Tập quên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Dù đã ba tháng trôi qua nhưng mỗi khi nhớ lại, tim cô không khỏi nhói đau, những vết thương tưởng chừng như lành lặn đang chi chít rỉ từng giọt máu. Chúng tôi? Hai từ, chỉ hai từ nhưng sao nó xót xa quá. Mối quan hệ hai người khắng khít đến vậy sao, tình cảm mặn nồng sáu năm cũng không bằng sự xuất hiện của cô ấy trong hai tháng. Cô tự cười cho bản thân vô dụng của mình, anh đã vạch rõ ranh giới như vậy nhưng sau cô vẫn chưa thể quên được anh. Có phải cô quá bi luỵ và yếu đuối?

Nếu có ai đó hỏi cô rằng, cô có hận anh, cô có hận cô ấy? Hận, cô rất hận, cả anh và cả cô ấy. Hận anh chỉ vì "tham vọng" mà đành lòng buông tay, con người sao quá tham lam, có được thứ này sẽ mong có được những thứ khác. Anh cũng vậy, cuộc sống của anh đầy đủ tình cảm chỉ thiếu "tiền". Thế nên anh sẵn sàng đánh đổi mọi thứ, hạnh phúc của ba người để thỏa mãn dục vọng trong anh. Cô hận cô ấy đã cướp anh từ tay cô, đánh đổ hy vọng, hạnh phúc trong cô. Nhưng mà hận anh, hận cô ấy thì có lợi ích gì chứ, cũng không mang anh trở về bên cô. So với hận hai người đó thì cô căm ghét chính bản thân mình nhiều hơn. Tình yêu cô không đủ lớn để khiến anh quay lại, gia cảnh cô không đủ to để cho anh thỏa mãn, trái tim cô không lì lượm để níu kéo trái tim anh. Biết trách ai đây khi cô thua xa cô ấy về mọi mặt, cô không đẹp như cô ấy, không giàu như cô ấy, không nóng bỏng và chiều chuộng anh như cô ấy. Anh buông tay tất cả là do cô, là do cô thì biết trách ai bây giờ.

Đường rộng và dài anh cứ bước đi
Em đứng lại để nhìn anh quay gót


Về đến nhà, thả cơ thể nặng trịch rơi tự do dưới chiếc giường bé nhỏ, cô bất giác ngồi dậy như nhớ ra điều gì đó. Ngó quanh căn phòng, đôi chân thon gầy nhẹ nhàng lê từng bước. Nhẹ nhàng lấy cái thùng hình vuông tối màu, tiến lại chiếc bàn, cô nhẹ nhàng lấy tấm hình của anh và cô, các ngón tay thon dài lướt nhẹ khuôn mặt tươi tắn của người con trai. Tấm hình này được chụp khi cả hai hẹn hò lần đầu tiên, nhớ lắm cảm giác được anh ở bên, cần lắm bờ vai anh lúc này.

_A...Ở đây có máy chụp hình tự động nữa cơ? Anh với em chụp một tấm nha..nha..nha.

Cô nói bằng giọng rất trong trẻo cùng với đôi mắt cún con chớp chớp nhìn anh trong khi hai tay đang kéo anh vào trong. Anh không nói gì chỉ mỉm cười và đi theo cô.

_Chụp hình với người yêu mà thế cơ đấy? Sao mặt anh yểu xìu vậy. Cười lên cho tý mùa xuân xem nào? Cô nói khi hai tay mình kéo vành môi của anh sang hai bên.

_1..2..3...chụp nha! Anh không cười và thình lình quay sang hôn vào má cô.

Tách!

Mặt cô đỏ bừng khi chụp xong tấm hình. Cô đánh yêu anh một cái cùng với vẻ mặt giận dỗi.

Nụ cười trong sáng ngây thơ, không chút ưu tư, phiền muộn xuất hiện trên khuôn mặt cô khi nhớ về quá khứ ngọt ngào của hai đứa. Cô hôn lên mặt người con trai hiện trong tấm hình cùng hai hàng nước mắt đang chảy dài thấm đẫm cả tấm hình. Nhẹ nhàng đặt vào chiếc hộp.

Hãy để em nhớ về kỷ niệm của hai ta trong hôm nay thôi để sau này em có thể cất nó vào góc khuất trái tim em, để em có thể quên anh mà sống tiếp. Lần lượt từng món quà anh tặng cô được xếp ngay ngắn vào thùng cùng kỷ niệm được cất giấu nơi con tim. Như quá giới hạn chịu đựng, cô mạnh bạo bức sợi dây trên cổ, ném phăng ra ngoài trời tuyết băng giá.

