Cậu biết tớ hào hứng thế nào mà

_Vì vậy cậu mới lừa tớ là có tiệc khai trương và bảo tớ ăn mặc như thế này sao? - Trông cô có vẻ tức giận

_Tớ xin lỗi, nhưng không nói thế làm sao cậu chịu đi cùng tớ, tớ chỉ muốn giúp cậu thôi, tớ không đành lòng thấy cậu buồn mà, với lại chúng ta chỉ tới một lần này thôi. Không lẽ chúng ta chạy một đoạn tới đây rồi về, nếu cậu không thích chúng ta sẽ vào một lát, một lát thôi. Xem như tớ năn nỉ cậu đó

Ánh mắt thắm thiết, xu nịnh của Mina, cả vẻ mặt tội nghiệp cùng với hai tay đang cọ sát vào nhau xin lỗi, van nài. Nhìn vào vẻ mặt cô bạn thân lúc này bao tức giận ở mấy phút trước không còn, lòng cô dịu hẳn đi và trong phút mềm lòng cô đã nhẹ gật đầu đồng ý.​


_Chỉ lần này thôi đó

Mina nghe cô nói mà vui mừng nhảy cẫng lên như đứa trẻ được cho kẹo và nhanh chóng nắm lấy tay cô lôi vào trong.
​—————★★★————​
Cô và Mina yên vị ở cái bàn khuất trong góc tối, thật ra Mina muốn hai người ngồi ở những bàn sáng sủa hơn nhưng vì cô không thích và không quen không khí trong này nên cô bạn mới chiều theo ý thích của cô. Cảm giác con người ta ngồi trong bóng tối thật tuyệt, cơ thể cô như hoà vào màu đen ấy, cho dù cô có làm gì đi nữa thì cũng không ai thấy. Màu đen là màu tốt nhất để che dấu nổi buồn. Giọng nói bên cạnh vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô: "Cô em, có thể nể mặt uống cùng anh một ly được chứ?"


Chẳng thèm để ý đến lời nói của người đàn ông, cô quay sang tìm kiếm Mina thì phát hiện cô nàng biến mất, quan sát xung quanh thì ra cô nàng đang tiếp chuyện cùng với anh đẹp trai nào đó. Thật ra, Mina cũng không muốn bỏ cô một mình, chỉ vì thấy có người đến nói chuyện cùng cô nên không muốn làm kì đà mà phải lết thân thể ngọc ngà của mình đi sang nơi khác.​

_Không nể mặt sao, cô em? Người đàn ông nhắc lại

Cô quay lại nơi phát ra tiếng nói, một người đàn ông mặc một bộ vest đen, trông khá lịch lãm, da mặt đã bắt đầu có dấu hiệu lão hoá, chắc cũng tầm hàng băm. Đôi mắt sắt lạnh, vô tình. Râu ria xồm xàm, trông rất nham hiểm. Mái tóc màu đen dài được túm lại gòn gàng phía sau. Cô chẳng có tý thiện cảm nào với gã.​


_Tôi không biết uống rượu và cũng không có thói quen uống với người lạ. Xin ông thông cảm – Giọng nói nhẹ nhàng, pha chút bực bội vì có người làm phiền không gian yên ắng của cô

_Nếu tôi không thông cảm thì sao? Ông ta nói trong khi mặt ông ta đang dần tiến sát lại mặt cô.

_Vậy thì phiền ông đi tìm người khác uống với ông - Cô nén tức giận mà đáp trả, nếu ở đây không phải nơi đông người thì cô đã cho ông ta chết dưới mấy đòn karate của cô rồi.

_Cô em xinh đẹp xem ra cũng to gan nhỉ? Một khi ông đã mời thì không ai được từ chối - Ông ta ra lệnh - Uống đi nếu không muốn hối hận.

Cô ghé sát vào tay người đàn ông mà nói, cố nhấn mạnh từng chữ để ông ta nghe rõ: "TÔI KHÔNG CÓ THÓI QUEN UỐNG RƯỢU VỚI NGƯỜI LỚN TUỔI, VỀ MÀ KÊU VỢ BÁC UỐNG VỚI BÁC"


Mang tai ông ta đỏ bừng, khuôn mặt tối sầm, trên mặt hằn lên những gân máu giận dữ. Ông ta định lấy tay ra lệnh đàn em dạy dỗ cô một bài học thì bàn tay ông bỗng đứng yên một chỗ bởi cái nắm của một ai đó.​

_Xin lỗi ông anh, bạn tôi không biết uống rượu, tôi có thể uống thay được chứ. Xin ông anh vui lòng bỏ qua.

