Trondheim

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  1 ngày sau trận giao chiến với mẫu hạm Anh và cơn bão, chúng tôi đã an toàn chạy thoát và đang trên đường đến Trondheim.
- Chuyến đi Trondheim lần này hơi bị lâu quá rồi thì phải. Katherine nói.
- Có lẽ là do có quá nhiều chuyện xảy ra, nhưng mà cứ bình tĩnh đi, mình nghe nói là nếu may mắn, khi đến Trondheim mùa này có thể được ngắm Bắc cực quang đó, tôi nói.
- Cực quang? Tôi chưa từng nhìn thấy nó trước kia.
Tôi nháy mắt và nói:
- Cứ đến đó thì sẽ biết.
- Thuyền trưởng lại làm tôi tò mò rồi.
Hạm đội tiếp tục di chuyển mà không gặp nhiều trở ngại, chỉ là vài tảng băng trôi mấy phen suýt va vào tàu. Sau cùng, vào đêm ngày thứ 3,hải đăng Trondhiem đã hiện ra trước mắt chúng tôi.
- Cập cảng ban đêm như này khó đấy, Katherine nói.
- Ừ, bên cảng, ko biết họ có biết là chúng ta đang tới không nữa.
Đúng lúc đó, hai tàu khu trục từ cảng xuất hiện, một trong hai con tàu ấy nháy đèn hiệu:
- Chào mừng các bạn đã đến Trondheim, giờ các bạn hãy bật đèn pha và đi theo chúng tôi để cập cảng.
- Cảm ơn các bạn. Tôi bảo Katherina nháy đèn đáp lại.

Theo sau, tôi thấy họ đã né qua hết mấy chỗ có băng trôi mà không hề gặp khó khăn nào, quả là những chuyên gia về địa thế nơi đây.
Đến 1h sáng hôm sau, Spee cùng các tàu khác đều đã vào đến cảng Trondheim và thả neo cạnh nhau.
- Nào, ta xuống tàu thôi, thuyền trưởng? Katherine nói.
- Tớ buồn ngủ quá rồi, mấy ngày liền không được nghỉ ngơi gì cả, tớ chỉ muôn về phòng mình và đi ngủ thôi. tôi nói.
Katherine nhìn tôi, chỉ tay vào mũi tôi và nói:
- Xạo, thuyền trưởng trông khỏe lắm cơ mà, và chúng ta vẫn phải xuống tàu để làm 1 số thủ tục nữa. để tớ dìu cậu xuống
- Ừ, mình nhớ mà, Cảm ơn cậu, Katherine. Theo kế hoạch thì Graf Zeppelin sẽ mất 3 ngày để bổ sung máy bay và phi công, chúng ta sẽ phải ở lại đây và sau đó hộ tống Graf về. Có thể sẽ lâu hơn, vì còn phải khắc phục những thiệt hại chúng ta mới chịu nữa. Mọi người đều rất mệt mỏi rồi, hãy tận dụng mấy ngày này để nghỉ ngơi.
Tôi và Katherine từ từ đi xuống cầu cảng.
- Khí hậu ở Trondheim lạnh thật.
- Chúng ta đang ở gần Bắc Cực mà.
- Cậu nói cũng đúng, thuyền trưởng.
Vừa xuống đến cầu tàu, tôi vô cùng ngạc nhiên khi thấy người đang đứng chờ tôi là là trung tá Lehman. Thì ra ngay sau khi chúng tôi khởi hành từ Kiel, anh ấy đã tới Trondheim trước bằng máy bay để sắp xếp việc tiếp nhận chúng tôi.
...
Thấm mệt sau bao nhiêu ngày lênh đênh trên biển nên tôi nhanh chóng quay lại tàu sau khi xong việc và đi ngủ ngay. Đêm ở Trondheim thật bình yên ,chỉ có tiếng gió lạnh lẽo thổi vù vù. Sáng hôm sau, tôi thức dậy mà không biết rằng đã rất muộn. Khi bước ra ngoài, điều đầu tiên tôi cảm nhận được là một buổi sáng lạnh lẽo, thấy tôi co ro, Katherine đến đưa tôi một cốc ca cao nóng:
- Ca cao nóng này thuyền trưởng, nó sẽ giúp cậu ấm hơn đó.
- Cảm ơn cậu. Tôi đón lấy li ca cao từ tay cô ấy.
Katherine nhìn tôi với ánh mắt châm chọc và nói:
- Lạ nhỉ, tớ đâu thấy lạnh mấy đâu nhỉ, mà sao thuyền trưởng trông khổ sở thế.
Đoán chắc là cô ấy đang muốn chọc tôi, tôi liền tìm cách rào miệng cô ấy lại:
- Tại cậu mập hơn nên mới không thấy lạnh thì có.