_Hết...hết thật rồi – Cô gục đầu xuống bàn mà gào thét.


Âm thầm, lặng lẽ ngồi trong phòng một hồi lâu, cô hấp tấp chạy ra ngoài bới móc trong đám tuyết dày để tìm sợi dây. Sau khi cào cấu đến hai bàn tay đang rỉ máu. Đau ư? Cô không thấy một sự đau đớn nào ở các đầu ngón tay thay vào đó là sự đau đớn nơi con tim khi từ bỏ sợi dây. Cô không từ bỏ, bới hết đống này tới đống khác, cô quyết tâm phải tìm được nó. Máu nhỏ từng giọt từng giọt, màu của chất lỏng đặc sệt chảy ra từ đôi bàn tay nhỏ bé phủ cả một vùng tuyết trắng. Trời không phụ lòng người, cô nắm lấy sợi dây trên tay mà khóc nức nở.

_Xin lỗi! Xin lỗi! Vì đã ném mày! – Cô vui mừng nắm sợi dây trong tay mà thì thầm, cứ như nó là một vật thể sống có thể nghe những lời nói của cô


----------------------------------------------

Bình minh dần ló dạng, dòng người hối hả, tất bật, vội vã với những công việc của mình trong ngày mới. Ánh mặt trời chiếu rọi khắp từng con đường, ngỏ hẽm. Ánh nắng xuyên qua hàng cây, chiếu thẳng vào căn phòng. Ở góc tối nhất, cô vẫn lặng thinh nơi đó, đôi mắt hốc hác, u sầu không lối thoát, bàn tay rướm máu chưa được băng bó, tay vẫn nắm chặt sợi dây không buông.

Cạch! Cánh cửa phòng bật mở!

_T/b, T/b...Cậu sao vậy? Sao lại ra nông nổi này. - Mina thút thít khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt


Cô bạn hốt hoảng khi nhìn thấy bàn tay rỉ máu của T/b cùng vũng máu khô khốc đọng lại dưới sàn nhà. Mina đau lòng nhìn bạn thân của mình, cô ngày xưa ngây thơ biết bao, khuôn mặt lúc nào hiện diện nụ cười vậy mà giờ đây trước mặt là lại một người hoàn toàn xa lạ, lạnh lùng, vô cảm và hiếm nụ cười, có chăng cũng chỉ là những nụ cười gượng khiến người khác vui lòng

Không suy nghĩ nhiều Mina lấy hộp y tế băng bó vết thương lại cho cô mà không kìm được dòng nước mắt. Cô vẫn lặng thinh chẳng quan tâm, ánh mắt vẫn hướng về nơi xa xăm, đôi bàn tay phó mặc cho Mina.

_Chẳng phải tớ bảo cậu quên hắn rồi sao? Ngay cả quà hắn tặng, cậu cũng đã dẹp rồi, sao cậu còn hành hạ mình như vậy chứ? – Mina đã sớm nhìn thấy những món quà anh tặng cô không còn hiện diện trên bàn.


...

...

...

...

_Nói gì đi chứ, tớ bảo cậu nói mà - Mina không kìm được lòng mà hét vào mặt cô, đôi tay mạnh dạn lắc đôi bờ vai bé nhỏ của cô khi cô chẳng chịu mở một lời nào.

Chát...Tỉnh lại đi, cậu hãy tỉnh lại đi.

Không kìm chế được tình cảnh của cô, Mina tát cô một bạt tai. Nhưng nỗi lòng của Mina thì ai thấu hiểu, một cái tát đối với cô có thể không là gì nhưng với Mina là sự giày xé tâm can, xót xa cùng chút thất vọng. Sau vài giây bất ngờ, cô nhanh chóng quay lại vẻ lãnh đạm ban đầu.

_Cậu làm sao vậy? Tại sao cậu hành hạ mình như vậy, T/b bạn tớ không phải như cậu, cô ấy rất mạnh mẽ. Vui cô ấy cười, buồn cô ấy khóc. Cô ấy không nhu nhược như cậu, cậu không phải là bạn tớ, cậu không phải T/b – Mina hét trong nước mắt như không thể tin rằng đây chính là cô bạn thân chí cốt của mình.

