Lại Gặp rắc rối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi lại gần hơn, tôi đã có thể nhận ra, con tàu đi đầu là Prinz Eugen và theo sau là Bismarck cùng những tàu khác.
Tirpitz nháy đèn hiệu:
-  Giữ nguyên hướng, giảm tốc độ.
Theo đó, Spee cùng Tirpitz, Graf Zeppelin và Hipper vẫn giữ nguyên hướng đi nhưng đồng loạt giảm tốc độ, trong khi Bismarck Schee, Eugen và Z23 thì tăng tốc. Sau khi 2 hạm đội vượt qua nhau, phía Bismarck sẽ quay vòng 180 độ và theo sau chúng tôi.
Mất hơn 20 phút để đội Bismarck quay vòng, bắt kịp chúng tôi và thiết lập đội hình. Hạm đội chúng tôi giờ có 8 tàu chiến di chuyển theo ba hàng dọc. Hàng ở giữa có Z23 đi trước Zeppelin, Bên phải, theo thứ tự từ trước ra sau là Hipper, Tirpitz và Spee, còn bên trái lần lượt là Eugen, Bismarck và Scheer. Với đội hình như vậy, chúng tôi sẽ có thể đảm bảo an toàn cho cả hai bên sườn của mình.
Khi tiếp tục xuôi về phía nam, toàn bộ hạm đội đều đã nằm trong phạm vi tấn công của địch nên chúng tôi phải hết sức cảnh giác.
- Thật tốt vì chúng ta đã gặp được họ (đội Bismarck) mà không bị tấn công, nhỉ. Tôi nói với Katherine.
- Tôi cũng thế, thuyền trưởng, giờ sức mạnh của hạm đội
đã tăng gấp đôi, có điều...
- Cậu vẫn lo nếu ta bị tấn công đúng không, mình cũng thế.
- Thuyền trưởng nói đúng. Biển Bắc này quá nhỏ bé khi có mặt cả chúng ta và người Anh. Họ luôn coi đây như cái ao cá của mình vậy.
- Ừ, họ chắc chắn không chịu để yên cho ta đâu.
...
Quả thật, họ đến tìm chúng tôi kiếm chuyện ngay nửa đêm đó:
- Phát hiện máy bay đang đến, phía tây, 120km! Sĩ quan trực radar báo cáo.

- Chết tiệt thật, mới vừa nhắc hồi nãy. Báo động chiến đấu! Tất cả vào vị trí. Tôi lập tức ra lệnh.
Cùng lúc, 2 tàu đi trước cùng hàng với Spee là Tirpitz và Hipper cũng đã phát hiện nhũng vị khách không mời và báo động toàn hạm đội. Không như loại Swordfish của Anh tiêm kích BF-109T của Zeppelin không phù hợp để hoạt động trong đêm, vì vậy nhiệm vụ phòng không trước mắt hoàn toàn do các tàu còn lại đảm nhận.
Tác chiến phòng không luôn là nhiệm vụ vô cùng khó khăn, càng khó khăn hơn khi mà chúng tôi gần như không thể nhìn thấy gì trong một đêm không trăng như hôm nay. Dù vậy, khó cho chúng tôi thì cũng khó cho cả đối phương, tôi tin chắc rằng bọn họ cũng sẽ không thể nhìn thấy gì cả.
Chúng tôi có đèn pha công suất lớn nhưng chúng sẽ làm lộ vị trí của tàu nên chúng tôi sẽ không sử dụng chúng ngay từ đầu. Còn radar, tuy nó đã cho chúng tôi biết hướng đến của địch, giúp chúng tôi có một chút ưu thế ban đầu nhưng đó cũng chỉ là thông tin tương đối, không giúp bắn chính xác được.
Để trợ giúp việc tác xạ đêm, ngoài radar và đèn, chúng tôi còn có một thứ rất đặc biệt nữa, đó là đạn pháo sáng 150mm, bắn từ pháo SK – C/28. Viên đạn sau khi bắn ra và bay đến cự li định trước sẽ phát nổ và tung ra một trái pháo sáng gắn dù có khả năng chiếu sáng cực mạnh trong vòng gần 2 phút trước khi rơi xuống biển. 2 phút nghe có vẻ ngắn, nhưng loại đạn này thực sự có thể giúp chúng tôi nhìn thấy máy bay địch nếu chúng bay qua vùng nó chiếu sáng, nó giống như chúng tôi có khả năng tạo ra mặt trời mini vậy. Liều phóng của pháo sáng cũng là loại thuốc súng đặc biệt, không tạo ra chớp sáng đầu nòng pháo nên hoàn toàn giữ bí mật về vị trí.
Tất cả tàu chiến mang loại pháo SK – C/28 150mm của  Kriegsmarine đều được trang bị đạn pháo sáng, tuy vậy ,khi tác chiến trong hạm đội, sẽ chỉ có một số tàu nhận nhiệm vụ sử dụng chúng. Việc sử dụng đòi hỏi kĩ năng cao để thả được quả pháo sáng đúng vị trí máy địch sẽ bay qua.
Phía trước, Tirpitz nháy đèn hiệu thông báo chuẩn bị bắn pháo sáng, tôi liền gọi Emma:
- Emma, sắp có pháo sáng, cậu chỉ được khai hỏa sau khi  thấy ánh sáng của chúng.
- Roger, thuyền trưởng.
- Nhờ cậu đó.
...
Các họng súng phòng không hướng về phía máy bay địch sắp tới, chờ đợi.
- Chúng còn cách bao xa nữa? Tôi hỏi.
- 30km, đang đến rất nhanh.
- Tiếp tục theo dõĩ.
- Roger.
...