_Như cô em xinh đẹp đây có phải tốt hơn không - Ông ta nói và vuốt ve cằm Mina - Nhưng ta muốn cô em đây uống, không phải cô - Ông ta chỉ tay vào T/b

_Mina ghé sát vào tai cô thì thầm "Ông ta là Amada Utada, một trong những nhà xã hội đen ác độc nhất Hàn Quốc, nếu đắc tội với ông ta chỉ còn đường chết hoặc làm nô lệ cho ông ta. Nhưng cậu đừng lo tớ sẽ uống thay cậu".

_Mina tỏ vẻ nũng nịu: Ông anh sẽ không làm khó vậy chứ, đây là bạn tôi - Mina vòng qua vai Ran - Tôi hay cô ấy uống thì cũng vậy thôi. Ông anh đừng hẹp hòi vậy mà.

_Cô em à, cũng được. Vui vẻ với anh một đêm, anh sẽ bỏ qua tất cả - Nói đoạn ông ta cười lớn kèm theo những hành động thô thiển của mình.

Cô và Mina bất ngờ khi nghe lời nói của ông ta. Dù là tiểu thư của tập đoàn danh tiếng như một khi đắc tội với tên này thì chưa chắc gì bố cô có thể bảo vệ được, hơn nữa lại còn có cô, nếu thực sự đụng chạm thì rất khó khăn. Vì vậy biện pháp cầu hoà là tối ưu nhất hiện giờ. Nhưng hắn lại đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy.


Không để Mina suy nghĩ nhiều, cô chụp lấy bàn tay di chuyển trên cơ thể cô bạn "Tôi uống"

Không phải lo cho tớ đâu Mina, tớ sẽ không để cậu khó xử, tớ sẽ uống dù có chết tớ cũng phải uống, tớ phải bảo vệ cậu, cậu lo lắng cho tớ bao nhiêu đó là quá đủ rồi.

"Lúc đầu ngoan ngoãn có phải tốt hơn không". Ông ta quay sang bartender, một lát sau trên bàn xuất hiện một cái ly cỡ lớn cùng với một chai Tequila

_Ba ly nhé cô em!

_Ông đã bảo là một, sao giờ tăng lên ba - Mina không nhịn được sự chèn ép và hét vào mặt ông ta.

_Rượu mời chỉ một nhưng rượu phạt phải tăng ba - Có uống nổi không hay muốn qua đêm với anh đây.

_Rót rượu -T/b lấy tay đập lên bàn và quay sang nói với bartender.

Khốn kiếp, cô rủa thầm. Dù tửu lượng cô không quá tệ nhưng mà uống hết ba ly lớn thật quá sức với cô. Nhanh chóng uống hết hai ly, đầu óc cô bây giờ đã ong ong khó chịu, khuôn mặt đỏ bừng, ruột gan cồn cào, như muốn nôn thốc nôn tháo ra những thứ vừa được đưa vào. Chân cô run run sắp đứng hết vững rồi, nó như muốn cơ thể cô ngã khuỵu xuống nền nhà.​


_Còn một ly cô em à, hay là muốn cô bạn của em qua đêm với anh. Anh sẽ không làm cô ta thất vọng đâu - Ông ta mỉa mai khi thấy T/b đứng không vững, thở không ra hơi, nói không thành tiếng.

Chuyện của cô giờ đã lao xao một góc quán bar ồn ào, nhộn nhịp. Ai thường lui tới quán này mà không biết ông ta chứ, người mà được ông ta để ý thì dù có cứng rắn đi chăng nữa cũng bị ông ta cho một trận, nặng thì trở về với đất mẹ, nhẹ thì thừa sống thiếu chết, tính ra cô gái này cũng may mắn khi chỉ uống có ba ly. Cô gái này xinh đẹp, ngây thơ lại còn ăn vận một bộ đồ rất chi là quyến rũ thì làm sao ông ta bỏ qua cho được, một người nào đó thì thầm. Số lượng người tham gia cuộc vui ngày một đông, dù có thương cảm, xót xa cho cô gái xấu số kia thì cũng không ai dám lên tiếng bênh vực vì họ không muốn đánh đổi mạng sống của mình mà chỉ biết âm thầm quan sát.​----------------​
Ở một khóc khuất khác của quán, có hai chàng thanh niên đang lặng lẽ quan sát sự việc từ đầu đến giờ, bỗng anh chàng bên cạnh lên tiếng "Lại thêm một cô gái xấu số".

Anh chàng kia có vẻ không quan tâm, chăm chú nhìn vào ly rượu sóng sánh đỏ của mình và từ từ nhấp môi. Mặc kệ cậu bạn đang liên tục nói bên cạnh, hắn chỉ âm thầm làm việc mình cần làm.

_Hai anh đang nói tới cô gái nào vậy? Hai anh chàng bất ngờ ngước mắt nhìn cô gái vừa nói chuyện.

