Bụng Dạ Đen Tối - Chương 17+18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 17

~ ~ ~

Edit: Danh Yuen

Beta: Elvie Yuen

Do Trì Phi Mặc "cũng không ép buộc" mà vẫn làm cho Tịch Mục Á "cam tâm tình nguyện" đồng ý nửa tháng hoàn thành thiết kế phòng tân hôn. Sự kiện bắt cóc đến đây là kết thúc.

Nhạc Mậu Mậu bị Tịch Mục Á nắm tay đi thẳng một mạch, gần như không thể theo kịp bước chân của anh, mí mắt phải cô giựt liên hồi không theo quy luật muốn nói cho cô biết: Tịch Mục Á rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

Đáng tiếc hiện tại trên người cô không có tờ giấy trắng nào, nếu có cô nhất định sẽ bắt chước người thời xưa-- dán giấy trắng lên mí mắt, khiến nó giật lên giật xuống.

*** Ai biết tiếng Hoa, có thể dịch dùm mình cụm "白跳" trong 纸贴在眼皮上, 让它"白跳". Hix, edit không thoát dc nghĩa này :((

Tác phong cứng cỏi mạnh mẽ của anh lại trở về, nhét Nhạc Mậu Mậu vào trong xe, nhưng từng cử chỉ hành động lại vô cùng cẩn thận, anh đặt tay lên mui xe cách đầu cô chừng vài centimet phòng hờ cô đụng phải đầu.

Sau khi đóng cửa một cái rầm, Tịch Mục Á ngồi trên ghế lái, đôi mắt trầm tĩnh cứ nhìn chằm chằm vào Nhạc Mậu Mậu.

Một giây, rồi lại hai giây, trong xe trình diễn tiết mục mắt to trừng mắt nhỏ.

Mà đương nhiên đôi mắt vừa lớn vừa ngốc chính là của Nhạc Mậu Mậu.

Một lúc lâu sau, trong không gian yên ắng, chợt nghe thấy một tiếng thở dài.

Giọng nói Tịch Mục Á mỏi mệt và bất đắc dĩ, tự giễu bản thân mình: "Chắc em không biết đâu, em đột nhiên biến mất làm anh sợ biết mấy."

Vốn nãy giờ thừ người ra, Nhạc Mậu Mậu khi nghe được những lời này, trong lòng dâng lên cảm xúc phức tạp, cô nghĩ mình hoàn toàn hiểu được cảm giác này.

Cô nghe giọng anh có chút mỏi mệt xen lẫn bất đắc dĩ, nhưng vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh, thế mà câu tiếp theo của cô nói ra lại làm cho Tịch Mục Á đau lòng tột cùng.

Cô nói: "Những gì anh đã trải qua, em cũng đã trải qua từ cách đây bốn năm rồi."

Nhạc Mậu Mậu vốn là một cô gái đầu óc lơ đễnh lại thêm ngốc ngếch hay ngơ ngác, nhưng cô không phải là loại cô gái vô tâm tuyệt tình. Cô cũng biết cô đơn, thất vọng, đau lòng, cũng từng trải qua khổ sở, một khi đối diện với những cảm xúc này, cũng không tài nào 'giả ngây' được nữa.

Tịch Mục Á cảm thấy cổ họng chua xót, lòng tràn ngập đớn đau, anh chợt há miệng muốn nói gì đó.

Có hoa có cây cỏ chứng minh, anh rất rất rất muốn nói cho cô nghe sự thật năm đó, lý do năm đó anh đã bỏ đi, thế nhưng trong không gian yên ắng này, tất cả lời nói lại nghẹn nơi cổ họng, cuối cùng chỉ có thể thốt lên một câu "Thật xin lỗi".

Nhạc Mậu Mậu sững sờ nhìn anh muốn nói rồi lại thôi, không nghĩ ra vì sao Tịch Mục Á không chịu giải thích nguyên nhân năm đó anh bỏ đi.