Và tôi đã thành công, Katherine đã bị đánh trúng điểm yếu và đành chịu thua, quá quê độ, cô ấy liền lấp liếm:
- Ừm...dù sao thì, thuyền trưởng hãy đi ăn đi.
- Ừ, tôi đang thấy đói đây, tôi nói.
- Tớ thấy mình ấm lên nè, cảm ơn li ca cao của cậu tôi nói.
- Ở căng tin trên cảng có rất nhiều, tôi chỉ tiện tay cầm về cho thuyền trưởng thôi,Katherine nói.
- Vậy ta lên bờ ăn à.
- Ừ, nhưng nếu cậu thích thì nhà bếp trên tàu vẫn có đồ ăn đấy.
- Thôi, mình cũng muốn lên bờ mà.
Khi chúng tôi tới nơi và ngồi xuống bàn ăn thì mọi người đã ở đó và ăn gần xong rồi
- Công nhận mọi người dậy sớm nhỉ, tôi nói. Katherine nhìn lại đồng hồ và nói:
- Ngốc ạ, do thuyền trưởng dậy trễ thì có, bây giờ là 9 giờ30 rồi, Nghe Katherine nói, tôi đâm hoảng, thấy vậy, Katherine liền nói:
- Đừng lo, thấy thuyền trưởng đã mệt rồi nên mình mới để cậu ngủ thêm một chút. Dù sao cũng ko có công việc gì quan trọng lắm. Những giấy tờ còn lại mình đã tới gặp anh Lehman và giải quyết giúp cậu luôn rồi.
- Cảm ơn thuyền phó. Để cậu làm thay việc thật ngại quá. Không biết là nếu không có cậu thì mình biết phải làm gì đây.
- Đừng nói vậy, đó cũng là công việc của mình luôn mà.
5 phút sau, bữa sáng được dọn ra, đó là một bữa ăn đơn giản với món sauerkrautz , bánh mì, xúc xích và trà.
Sau bữa sáng, thời gian còn lại trong ngày, tôi và Katherine cùng đi kiểm tra lại tàu. Thật khó tin là dù đã trải qua mấy đợt không kích rất dữ dội nhưng Spee vẫn hầu như...lành lặn, thật là may mắn. Và như thế là chúng tôi không cần phải cho tất cả xuống tàu để sửa chữa như lần ở kiel nữa .
Cuối ngày, tôi quyết định sẽ đi ngủ sớm mà không biết rằng điều bất ngờ sẽ chờ đợi mình ngàu hôm sau.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy đúng giờ hơn, vừa bước ra ngoài, đập ngay vào mắt tôi là 1 cảnh tượng trắng xóa. Đêm qua, 1 cơn bão tuyết đã phủ kín cả 3 con tàu đậu sát nhau bằng 1 lớp tuyết dày, thật không thể tin nổi. Spee, hipper và Tirpitz bây giờ trông chả khác gì 3 tòa lâu đài tuyết nổi cả.
Trong khi tôi còn đang đi loanh quanh trên boong thì đột nhiên 1 đám tuyết trên tháp pháo rơi ngay vào đầu làm tôi quê một cục, đã thế, tôi vừa phủi sạch xong lại bị ai đó chọi thêm một cục tuyết nữa vào đầu làm tôi càng quê hơn. Tôi quay lại thì thấy Katherine đứng đó:
- Katherine, cậu dám chơi tớ đó hả? ,
Tôi nắm lấy một nắm tuyết và ném lại trúng luôn mặt Katherine làm cô ấy ngã sấp. Thấy cô ấy ngã, tôi liền chạy lại gần để giúp cô ấy. Katherine đã lừa tôi, cô ấy đã cầm sẵn một nắm tuyết và đợi tôi tới gần thì trét đầy mặt tôi rồi bỏ chạy, cô ấy vừa chạy vừa lêu lêu làm tôi càng bực hơn và chạy theo cô ấy quanh tàu.
Khi chúng tôi gần quay về lại chỗ ban đầu thì Katherine đột nhiên thắng lại làm tôi thắng không kịp và lao vào lưng cô ấy, tôi lồm cồm bò dậy và hỏi:
-Sao cậu thắng gấp thế?
- Nhìn kìa, Katherine chỉ tay về phía một pháo đài đắp bằng tuyết to đùng được đắp ngay trên tháp pháo số 2 của Tirpitz.
Tôi ngước lên thì thấy chị cả Theresia và chị hai Erika đều đang đứng ở trên nhìn xuống với vẻ mặt tự đắc, chị Theresia chỉ tay xuống, nói:
- Ê, Wilhelmina! Ăn tuyết nè !
Dứt lời, một cơn mưa bóng tuyết bay xuống chỗ chúng tôi. Trong lúc Katherine còn ngơ ngác thì tôi đã nhanh chóng kéo cả hai chạy khỏi cơn mưa bóng tuyết đang phủ xuống đầu.