_Em tới đây làm gì? Hắn vô tình hỏi cô gái có mái tóc màu nâu, dài ngang lưng, đôi mắt to tròn cùng với gương mặt bầu bĩnh dễ thương.

_Là tớ gọi Hana tới - Taehyung lên tiếng

Hắn nhìn cậu bạn thân với vẻ mặt kiểu như sao cậu dám..., đôi mắt hình viên đạn đang chăm chăm nhìn Taehyung, chực chờ chỉ để phóng vào tim người đối diện. Nếu không có cô gái này đứng đây, có lẽ hắn sẽ lao tới cho cậu bạn một trận. Còn cậu bạn đang mừng thầm vì có Hana làm thần hộ mệnh cho mình, nếu không thì chỉ còn nước tan tành với hắn.

_Định để em đứng như vậy sao? Cô gái cắt đứt ánh nhìn đăm chiêu của hắn dành cho Taehyung

_Đây...đây...Taehyung đẩy hắn ngồi sát vào trong để Hana ngồi cạnh.

Taehyung nhanh chóng tiến lại quầy bar gọi thức uống nhằm tạo không gian riêng lại cho hai người, cố tình đi thật lâu để cho hai người trò chuyện thế nhưng họ chỉ nói được vài ba câu xã giao rồi im bặt, biết làm sao được chứ khi cái tên Jungkook đó như tảng băng, chẳng thèm quan tâm nói chuyện với người khác, thân là bạn chí cốt với hắn nhiều lúc anh còn không nén được tức giận huống chi người tiếp xúc với hắn vài ba lần. Đôi khi muốn tâm sự, nói chuyện đàng hoàng với hắn lắm nhưng cạy miệng hắn còn chưa bắn ra được một chữ, thậm chí hắn còn thẳng thừng đuổi ra ngoài nếu bị hắn coi là làm phiền. Hắn là vậy, lạnh lùng vô cảm, lại còn mang bệnh lạ thì làm sao có cô nào đâm đầu vào hắn. Bây giờ có một cô mà không chịu nắm giữ thì để bạn thân hắn đây giúp đỡ vậy. Nhận ba ly rượu từ bartender, Taehyung lén lút lấy gói bột màu trắng bỏ vào ly Gin Tonic mà hắn gọi. Vẻ mặt dương dương tự đắc tiến lại góc bàn của hắn.


Không khí trong quán bar ồn ào, ánh đèn chớp mờ mờ ảo ảo làm người ta thật chóng mặt mà quan trọng hơn hết sự xuất hiện cô gái bên cạnh làm hắn khó chịu. Hắn tiến vào toilet nhưng đâu biết rằng ánh mắt thoả mãn của hai người kia đang chăm chú dõi theo hắn.

Xong rồi chứ? - Cô gái lên tiếng

Không bao lâu nữa thuốc sẽ có tác dụng. Mọi chuyện còn lại trông chờ ở cô – Taehyung nói khi tay mình cầm ly rượu đã cạn mà nhìn chăm chăm.

————★★★———‡‡‡———​
Cơ thể cô mệt lả, đầu óc nặng trịch, cứ như muốn lôi kéo cả thân thể cô yên giấc dưới nền đất. Dùng hết sức lực hiện có, cô bám vào tường và cố lần mò lê từng bước. Khuôn mặt đỏ bừng, cơ thể nóng hổi, mồ hôi vả như tắm, bước chân loạng choạng, đầu cô đau như búa bổ. Cố gắng lấy tay xoa xoa, vỗ vỗ hai bên thái dương để giúp cho cơn đau đầu giảm đi chút ít, thế nhưng chẳng có tác dụng. Đôi đồng tử bây giờ phủ một màn sương trắng xóa, cơ hồ chỉ muốn khép lại, cố gắng mở to đôi mắt để định hướng bước đi nhưng chẳng thể, bất lực. Cô cảm thấy hối hận vì đã bảo Mina rằng mình vẫn ổn. Như vừa phát hiện ra một ý kiến tuyệt vời, tay cô sờ soạng trên cơ thể như đang tìm kiếm thứ gì đó

_Khốn kiếp! Túi xách lại đưa cho Mina.

Với tình hình hiện tại làm sao cô có thể ra ngoài được chứ. Sau một hồi loay hoay cô cũng bước ra được tới cửa nhưng phải đi phía nào đây? Bên phải hay bên trái? Chẳng còn nhận thức được hướng đi cô bước từng chân nặng nề theo cảm tính, mọi người nhìn cô với ánh mắt bất thường, khác lạ.

_Chưa nhìn thấy người say hay sao mà mọi người nhìn mình với ánh mắt kì cục thế!- Cô thầm nghĩ

Cạch...Một cánh cửa khác được mở ra.