Điều này khiến cô bực bội, từ đó đến nay, tính tình người này không hề thay đổi. Luôn tự cho mình đúng, có chuyện gì thì sẽ tự giải quyết không thích chia sẻ với người khác. Không thích giải thích, cũng không có ý định giải thích.

Nhạc Mậu Mậu căm ghét nhất điểm này ở anh.

Cần làm thì phải làm, sự bực bội khó chịu trong lòng Nhạc Mậu Mậu chưa hề tiêu tan, cô chẳng buồn liếc nhìn Tịch Mục Á, thò tay định mở cửa xe.

Ngay lúc Tịch Mục Á vừa lên xe đã khóa cửa lại rồi, nên cô mở mãi vẫn không được, thế là đấm mạnh vào cửa xe cho hả giận. Cuối cùng, cửa xe không có mở ra mà tay của cô lại đau thấu trời.

Cơn giận vô cớ trong lòng cô không có chỗ trút, liền quay đầu quát Tịch Mục Á: "Anh thả em đi!"

Tịch Mục Á có khổ không thể nói đau lòng nhìn xem tay phải của cô hơi sưng đỏ, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, chầm chậm nói từng từ một: "Không thả, anh cả đời này sẽ không thả."

Nhạc Mậu Mậu nói không nên lời trong phẫn nộ cũng có chút tủi thân.

Anh lúc trước không nói một tiếng mà đã bỏ đi, hôm nay cô cũng chỉ muốn một lời giải thích rõ ràng, anh vậy mà ích kỷ không chịu nói cô biết.

Chẳng lẽ đang quay phim truyền hình hả?

Nhạc Mậu Mậu không cam lòng nói: "Anh lúc trước đã buông tay, cả đời này đã định như thế rồi!"

Tịch Mục Á nghiến răng nghiến lợi nói, "Anh lúc đầu không có buông tay, sau này cũng không buông tay! Em bây giờ là bạn gái của anh, sau này chính là vợ của anh."

"Ai thèm làm vợ anh!" Nhạc Mậu Mậu mặt hơi đỏ, nghiêng đầu sang một bên tránh nhìn anh.

Tịch Mục Á hai tay ôm lấy mặt của cô, để cô nhìn thẳng vào anh, ánh mắt chăm chú nồng nàn, rồi sau đó gằn từng chữ, "Anh thèm."

"..." Trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào, Nhạc Mậu Mậu bị cuốn vào đôi mắt sâu đen trầm tĩnh của Tịch Mục Á.

Nhạc Mậu Mậu gỡ tay Tịch Mục Á đang ôm mặt mình, cũng gằn từng chữ: "Nhưng em không thèm."

Nhìn tay mình bị gỡ ra, Tịch Mục Á không để bụng, chỉ nhún vai nói: "Anh thèm là được rồi."

Cô tức tối quát, "Anh dựa vào cái gì mà ngang ngược như vậy."

Anh dửng dưng đáp, "Anh vốn ngang ngược như thế."

Nhạc Mậu Mậu chỉ vào gương mặt mặt càn rỡ của Tịch Mục Á lắp bắp, "Anh... Anh... Anh..."

Nhìn xem cô lắp ba lắp ba "anh" cả buổi cũng không nói hết câu, tâm trạng Tịch Mục Á không hiểu sao lại thấy hơi sung sướng.

Anh cũng biết Quàng Khăn Đỏ luôn mang khuất mắc trong lòng, anh cũng chỉ có thể trong cuộc sống tương lại, làm cô từ từ quên đi khuất mắc này.

Đối với bất cứ chuyện gì, Tịch Mục Á luôn tính toán sách lược kỹ càng, phải thắng một cách triệt để, không có bất cứ sơ hở nào, đối với Quàng Khăn Đỏ yêu quý của mình, trong lòng của anh cũng đã tính toán đôi chút. Biết rõ tính cách của Nhạc Mậu Mậu, Tịch Mục Á luôn rất dễ dàng chiếm thế thượng phong.

