Mặt áp vào cửa kính, tóc mai vấn vít tóc mai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Rốt cuộc tôi cũng đã hiểu thế nào là hâm mộ điên cuồng một ai đó."

*Điều mà tôi sắp kể sau đây, có 70% là sự thực lmao. Hôm qua đi giao lưu vui phết.

Câu chuyện này xảy ra vào khoảng thời gian khi mà tôi chỉ vừa có thói quen nhắn tin chào anh vào đúng 1 giờ 37 phút sáng.

Ngày 4/2/2018, U23 Việt Nam tổ chức giao lưu với fan tại sân vận động Thống Nhất, Thành phố Hồ Chí Minh.

Tôi giành được vé Fanzone.

Buổi giao lưu bắt đầu từ lúc 5 giờ, nhưng chỉ mới 4 giờ 30 thôi là sân đã chật ních fan hâm mộ.

Màu đỏ tung bay phấp phới, nó làm cho tôi nhớ đến sân vận động Thường Châu hôm ấy.

Chỉ là... không có tuyết.

Các anh sẽ không còn phải mệt mỏi nữa.

Không còn những bước chân kéo lê trên nền tuyết ẩm lạnh, không còn cái giá rét cắt sâu vào da thịt và làm từng thớ cơ đông cứng.

Các anh đã vượt qua tất cả mọi thứ.

Các anh đã rất cố gắng.

Các anh đã làm tốt lắm rồi, các chàng trai U23 của tôi.

Ai ai cũng háo hức, ai ai cũng phấn khởi. 4 giờ 45, DJ bước ra hâm nóng bầu không khí.

Tôi nghe thấy tiếng hô hào của tất cả mọi người xung quanh, tiếng hô hào của những người mà tôi gọi là "đồng bào".

Tôi nghe thấy tiếng "Việt Nam", tôi nghe thấy tiếng "U23". Tất cả mọi thứ như đan xem vào nhau, làm cho adrenaline trong người tôi như sôi sục.

Và rồi, sau một vài tiết mục nhảy múa, tôi thấy các anh.

Chiếc áo cờ đỏ sao vàng, trông các anh thật rạng rỡ. Như những người hùng, các anh được con dân đất Việt chào đón bằng cái cách giản đơn mà nồng nhiệt nhất.

Tôi, lúc ấy cũng như bao fan hâm mộ bình thường khác, hú hét gọi tên các anh đến khản cả giọng. Bật cười khi MC yêu cầu anh Thanh tưởng tượng và đá quả luân lưu cuối cùng trong trận bán kết. Bật cười khi nghĩ đến tâm trạng của anh Dũng khi nhìn hình ảnh bản thân cởi áo trong trận tứ kết bị chiếu đi chiếu lại trên màn hình lớn. Bật cười khi thấy sự dễ thương nhí nhảnh của anh Hải.

Và...

Bật cười khi thấy anh, trong khi tất cả đang túm tụm lại, bước ra chào fan.

Tôi chen lấn lặn ngụm giữa đám đông, và may mắn thay, tôi tìm được một lỗ hổng dưới lớp hàng rào ngăn cách và lẻn được vào khu vực bên trong sân khấu.

Chưa bao giờ tôi thấy thành viên ban quản lý của U23 gần đến như vậy, chưa bao giờ tôi thấy thầy Park Hang Seo gần đến như vậy, và... chưa bao giờ tôi thấy các anh gần đến như vậy.

Như một con rắn, tôi len lách giữa những hàng ghế xếp san sát nhau. Rồi, tôi thấy một cái cằm xa lạ nhưng lại quen thuộc đến lạ kì.

Dù cho có lạc lối giữa hàng vạn bóng người, người mà tôi nhìn thấy đầu tiên, có lẽ sẽ mãi là anh.

Tôi len lén bò lại gần, từ dưới đám ghế nhìn lên, tôi lấy tay chọc chọc chân chân anh.

Anh giật mình nhìn xuống. Tôi thì thầm, mặc dù trong hàng đống âm thanh đang va chạm với nhau inh ỏi trên sân khấu, tôi vẫn tin rằng anh sẽ đọc được khẩu hình của tôi.

"ANH ƠI KÍ TÊN CHO EM!!!!"

Tôi chìa cây bút lông và cái lá cờ nhỏ mà tôi mua được ở ngoài sân vận động cho anh.

Anh nhìn tôi, rồi nở nụ cười, một nụ cười có chút bất lực cùng bao dung.

Rốt cuộc, anh vẫn kí tên cho tôi.

Thông thường, người ta sẽ ấn tượng với vẻ đẹp trai của anh, ấn tượng với đôi chân dài của anh, có khi còn ấn tượng với cái khí chất nam tính của anh.