Hàng trăm con mắt chăm chăm nhìn cô, cô ngước lên tấm bảng được treo trên cửa, tuy không nhìn được rõ nhưng cô thấy WC, phải cô đang ở trong toilet nam. Nếu cô không uống rượu thì ngay bây giờ mặt cô có thể làm bạn với quả cà chua. Cố gắng quay ra, tìm đường bước tiếp.

Oạch...cô đụng phải hắn

Cô đẩy hắn sang một bên mà lết từng bước, như quá giới hạn, cơ thể cô đang rơi tự do.

Có lẽ do quan sát quá trình chèn ép của tên xã hội đen kia nên hắn cũng lờ mờ đoán ra được cô là nạn nhân của gã.

_Cô gì ơi, tỉnh lại đi. Cô có sao không? - Hắn lay lay người cô khi cô bất tỉnh trên vòng tay hắn.

Lương tâm của một người tốt trổi dậy hắn dìu cô ra ngoài định bụng gọi taxi đưa cô về nhà. Thế nhưng, trông cô bây giờ không chút sức lực, đã vậy lại còn xinh đẹp cùng với bộ váy quyến rũ nữa chứ, ngộ nhỡ gặp kẻ xấu thì sao?.

_Cũng may là cô gặp tôi, người không hứng thú với phụ nữ. Nếu không, đời cô coi như tiêu

Giúp người giúp cho chót, tiễn phật tiễn tới tây phương nên hắn quyết định đưa cô tới tận khách sạn dù sao thì hắn cũng không biết nhà cô. Phóng lên taxi hắn cô gắng đánh thức cô dậy với hy vọng cô có thể cho hắn biết địa chỉ nhà. Thế nhưng, dù hắn có tát, có đánh cô thì cô vẫn nằm im chìm vào giấc ngủ không một lời đáp trả.​

----------------------

Sau một thời gian khó khăn dìu cô lên phòng, hắn để cô yên vị trên giường, đầu óc hắn trở nên choáng váng, hắn bị gì đây chẳng lẽ sức khoẻ hắn yếu tới độ dìu một cô gái mà phải mất nhiều sức vậy sao, nhanh chóng lấy chăn đắp lại cho cô, định bụng sẽ đi về. Thế nhưng cơ thể hắn bỗng dưng nóng bừng, chuyện gì xảy ra với hắn vậy, hắn chỉ uống có hai ly thôi mà, với tửu lượng của hắn thì hai ly đó có thấm thía gì đâu nhưng tại sao cơ thể hắn nóng như lửa đốt, bức rức, khó chịu cùng với cảm giác phấn thích tột đỉnh. Cứ mỗi lần nhìn cô gái đang ngủ trên giường thì cảm giác ấy lại trào dâng, hắn lại không thể kiềm chế được bản thân. Hắn bị bệnh rồi sao, tại sao lại như thế này. Không thể, không thể, chẳng phải mấy giờ trước hắn còn khoẻ mạnh sao, hắn không thể suy nghĩ được gì khi cơ thể hắn cứ ngày một nóng lên. Không thể cứ tiếp tục như thế này được, hắn quyết định đi tắm có lẽ tắm sẽ giúp hắn khỏi căn bệnh lạ này, dù sao cô ấy cũng đang ngủ, hắn chỉ cần tắm xong rồi hẳn về cũng không sao.


Hắn ngâm mình trong phòng được 30 phút, cảm thấy cơ thể đã tạm ổn, cơ thể không còn nóng nữa, cảm giác ấy cũng không còn, hắn quấn tạm chiếc khăn tắm đi ra ngoài. Thế nhưng hắn đâu biết rằng đó chỉ là cảm giác tạm thời, hoặc là hắn ngâm mình tới sáng hoặc chỉ có một cách giúp hắn thoát khỏi tình trạng đó. Cảm giác cơ thể nóng bừng, kích thích lại trở về với hắn khi hắn bước ra ngoài và nhìn thấy cô gái nằm trên chiếc giường cùng với chiếc chăn không yên vị ở vị trí của nó, bị hất tung ra ngoài. Thân ảnh của cô gái làm hắn không thể kiềm chế nổi. Đoạn hắn quay sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào cô gái trước mặt mình. Hắn khó nhọc kiềm chế cơ thể mình nhưng sức người có hạn, hắn tiến lại gần cô gái.

Hắn ngắm nhìn khuôn mặt cô gái đang say ngủ, khuôn mặt trái xoan, đôi má hồng hào vì rượu, chân mày lá liễu cùng với hàng mi dày và đậm. Hắn không thể không công nhận là cô gái ấy đẹp, một nét đẹp không quá sắc sảo nhưng trong sáng và ngây thơ. Bất giác hắn kề sát đôi môi mình hôn lên bờ môi bé nhỏ của cô gái, như chưa thoả mãn được cơn dục vọng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net