Nhưng lần này, Tịch Mục Á đã tính sai.

Nếu như là những chuyện khác, Nhạc Mậu Mậu rất hợp với cụm từ "dễ bị ức hiếp", không đấu lại miệng mồm lợi hại của Tịch Mục Á, cuối cùng đành cắn răng hờn dỗi, dần dà cũng quên đi, rồi cho qua.

Nhạc Mậu Mậu rất tin tưởng Tịch Mục Á, đối với nguyên nhân Tịch Mục Á vô cớ bỏ đi cũng rất cố chấp. Bình thường cô còn để Tịch Mục Á lừa gạt mình, nhưng mà lần này thì tuyệt đối không thể.

Mấy hôm trước, khi Tịch Mục Á miệng kín như bưng không nói cô biết, Nhạc Mậu Mậu luôn tự an ủi bản thân mình: anh sẽ nói mà, nhất định sẽ nói mà.

Xem tình huống hôm nay, Nhạc Mậu Mậu rốt cục xác định, Tịch Mục Á đã quyết khư khư giữ chuyện đó trong lòng đến cuối đời.

Thôi cười, Nhạc Mậu Mậu lắm lúc mới tỏ ra nghiêm túc, kinh ngạc nhìn anh. Giọng nói mềm mỏng đột nhiên trở nên nghiêm trang.

"Tịch Mục Á, anh thật không nói đúng không."

Tịch Mục Á nhìn Nhạc Mậu Mậu chăm chú, vẫn thốt lên câu nói kia: "Thật xin lỗi."

"Không sao."

"..." Tịch Mục Á thấy Nhạc Mậu Mậu cố chấp như thế, anh hơi đau đầu nên đưa tay xoa huyệt thái dương.

Chần chừ một lúc, anh nhường một bước, nói: "Em muốn thế nào mới bằng lòng tha thứ cho anh?"

Nhạc Mậu Mậu biết rõ Tịch Mục Á một khi đã quyết định chuyện gì hiếm khi thay đổi, đã kế Trương Lương không dùng được, thì ta dùng kế khác thôi.

"Có phải em yêu cầu gì anh cũng sẽ đồng ý."

Tịch Mục Á suy nghĩ một chút, rồi nói: "Chỉ cần anh có thể làm được, anh nhất định sẽ hứa."

Nhạc Mậu Mậu ngoài mặt yên lặng nhưng trong lòng hào hứng giơ tay hình chữ "V", vẻ mặt vẫn không hề có biểu cảm gì.

"Được. Em muốn anh theo đuổi em lần nữa..."

"..."

Mấy hôm trước Nhạc Mậu Mậu còn bị "Tiểu thụ Tịch Mục Á mềm yếu" lừa gạt, giờ bỗng muốn làm bạn gái của Tịch Mục Á.

Cho xin đi! Sao được chứ, suốt bốn năm nay người này bỏ đi, ngay cả một lời giải thích cũng không có. Vừa về đến lại tỏ ra trịch thượng, còn muốn cô làm bạn gái, rồi làm vợ nữa chứ!

Trên thế giới này làm gì có chuyện dễ như vậy!

Hỏi mà không nói, được thôi! Tôi đây không hỏi nữa! Anh muốn có bạn gái hả, hừ hừ! Không dễ vậy đâu.

Thấy Tịch Mục Á im lặng, Nhạc Mậu Mậu đột nhiên trở nên kiêu ngạo, tay đưa lên miệng, hắng giọng nói: "Từ hôm nay trở đi, anh phải yêu em thương em, phải đồng ý tất cả yêu cầu của em. Phải tặng em hoa hồng, tặng sô cô la, còn phải mua cho em trọn bộ truyện ranh "Mối tình đầu đẹp nhất thế gian" . Không được phép la em, hay mắng em, phải ăn nói nhỏ nhẹ. Không được thiên vị, không được dùng chủ nghĩa đàn ông lên mặt, càng không được phép ngang ngược. Sau này chuyện nhỏ phải nghe em, chuyện lớn cũng phải nghe em, nói chung gì cũng phải nghe em. Còn thiếu gì nữa thì sau này em sẽ nói, hôm nay tạm thời như vậy đi, thế anh có đồng ý không!"