- Whew. Không sao chứ, Katherine.
- Mình không sao,cảm ơn cậu, thuyền trưởng. Katherine nói.
- Chắc 2 chị ấy muốn phá ta bằng trò ném tuyết đây mà. Hồi xưa bọn tôi thường chơi trò này ở nhà vào mùa đông.
- Vậy giờ ta làm gì đây.
- Mình phải dạy cho các chị ấy 1 bài học mới được, cậu tham gia không.
- Rất sẵn lòng. Katherine mỉm cười.
- Được, mau đi gọi thêm người của ta ra đây ném phụ đi.
- Roger.
Katherine lập tức chạy lên đài chỉ huy và bật loa đến khắp tàu:
- Chúng ta đang bị tấn công từ phía Tirpitz và cần có hành động đáp trả ngay lập túc. Ai có khả năng chiến đấu bằng...tuyết, xin hãy mau lên boong tàu và chiến đấu.
Nghe thông báo, thủy thủ của Spee bắt đầu kéo lên boong tàu. Bên kia cũng không vừa khi mà người của họ cũng đổ ra rất đông. Vì Tirpitz đậu ở giữa Spee và Hipper mà 2 bà chị tôi lại thông đồng với nhau nên thủy thủ từ Hipper kéo sang hội quân cùng tấn công chúng tôi luôn. Và thế là một trận hỗn chiến nổ ra bóng tuyết bay như mưa qua lại giữa Spee và Tirpitz. Phía chị cả và chị hai, do đã chuẩn bị trước, vừa đông người hơn và còn có hẳn một pháo đài tuyết nên làm bên chúng tôi, dù đã
rất cố gắng vẫn không chống được.
Thấy tình thế không ổn, tôi liền gọi Katherine:
- Chúng ta sắp bị áp đảo rồi, mau tìm Sophia và Emma lại đây, phải lên kế hoạch phản công mới được.
- Tôi đi ngay đây. Katherine nói và chạy đi.
Mấy phút sau, Katherine quay lại cũng hai người kia. Tôi nhìn một lượt rồi nói:
- Như mọi người thấy đấy, chúng ta đang thất thế, ai có ý tưởng gì không?
- Tôi có kế này. Katherine nói.
- Là gì vậy.
- Chúng ta cần sang được tàu họ và vòng ra phía sau. Mình sẽ có một nhóm thu hút hỏa lực của địch, một nhóm bí mật lẻn lên Tirpitz....
- Kế hoạch hay đấy, tiến hành đi, Emma, cậu tổ chức đội hỏa lực ra mũi tàu và lên nóc tháp pháo trước mũi tàu. Sophia, cậu đi cùng nhóm thâm nhập. Tôi phân công ngay.
- TẤT CẢ MỌI NGƯỜI ! VOWART!!!
Lập tức chúng tôi tiến hành theo kế hoạch, Emma dẫn đầu đội hỏa lực, tập trung ở phía mũi tàu và liên tục gây sức ép, thu hút sự chú ý. Trong khi đó, Sophia dẫn 1 nhóm xâm nhập lên Tirpitz từ phía đuôi tàu.
Emma tổ chức người của mình một cách rất khôn ngoan, cô ấy
chia họ thành từng cặp 2 người, một người viên tuyết lại cho
người kia ném, như vậy, dù ít người hơn nhưng khả năng ném vẫn là rất nhanh.
Sophia thì cầm trong tay cuốn sổ tay của Katherine chứa bản sao thiết kế của Tirpitz, nhân lúc bên kia bị kéo ra dằng mũi tàu, liền dùng 1 tấm vãn nhỏ bắc cầu lẻn sang và tìm đường vòng ra sau chỗ chị cả.
15 phút sau, bỗng có tiếng hò reo từ phía đằng sau làm đội của chị cả rối loạn, họ kéo ra phòng thủ nhưng đội thâm nhập đã đến sát tòa thành, tôi nghe tiếng chị cả la hét kêu người ném tuyết xuống chống đỡ. Không bỏ lỡ thời cơ, tôi hét lớn:
- Mọi ngừoi theo tôi. VOWART!!!
Sau hiệu lệnh ấy, tôi và Katherine dẫn đầu những người còn lại đồng loạt từ chỗ ẩn nấp trong tàu xông ra ném tuyết về phía đội của chị hai và bắc cầu xông qua Tirpitz. Bị tấn công cả hai phía trước sau, hàng ngũ của chị cả và chị hai trở nên rối loạn chống cự yếu ớt và nhanh chóng thất bại. Sau một hồi chiến đấu, cuối cùng chúng tôi cũng cắm được cờ của mình lên tòa pháo đài và khiến cả chị Theresia và Erika phải chịu đầu hàng.
Một "chiến thắng" thật là gay cấn của đội Graf Spee.
Hết tập 11.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#akatsuki