_Mina à...Tớ đau, đau lắm cậu biết không. Anh ấy sắp kết hôn, tớ chưa chấp nhận sự thật này và cũng không thể chấp nhận sự thật này. Vậy là từ giờ tớ không thể nhìn thấy anh ấy, không thể bên anh ấy. Không thể...không thể nữa rồi

_Cậu đang nói gì vậy, tớ hỏi cậu đang nói gì? -Mina hét lớn

_Cậu nói vậy là cậu vẫn hy vọng tên đó trở về, cậu vẫn hy vọng hắn nhớ đến mình và cậu vẫn luôn nhớ hắn. Đừng như vậy nữa, ngốc à. Hắn không đáng, không đáng để cậu làm vậy. Những lúc cậu đau khổ như thế này hắn đang ở đâu, hắn đang vui vẻ tay trong tay với người con gái đó. Cậu không sống vì mình thì hãy vì tớ, vì ba mẹ cậu, câu biết họ cực khổ như thế nào mới bảo vệ được cậu mà. Tớ biết cậu đau khổ nhưng hãy dựa vào vai tớ, chúng ta sẽ cùng vượt qua.

Mina nói trong khi ôm chầm cô bạn thân mà vỗ về, an ủi.

_Có tớ đây, tớ sẽ luôn bên cậu mà.


Hai cô gái, hai thân hình mong manh, bé nhỏ đang ôm nhau khóc trong không lạc lạc lõng, tối tăm. Chẳng phải khi con người ta đau khổ cùng với những người mình yêu thương, tin tưởng trút bỏ tâm sự, chia sẻ gánh nặng thì nhanh chóng tạm quên được chuyện buồn này sao. Nhìn cô bạn thân yên giấc mà Mina không khỏi đau lòng, không thể để nhỏ bạn như thế này mãi được, Mina thầm nghĩ sẽ giúp cô bạn vượt qua nỗi đau khủng khiếp này. Lặng lẽ rời khỏi phòng và không quên để lại lời nhắn cho cô bạn.

Ông trời rất công bằng nếu bạn mất một thứ gì đó, ông ấy sẽ trao lại cho bạn một món quà khác. Nhưng quan trọng là bạn có đủ mạnh mẽ và can đảm để đón nhận nó hay không?

Giật mình sau một giấc ngủ dài, theo thói quen T/b với tay lấy đồng hồ trên đầu giường, đã 8h rồi sao? Vậy là cô ngủ gần một ngày sau những đau thương mình chịu đựng, nỗi đau cũng vơi đi một phần sau giấc ngủ, bước chân loạng choạng xuống giường, định ra ngoài tìm thứ gì đó bỏ bụng cũng đã hai ngày cô không ăn bất kỳ thứ gì, bụng cô bây giờ cũng đã biểu tình, nó kêu inh ỏi như tiếng trống rồi. Chợt cô nhìn thấy tin nhắn của Mina được dán trên cửa: 9h, tớ đến đón cậu!!!

Cô chau mày không biết Mina định giở trò gì đây. Tuy hơi mệt nhưng cô cũng không muốn để Mina buồn và lo cho mình nên cũng sửa soạn thay quần áo để hẹn hò cùng cô bạn.

---------------------------------

_Cậu đưa tớ tới đây để làm gì?

_Ngốc nghếch, tới đây dĩ nhiên đi shopping chứ còn làm gì nữa, cô nương à - Mina nói không quên cốc nhẹ vào đầu T/b một cái.

_Ý tớ là tớ không muốn?

_Ai bảo cậu mua, tớ cũng không định mua cho cậu, tớ mua cho tớ, cậu không cần làm chi cả chỉ cần đi theo và làm vệ sĩ cho tớ là được rồi, ngộ nhỡ anh chàng nào đó bị tớ hút hồn và làm càng thì sao. Nhờ cậu cả đấy - Mina nháy mắt, vỗ vỗ vai cô mà luyên thuyên

_Vệ sĩ chỉ là cái lý do để cậu có thể đi cùng tớ, tớ không muốn cậu ở nhà một mình, trong căn phòng lạnh lẽo, u ám, không một bóng người, chẳng ai chăm sóc, biết đâu một phút suy nghĩ không thông mà cậu làm chuyện dại dột thì làm sao tớ có thể đối mặt với cha mẹ cậu chứ. Ba mẹ cậu dù hy sinh tính mạng cũng quyết tâm bảo vệ cậu thân là bạn chí cốt của cậu tớ không thể không lo. Tb, tớ hứa, tớ sẽ giúp cậu vượt qua khó khăn và sát cánh bên cậu bất cứ khi nào - Mina độc thoại, tự nhủ với bản thân


Sau một hồi đi dạo ở trung tâm thương mại, hai cô nàng tay xách nách mang không biết bao nhiêu đồ. Chợt Mina dừng lại trước một chiếc váy màu đỏ, trông thì không có gì đặc biệt nhưng rất quyến rũ.