***Mối tình đầu đẹp nhất thế gian: truyện tranh Nhật Bản tên là Sekai-ichi Hatsukoi.

Tịch Mục Á nghẹn họng nhìn cô trân trối, anh cũng không biết rõ, thì ra lúc Nhạc Mậu Mậu nổi giận lại có thể "ăn nói lưu loát, trôi chảy" như vậy. Nghe mấy cái yêu cầu loạn như cào cào này, anh không khỏi bật cười.

Mấy điều khoản bán nước này, nếu ai ký, người đó quả thật ngu hết chỗ nói!

Nhưng không hề nghi ngờ, Tịch Mục Á chính là kẻ ngu hết chỗ nói ấy.

Anh còn cười vui vẻ, yêu chiều vuốt mũi của Quàng Khăn Đỏ, nhẹ nhàng nói một tiếng: "Được."

Nhạc Mậu Mậu nghe được chữ "được", lập tức vứt hết "lý do ngày trước bỏ đi" sang một bên.

Trong đầu cô giờ chỉ nghĩ đến: nông dân rốt cục đã vùng lên làm địa chủ rồi! Cuối cùng cô cũng đã có cơ hội tẩy trắng bụng dạ đen tối của con Sói Xám này một lần!

Ai bảo bụng dạ anh đen tối làm chi, xem em đây dùng bột giặt tẩy trắng thế nào! Ha ha ha!

Chương 18:

Từ khi Tịch Mục Á ký kết cái gọi là "khế ước bán nước", Nhạc Mậu Mậu cười rạng rỡ đến mức cả người tựa như đóa hoa nở rộ sáng lạng.

Khi Tịch Mục Á đưa cô trở về nhà, trên đường, cô hát tất cả những bài ca yêu nước mà mình biết, từ quốc ca đến hành khúc đội thiếu niên tiền phong, để Tịch Mục Á được 'rửa tai' một lần.

*** Rửa tai: cách nói ẩn dụ, ý nói những người lần đầu tiên được nghe chuyện gì đó.

Tịch Mục Á với tư cách là người kí kết hiệp ước, đương nhiên đối với hiệp ước này cũng phớt tỉnh Ăng Lê.

Nếu như cho anh lựa chọn, anh nguyện đánh đổi bất cứ thứ thì để lấy nụ cười của cô.

Giọng hát hả hê của Nhạc Mậu Mậu, cùng tiếng reo hò tung tăng như chim sẻ vẫn quanh quẩn bên tai anh, đến nỗi khua chân múa tay khiến dây an toàn như muốn đứt làm đôi.

Chỉ chốc lát sau, xe dừng tại một hiệu sách bên đường, Tịch Mục Á dẫn Nhạc Mậu Mậu đi đến tiệm chuyên cho thuê truyện tranh Nhật.

Nhạc Mậu Mậu nhìn một loạt truyện tranh đầy màu sắc, cô như con chuột sa vào hũ nếp, nước miếng đều nhanh chảy ra.

Cô nhìn Tịch Mục Á với ánh mắt nghi ngờ, "Anh dẫn em tới đây làm gì vậy thế?"

"Em không phải muốn mua truyện tranh sao." Tuy không biết là loại truyện nào, nhưng chắc chắn là thể loại không đứng đắn kia.

Nghe anh nói vậy, Nhạc Mậu Mậu thầm mừng rỡ vì kế hoạch tẩy trắng của mình đã thật sự thành công, không phải sao, anh lập tức đưa cô đến đây mua truyện tranh rồi đấy thôi.

