Liệu tình yêu này có giữ mãi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hôm nay tôi sẽ kể cho các bạn nghe về con đường làm một fanti."

Bữa giờ chúng ta cứ nói về tương lai mãi, hôm nay ta cùng trở về thời điểm tôi còn là fan của anh nào.

Ban đầu, tôi chăm săn lùng tất cả những tấm ảnh đẹp nhất của anh, lưu về toàn bộ. Thậm chí tôi còn lặn lội đi tìm cách download ảnh từ trên Instagram (thứ mà tôi gần như đã bỏ chơi trong hơn một năm lol) về.

Album ảnh của tôi được lấp đầy bằng hàng chục tấm ảnh mà tôi thậm chí còn chẳng nhớ rằng mình đã lưu về từ đâu.

Ảnh trên Facebook, trên Instagram, one shot ngắn, ảnh chụp màn hình,.... Tôi lưu tất cả về và dùng chúng để set màn hình chính, màn hình khoá, tất cả mọi thứ.

Tôi thậm chí còn lê lết ra các máy in ảnh tự động để in đám ảnh của Dũng trong điện thoại tôi.

Một thời gian sau, tôi tiến hoá từ fan của anh thành fanti của anh. Fanti là sự pha trộn đầy vui nhộn của "fan" và "anti fan". Nói cho đơn giản dễ hiểu thì fanti là những thành phần fan hâm mộ thích dìm hàng thần tượng của mình (lol). Tôi cap màn hình tất cả những khoảnh khắc hài hài bẩn bựa của anh, và tìm lưu về tất cả những hình ảnh dìm mà người ta đăng trên mạng.

Tôi nhìn thật lâu vào những tấm ảnh đẹp của anh và bật cười khi nhìn những tấm ảnh dìm. Thời gian cứ thế trôi, tôi cứ thế lăn lộn giữa lằn ranh của một fan và một fanti.

Nhưng rồi....

Nhưng rồi dần dần tôi không còn ngắm nhìn những tấm ảnh của anh nữa.

Nhưng rồi dần dần tôi chẳng còn bận tâm xem lại những cái video về anh nữa.

Chẳng biết từ lúc nào, hình bóng của anh trong đầu tôi dần dần trở nên mờ nhạt.

Nhịp sống nhanh chóng nhưng hời hợt của chốn đô thành náo nhiệt phồn hoa mà xô bồ hối hả đã dần làm hình bóng và tình cảm dành cho anh trở nên mờ nhạt và không đáng kể trong lòng tôi.

Tôi sợ hãi, nhưng tôi là chẳng biết làm thế nào để dừng lại nó cả.

Cái cảm giác bất lực ấy, nó hệt như khi bạn biết thanh xuân của mình đang trôi dần đi, bạn đang già đi từng ngày nhưng vì quá bận rộn nên chẳng có thời gian mà tận hưởng cuộc sống.

Tôi vẫn muốn được hâm mộ anh, được yêu thương anh điên cuồng như cái cách mà tôi đang yêu anh trong hơn vài tháng nay. Nhưng cái cảm giác mờ mịt và hư vô ấy, vẫn đang ăn mòn tôi từng ngày.

Ai đó... làm ơn hãy cứu tôi.

Tôi lặn lội mò lại những tấm hình của anh, xem lại những cái video về anh. Cảm giác đó vẫn tồn tại, ấm áp và ngọt ngào... nhưng yếu ớt.

Anh không online Facebook nhiều, tôi biết rõ điều đó.

Nhưng tôi vẫn cần, vẫn vô cùng cần thêm những thông tin mới về anh.

Để tôi có thể chắc chắn rằng, anh thực sự tồn tại.

Để tôi có thể chắc chắn rằng, hệt như cái hôm giao lưu ở sân vận động Thống Nhất, anh đã từng gần với tôi như thế.

Chơi vơi và mỏi mệt, tôi như một con cá nhỏ bé, bất lực mà giãy giụa giữ dòng sông thời gian dữ dằn đáng sợ.

Cứ như vậy, tôi lạc lối.

Nhưng rồi một ngày kia, tôi đã tìm thấy được câu trả lời cho sự bối rối của mình.

Đó là trong một tiết Hoá học tại trường, thầy giáo đứng lớp đã kể cho đám học trò chúng tôi nghe về câu chuyện tình yêu của thầy.

Thầy kể một cách bâng quơ, bằng cái giọng điệu nghiêm khắc và cứng nhắc như cũ. Nhưng đâu đó tôi vẫn thấy trong thầy một nỗi hoài niệm nhạt nhoà. Ít thôi, nhưng vẫn đủ làm người ta cảm động.

Thầy nói rằng, vợ của thầy, một cô giáo dạy Sinh, là người cùng gia đình từ Bắc vào Nam sau năm 1975, gọi là Bắc 75. Còn gia đình thấy là từ Bắc vào Nam năm 1954, gọi là Bắc 54. Thầy nói rằng người Bắc 54 và người Bắc 75 rất ghét nhau. Còn lý do? Thầy không nói. Có lẽ nó liên quan đến chính trị quá nhiều để một lũ học trò còn đang mài đũng quần trên ghế nhà trường như chúng tôi có thể hiểu.

Chính thầy ban đầu cũng không thích cô, lại thêm gia đình cấm cản. Nhưng cô vẫn một mực đi theo sau lưng thầy. Một lần đi theo tiếng gọi của con tim, chính là tốn gần 10 năm. Nhưng rốt cuộc, câu chuyện theo đuổi nam thần của cô cũng nhận được cái kết tốt đẹp. Thầy có với cô một đứa con trai và một đứa con gái. Đứa con trai năm đó đã thi đậu vào trường trung học phổ thông Lê Hồng Phong danh giá của Sài Gòn, rồi chỉ kém 0.25 điểm so với thủ khoa trong kì thi xét tuyển vào đại học.

Một câu chuyện nhỏ như vậy, bất ngờ thay lại tiếp thêm cho tôi dũng khí.

Ừ thì chẳng phải tôi vẫn còn yêu anh đó thôi?

Dẫu cho câu chuyện cổ tích của tôi sẽ không thành hiện thực, nhưng ít nhất, tôi cũng phải làm một điều gì đó để bản thân không phải tiếc nuối sau này.

Ừ, đúng vậy nhỉ?

Ừ, hẳn là thế rồi?

Bởi lẽ...

Yêu chỉ là yêu thôi, cần gì phải hối tiếc?

¥¥¥

Góc kể chuyện của tác giả:

Lol, tất cả những gì tôi kể lại trong chương này đều là sự thật. Con của thầy Hoá dạy lớp tôi giỏi vl, nhưng ảnh cũng nhọ vl lol. Ảnh thua thằng thủ khoa 0.25 điểm môn Hoá, cái môn mà cha ảnh dạy lololol. Và lý do? Thầy tôi bảo năm đó phòng giáo dục ra đề sai nhưng không chịu cho học sinh trọn điểm câu sai đó mà đòi chia điểm của số câu còn lại cho tổng số câu. Lúc đó tôi kiểu: nà ní? 39.75 chia cho 40 bằng bao nhiêu? Và thế là, con của thầy mất điểm vô tội vạ vì cái câu vốn đã sai ngay từ đầu đó. Còn cái anh chàng thủ khoa kia? Anh ta tài hơn con thầy một chỗ là anh ta ngồi giải luôn bài toán sai đó và chỉ ra tận hai hướng đi của bài toán. Lol...

# thôi cứ cho rằng thế giới của những thiên tài, thường dân chúng ta không hiểu được đi #

# ha hả, cuộc đời này đáng sợ vlin #

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net