_Mina cậu đã mua bao nhiêu thứ rồi. Gu thẩm mỹ của cậu cũng lạ từ công chúa, nữ tính, cá tính, cả sexy cậu đã mua rồi mà. Đồ trong trung tâm sắp bị cậu mua hết rồi.


_Hợp, rất hợp - Mina lấy tay để lên cằm mình đăm chiêu suy nghĩ mà không thèm để ý đến những lời phàn nàn của cô.


_Cậu mau vào thử đi - Không để cô từ chối, cô bạn vừa nói vừa đẩy cô vào phòng thay đồ.


_Tách...Lấy tôi bộ này


_Cậu làm gì vậy? Cậu mua cho tớ làm gì? Loại này không hợp với tớ đâu, mua về chỉ để ngắm không thôi. Hơn nữa chiếc váy này rất đắt tiền đấy – T/b lôi Mina ra ngoài thì thầm vào tai cô bạn


_Tớ thấy rất hợp với cậu. Với lại đây đâu phải quà tớ tặng cho cậu. Đây là tiền công cho vệ sỹ ngày hôm nay.


Chẳng cần biết cô định nói gì, Mina liền cướp lời và nhanh nhảu nói: "Ngày mai, nhà hàng của bạn tớ khai trương, đi một mình buồn chán lắm với lại tớ không an tâm để cậu một mình nên ngày mai cậu đi với tớ nha".

_Nhưng mà...T/b ngập ngừng, ngay lúc này cô thật chẳng muốn đi đâu, đặc biệt là nơi đông người như tiệc khai trương này.


_Không nhưng gì hết, cậu phải đi với tớ, cậu không muốn tớ đi chơi mà bồn chồn lo lắng cho cậu đấy chứ. Mai 9h tớ tới đón cậu và phải mặc chiếc váy tớ vừa mua cùng với trang điểm thật đẹp, nhớ đó? – Mina nói cùng với vẻ mặt ra lệnh pha chút năn nỉ, cũng vì không muốn cô bạn phải suốt ngày lo lắng cho mình và động lòng trước vẻ mặt của Mina nên cô đã gật đầu đồng ý.


Nhưng cô đâu biết rằng, cô bạn xảo quyệt của cô đang âm mưu gì chứ, ngày mai chẳng có buổi khai trương nhà hàng nào cả chẳng qua Mina nói dối để muốn cô đi cùng vì cô ấy biết rằng rủ cô đi bar chẳng thể nào cô chịu lết xác ra ngoài cho dù Mina có năn nỉ đến gãy lưỡi đi chăng nữa. Nhưng chẳng phải nơi đó là nơi xả stress tốt nhất sao, lại còn có thể gặp nhiều anh đẹp trai, biết đâu cô sẽ gặp Mr. Right của đời mình, nhanh chóng quên hắn ta và có thể sống hạnh phúc thì sao?.

--------------------------------------------

Mọi chuyện tiến hành sau rồi – Giọng nói của một người phụ nữ vang lên

Tuyệt, đã sẵn sàng. Chỉ cần tối nay hắn đến là xong – Người con trai ngồi khuất trong bóng tối lên tiếng với thái độ dương dương tự đắc.

Tốt – Cô gái trả lời trong khi nhanh chóng lấy tay đẩy cửa ra ngoài.

Tới khi đạt được mục đích rồi thì đừng quên những gì hứa với tôi đấy – Tên con trai nhắc nhở, lắc lắc ly rượu sóng sánh trên tay cùng với nụ cười cửa miệng mang dáng dấp của một kẻ cơ hội.

Đừng lo, tôi nói được thì làm được. Cô gái khẳng định trong khi mắt vẫn hướng ra ngoài, chẳng thèm quay lại và nhanh chóng bước đi.

Sau khi thân ảnh của cô gái đã khuất hẳn, người đàn ông nhấp nháy ly rượu trên môi, tấm tắc khen ngợi.

Tôi vừa giúp được cậu lại có thể có được thứ tôi muốn, chẳng phải một công đôi việc sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net