Cô hào hứng giật góc áo Tịch Mục Á, "Sao anh biết có tiệm sách này hay quá vậy!"

Mặt mày anh hớn hở, đáp gọn: "Đi ngang qua thấy thôi."

"..." Ý bảo anh trí nhớ rất tốt, nhìn qua một lần là có thể nhớ kỹ địa chỉ chứ gì! Ông trời thật không công bằng! Nhạc Mậu Mậu thầm bất mãn.

Nhưng Tịch Mục Á thật ra muốn nói: chỉ cần đó là sở thích của cô, dù cho đi ngang qua, anh cũng sẽ nhớ kĩ.

Có trời mới biết, tại sao hai người có tư duy song song lại có thể gặp nhau, hiểu nhau, mến nhau đấy.

Nhạc Mậu Mậu bị bìa truyện tranh sắc màu rực rỡ hấp dẫn, vừa hò hét trong lòng: tiểu công, tiểu thụ, chị tới đây! Vừa phấn khích tiến hành đào bới trong biển truyện tranh mênh mông.

Tịch Mục Á chỉ lơ đễnh một tí, vừa quay đầu lại, đã thấy Nhạc Mậu Mậu hai tay ôm một đống truyện, chồng truyện như muốn vượt qua đầu cô luôn rồi.

"Sói Xám, anh còn không mau tới giúp em." Giọng nói kêu cứu từ phía sau đống truyện vọng đến.

Anh bước một bước đi qua, thuận tay ôm lấy hai phần ba sách, nhiều đến bằng một vòng tay.

Ngó chồng sách trong tay Nhạc Mậu Mậu và của mình, mặt Tịch Mục Á bí xị.

Chỉ trong chớp mắt, Nhạc Mậu Mậu phấn khởi đã ôm đống truyện yêu dấu của mình đứng ở quầy tính tiền, nhưng phát hiện Tịch Mục Á còn đứng yên tại chỗ chưa chịu bước tới, cô sốt ruột kêu: "Sói Xám, tới đây nhanh lên."

Tịch Mục Á đành đi đến chỗ cô, đặt sách trong tay mình lên quầy thu ngân, anh cảm thấy cô thu ngân trẻ kia luôn nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ và dò xét.

Thừa dịp cô thu ngân quét mã vạch, anh liếc qua đống truyện đa dạng này.

"Mối tình đầu đẹp nhất thế gian", "Mối tình trong sáng", "Học Viện BL", "Cạm bẫy nóng bỏng"... Không tính tên của mấy quyển truyện tranh, tại sao tất cả bìa truyện đều là nam chính hết thế!

*** Đều là truyện BL – boy love – đam mỹ. Bộ "Học Viện BL" không phải là "Học viện Boy Love" mà BL ở đây là viết tắt của Bell Liberty. Link truyện nằm phía dưới

Tịch Mục Á nhìn bìa truyện toàn đàn ông cùng với Nhạc Mậu Mậu bên cạnh hai mắt sáng rỡ, không cần mở ra coi, cũng biết nội dung bên trong là gì rồi. Không, nói đúng hơn, anh đã chuẩn bị tâm lý thật tốt ngay từ đầu rồi... Thế nhưng dĩ nhiên tâm lý của anh chuẩn bị còn chưa đủ.

Anh rốt cục không thể nhịn được nữa lên tiếng: "Hình như anh chỉ đồng ý với em là mua...'Mối tình đầu đẹp nhất thế gian'". Tịch Mục Á đột nhiên hơi bực mình, sao mà anh lại nhớ kỹ tên truyện rồi.

Nhạc Mậu Mậu mải miết nghe tiếng "tít" của máy quét mã vạch, trong lòng hoan hô khấp khởi, nghe xong Tịch Mục Á nói thấy không đúng liền cãi lại: "Anh đã nói, việc nhỏ nghe em, việc lớn cũng nghe em, chuyện gì cũng nghe em. Em hiện tại muốn mua truyện tranh..."