Khi đám máy bay địch còn cách chừng 8km, tôi nghe thấy tiếng Tirpitz bắn pháo sáng. 5 giây sau, bầu trời phía nam hạm đội sáng rực. 4 trái pháo sáng, rơi chậm rãi theo một đường thẳng song song với hướng đi của hạm đội, mỗi trái cách nhau vài trăm mét, tạo nên một vùng chiếu sáng rộng tới hàng km vuông. Toàn bộ phi đội địch hiện ra rõ như ban ngày và pháo phòng không lập tức khai hỏa vào chúng.
Màn hỏa lực phòng không của chiến hạm trong đêm là một cảnh rất ấn tượng. Bầu trời khi ấy vừa rực rỡ, vừa chết chóc với vô số những vụ nổ lớn nhỏ của đạn nổ định tầm và những vệt sáng của đạn vạch đường đan kín vào nhau dày đặc.
Ngay phút đầu tiên đã có hai máy bay địch bốc cháy và rơi. Những chiếc khác, ngay lập tức tách ra và tránh xa khỏi vùng sáng.
Tirpitz tiếp tục bắn pháo sáng, hết quả này rơi xuống biển lại có quả khác sáng lên và chúng tôi bắn rơi thêm một chiếc Swordfish nữa. Bất chấp điều đó, kẻ địch càng lúc càng lại gần hơn và tản mát ra nhiều hướng khác nhau.
Phải nói răng khả năng đánh đêm của những chiếc Swordfish trong tay người Anh là vô cùng đáng sợ. Gần như không có loại máy bay nào khác có khả năng tương tự. Chiến thuật của họ cũng sử dụng pháo sáng giống chúng tôi. Họ bay thấp, thành các nhóm ba chiếc. Khi đến gần mục tiêu, chiếc đi đầu sẽ vượt lên trước, lướt qua và thả pháo sáng ngay trên đầu mục tiêu để hai chiếc còn lại ném ngư lôi hoặc bom.
Pháo sáng đỏ đánh dấu mục tiêu bắt đầu rơi trên đầu hạm đội và ngay sau đó là những quả bom và ngư lôi:
- Pháo sáng!! Máy bay đang tới!! Có tiếng hét thất thanh từ bên ngoài.
Ba chiếc máy bay ném bom bay ngay trên đầu chúng tôi. 1 chiếc thả pháo sáng và hai chiếc còn lại ném ra hai quả bom. Một quả rơi hụt xuống nước sát bên mạn phải, nhưng vẫn có một quả rơi trúng đuôi tàu.
- Mau báo cáo thiệt hại! Tôi gọi ngay trưởng đội kiểm soát thiệt hại
- Sàn tàu bị thủng nhưng sàn bọc giáp phía dưới vẫn chịu được. Chúng ta vẫn ổn.
...
Hạm đội vẫn giữ vững đội hình ba hàng dọc, nhưng mở
rộng khoảng cách với nhau để có chỗ né các đòn tấn công mà không va vào nhau. Trên trời, máy bay vẫn quần đảo như bầy ruồi.
- Còn mấy tiếng nữa trời sáng?Tôi quay sang hỏi Katherine
- Mới 2 h sáng, mùa này thì phải gần 7h mới mặt trời mới
lên, Katherine nói.
- Đến lúc đó thì chúng ta khó mà ổn được nữa.
- Có ngư lôi mạn phải!
- Mau né nó!
Kasserine phản ứng rất nhanh, đảo nhẹ bánh lái sang phải khiến quả ngư lôi sượt qua gần sát đuôi tàu.
...
Mấy tiếng đồng hồ trôi qua, thêm một số chiếc Swordfish đã bị bắn rơi, số còn lại chắc cũng đã hết ngư lôi và bom nên các đợt tấn công không còn dồn dập nữa. Hạm đội cũng đã chịu ít nhiều hư hại nhưng vẫn đủ sức chiến đấu.
Tôi nhìn đồng hồ và thấy sốt ruột vì hiện tại mới có 4h sáng, mặt trời vẫn chưa lên khiến Graf Zeppelin chưa thể cho máy bay cất cánh được.
Bất ngờ, 1 trái pháo sáng lóe lên ngay đằng trước Spee, theo sau, một chiếc Swordfish lao xuống nhắm thẳng vào đài chỉ huy.
- Mọi người mau nằm xuống!!! Tôi chi kịp hét lên trước khi một loạt đạn súng máy bắn tới tấp vào đài chỉ huy.
Lúc ngẩng lên, tôi thấy cửa kính phía trước vỡ tan, vách ngăn phía sau đầy vết đạn.
- Mọi ngừoi ổn chứ, mau lên tiếng đi !
- Katherine đây, tôi không sao.
- Kasserine đây, tôi ổn.
- Có người bị thương! Cứu thương đâu!! Sophia vừa ho vừa nói.
Đó là Katherina, cô ấy không trúng đạn nhưng bị một mảnh kính vỡ văng vào chân. Sophia đã băng lại cho cô ấy và gọi cáng để đưa đi nhưng cô ấy nói vẫn ở lại vị trí được.
...
Chiếc máy bay liều lĩnh bị bắn rơi sau đó ít phút. Những chiếc khác, cuối cùng cũng bỏ đi lúc hơn 4h sáng, chấm dứt cuộc không kích đêm kéo dài 3 tiếng đồng hồ đầy mệt mỏi.
Chúng tôi đã vượt qua được một đêm dài nhưng mọi người đều biết rằng kẻ địch sẽ không dừng lại. Chờ đợi chúng tôi khi trời sáng sẽ còn là một ngày dài hơn nữa...
Không nằm ngoài dự đoám, dưới ánh sáng mờ mờ của bình minh, 6 tàu chiến địch xuất hiện từ đằng xa...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#akatsuki