Nhưng tôi, vốn là một kẻ kì lạ, tôi lại chẳng bao giờ có thể rời mắt được với bả vai dày rộng, sự ngây ngô chân chất của một chàng trai tỉnh lẻ cùng nụ cười của anh.

Bả vai anh không quá rộng hay gồ lên với những thớ cơ, bắp tay anh không u lên từng cục và trông như bị bơm hơi cho căng phồng. Chúng được hình thành trong những tháng ngày anh dầm mưa dãi nắng để luyện tập, hình thành trên những cố gắng không quản ngày đêm của anh.

Các bắp cơ, chúng to vừa đủ và, theo cảm nhận của tôi, ẩn hiện một cách vô cùng gợi cảm dưới lớp áo thun.

Tôi yêu thích cái khí chất ngây ngô ấm áp của một chàng trai tỉnh lẻ ẩn hiện dưới nụ cười của anh.

Và... có lẽ tôi đã yêu anh từ khi nhìn thấy nụ cười đó.

Buổi giao lưu kết thúc sau 2 tiếng. Fan tràn vào sân khấu càng ngày càng nhiều, một anh bảo vệ đành phải bất lực hô lên:

"Đi ra ngoài cổng đi kìa, mấy ổng sắp ra ngoài ấy đấy!"

Haha, giờ nghĩ lại tôi cũng thực cảm kích cái anh chàng ấy. Nếu không có anh ta, tôi làm sao mà nhìn thấy được anh?

Tôi quay người lại, chen qua đám đông, chui qua cái lỗ hổng của hàng rào rồi phi như bay đến phía cổng. Trong lúc dùng hết sức bình sinh của mình để mà chạy, tôi chợt nghĩ đến một trò đùa:

Có cảm giác như các anh chính là một đống thịt tươi ngon, còn chúng tôi, những fan hâm mộ, lại là một đám zombie sắp phát điên lên vì đói.

Tôi lại bị đẩy một phát khiến tôi ngã dúi dụi vào người ở đằng trước. Và theo hiệu ứng dây chuyền, một cô gái xấu số nào đó đã bị nguyên một đám fan hâm mộ đè hết lên người. Tôi vội vã đứng dậy, nhìn thảm trạng của cô gái kia, một suy nghĩ có phần hài hước xẹt qua trong đầu tôi. Tôi hét lên:

"CÓ ĐỨA BỊ ĐÈ CHẾT QUEO RỒI KÌA!!!!"

Vùng không gian xung quanh tôi đột ngột im lặng, rồi một tiếng nói cất lên từ cái núi người đang đè cô gái kia:

"Hình như chết thật á!"

Mọi người hốt hoảng tản ra, một anh trai kéo cô gái xấu số kia lên. Mặt cô ta tái mét, có vẻ như cô ta bị suyễn.

Sự kiện đó như một nốt nhạc trầm trong bản nhạc hối hả của các fan hâm mộ U23 Việt Nam.

Mãi một lúc sau, tôi mới chen đến được xe buýt của các anh. Để nhìn cho rõ hơn, tôi nhảy tót lên cái hàng rào của sân vận động. Một tay cầm điện thoại, một tay lau mồ hôi trên tóc, tôi mở to mắt nhìn xung quanh. Cố mà tìm cho kĩ mấy cái bóng dáng mặc áo đỏ ấy.

Cuối cùng, tôi cũng đã thấy các anh. Fan hâm mộ như bùng nổ. Adrenaline chạy rần rần dọc sống lưng. Bằng một sức mạnh nào đó, tôi nhảy từ trên cái hàng rào cao một mét xuống, chen lấn điên cuồng để đến gần xe buýt.

Vì tôi đã nhìn thấy anh.

Khoảnh khắc tôi nhảy xuống, phóng vụt như bay đến và đập tay vào cửa kính, anh cũng giật mình nhìn sang. Sự ngây ngô nhợt nhạt trên khuôn mặt của anh lúc đó, làm máu nóng chảy ầm ập lên thần kinh mặt tôi. Thoáng chốc, tôi đỏ mặt.

Rồi khi anh thấy kẻ đó là tôi, Dũng bật cười. Vẫn là nụ cười có chút bất lực cùng bao dung khi nãy, vẫn là âm thanh trầm thấp nhưng nhẹ nhàng ấy. Tôi ngẩn người.

Không như miêu tả của những quyển ngôn tình, nụ cười của anh không mang sắc màu của nắng. Nhưng nó mang theo hơi thở của gió, cuốn lấy linh hồn em đi.

Mãi sau này, khi tôi đã chạm được vào anh, khi tóc mai của tôi và anh cùng vấn vít, tôi vẫn cứ yêu mãi một nụ cười ấy. Nụ cười của riêng anh, đôi mắt của anh, và anh.

Bùi Tiến Dũng, ngọn gió của cuộc đời tôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net