"..."

Nhân viên thu ngân động tác nhanh nhẹn, rất nhanh đã tính tiền xong hết những quyển truyện này. Thật ra Nhạc Mậu Mậu vốn là muốn tự mình trả tiền, vì vậy vô thức sờ túi của mình. Ai ngờ mới vừa thò tay sờ, phát hiện trong túi toàn là tiền lẻ. Cô mới sực nhớ, té ra tối qua đi ra ngoài mua đồ ăn, không có mang theo ví, chỉ mang theo tiền lẻ...

Cô lập tức lúng túng...

Đang định tha thiết mong chờ nhìn qua vị cứu tinh đang đứng bên cạnh, bỗng thấy một đôi tay trắng nõn chìa ra trước mắt.

Quan trọng không phải là tay trắng, mà quan trọng là trên tay cầm một chiếc thẻ ánh vàng lấp lánh!

Nhạc Mậu Mậu đấu tranh trong lòng một lúc, cuối cùng tự nói 'Đây là anh tự nguyện đưa đấy nhé' rồi rốt ráo bỏ đi ý nghĩ tự trả tiền trong đầu, trong khi sự thật là, cô nghèo rớt mồng tơi, tiền lẻ trên người chỉ đủ để cô thuê một cuốn truyện.

Nhân viên thu ngân nhận thẻ từ tay Tịch Mục Á, đưa máy quẹt thẻ cho anh để anh nhập mật mã vào.

"Thật hâm mộ chị có một người bạn trai tốt như vậy... Bạn trai em không chịu cho em xem những thứ này." Cô thu ngân trẻ nhìn chỉ trạc hai mươi tuổi, thừa dịp Tịch Mục Á nhập mật mã, bắt chuyện cùng Nhạc Mậu Mậu.

Tịch Mục Á nghe xong lời này, động tác hơi khựng lại. Trong lòng nghĩ thầm: người đàn ông bình thường cũng sẽ không đồng ý cho bạn gái mình xem những thứ này!

Nhạc Mậu Mậu nghe xong, lập tức vui cười, cảm giác của một hủ nữ nói cho cô biết, cô bé thu ngân đang yêu này nhất định chung một đất nước với cô!

Vì vậy điều này đã khơi dậy tính nhiều chuyện của cô, cô chớp đôi mắt to và nói: "Chẳng lẽ em cũng thế..."

Không ngờ mới vừa thốt ra, cô nhân viên thu ngân kia liền phấn khích gật đầu, "Đúng vậy, đúng đúng! Mà bạn trai của em không cho em xem những thứ này, nên em đành đến đây làm việc, nhìn bìa sách cho đỡ ghiền!"

Nhạc Mậu Mậu nắm chặt tay cô bé thu ngân vẻ như chị em ruột thịt, trịnh trọng nói: "Tục ngữ có câu, trời cao hoàng đế xa, chị cũng xem lén..."

Nhân viên thu ngân liếc qua Tịch Mục Á, nửa ghen ghét nửa hâm mộ nói: "Bạn trai chị còn chịu cùng chị đi mua những thứ này, ôi! Chị thật khiến người khác phải hâm mộ."

Tịch Mục Á nãy giờ đã ấn xong mật mã, nhìn xem hai sinh vật kì lạ sống trên một hành tinh trò chuyện, càng trò chuyện càng không đúng, vì vậy vội đem máy mật mã đưa trả lại cho nhân viên thu ngân nhằm ngăn cản cuộc trò chuyện của "Hội hủ nữ".

Nhân viên thu ngân cũng hiểu được câu nói nhìn mặt mà bắt chuyện, thu máy lại rồi lấy hóa đơn cho Tịch Mục Á kí tên, rồi đưa bọc truyện...

Tịch Mục Á một tay cầm bọc truyện, tay kia nắm tay Nhạc Mậu Mậu, nhanh chóng ra khỏi tiệm, Nhạc Mậu Mậu đột nhiên giãy giụa bỏ tay Tịch Mục Á, từ ba bước thành hai bước tiến đến chỗ nhân viên thu ngân, thỏ thẻ bên tai: "Cái người kia của em chắc chắn là đế vương 'công', mà cái người của chị, nhìn 'công' vậy thui, chứ bên trong thì..." Liếc qua Tịch Mục Á, cô cười rất mờ ám, "'Thụ' một cây đấy."

Nói xong lại nhìn Tịch Mục Á...

Cô nghĩ rằng mình đã nói rất khẽ, nhưng nói khẽ này lại để cho Tịch Mục Á vừa khéo nghe rất rõ câu cuối cùng là "Bên trong thì 'thụ' một cây đấy".

Anh mặt không cảm xúc kéo nhanh Nhạc Mậu Mậu đi, thầm ghi tạc trong lòng.

Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Trong tương lai sau này, anh sẽ để Nhạc Mậu Mậu nếm trải tính "công" của anh.

******

Tịch Mục Á đưa Nhạc Mậu Mậu về nhà, trên đường đi, cô cứ ôm truyện cười ngây ngô suốt.

Anh thậm chí hơi buồn bực, chẳng lẽ nhân vật trong mấy quyển truyện này còn hấp dẫn cô hơn anh à!

Được rồi, anh thừa nhận là mình đang ghen vô lý. Vả lại thấy cô cười vui vẻ như vậy, thôi bỏ đi...

Có lẽ do Nhạc Mậu Mậu ôm truyện đến quá vui, nên không cảm thấy thời gian trôi nhanh, cô chỉ cảm thấy không bao lâu, Tịch Mục Á ngừng xe lại, ngẩng đầu nhìn lên, mới phát hiện đã đến nhà mình rồi.

Nhạc Mậu Mậu đang chuẩn bị cởi dây an toàn, Tịch Mục Á chợt lên tiếng: "Anh không đưa em vào nhà, anh còn phải về công ty."

Cô hơi sững sờ, lời nói chưa suy nghĩ đã thốt ra: "Trễ vậy mà anh không về nhà ăn cơm hả?"

Trong câu nói có ý quan tâm ai cũng nghe được, Tịch Mục Á nghe xong lòng ngập tràn ấm áp, trêu đùa: "Em lo cho anh sao?"

Nhạc Mậu Mậu bối rối quay đầu, "Ai quan tâm anh, em chỉ thuận miệng hỏi thôi."

Nhìn Nhạc Mậu Mậu như con vịt chết mà còn mạnh miệng, Tịch Mục Á càng sung sướng. Nhưng đã hứa với Trì Phi Mặc trong vòng nửa tháng phải hoàn thành bản thiết kế, cho nên không được qua loa, anh phải về công ty giải quyết công việc, không thì anh cũng rất muốn cùng cô ở lại đây... Í, có thể thử -- tán tỉnh.

"Anh phải về công ty giải quyết công việc, em mau vào nhà đi."

Nhạc Mậu Mậu ôm lấy đống truyện tranh mới mua, đang muốn mở cửa xe về nhà, ngẫm nghĩ hồi lâu, rốt cục nói một câu: "Công việc quan trọng nhưng sức khoẻ càng quan trọng hơn." Không chờ Tịch Mục Á phản ứng, cô chạy vụt đi.

Ngồi ở trong xe, Tịch Mục Á dường như còn có thể ngửi được hương giấy và mùi thơm đặc biệt của Nhạc Mậu Mậu trong không khí.

Nhìn bóng dáng đang chạy xa của Nhạc Mậu Mậu, mắt chất chứa đầy niềm vui, quyến luyến nhìn thêm vài phút, cuối cùng khởi động xe chạy nhanh về công ty.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net