Bụng Dạ Đen Tối - Chương 19+20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 19

Tịch Mục Á lê tấm thân mệt mỏi quay về công ty, ngồi vào ghế làm việc cảm giác như vừa trút được gánh nặng, xoa hai bên trán đang căng đến đau nhức. Lại nhớ tới những lời quan tâm vừa rồi của Nhạc Mậu Mậu, cảm giác cơ thể mệt nhọc cũng giảm bớt không ít.

Anh bật máy vi tính lên, đem tất cả dữ liệu kế hoạch thiết kế mà Nhạc Mậu Mậu gửi đến chỉnh hợp lại, làm việc vô cùng chuyên chú.

Nhớ tời kỳ hạn 15 ngày, anh cười khổ trong lòng, có phải chính anh đã hứa quá dễ dàng rồi không...

Rút ngắn kỳ hạn còn 15 ngày, có nghĩa là, công việc lần này đòi hỏi bộ phận cốt lõi nhất --- bộ phận thiết kế. Mà trong bộ phận này, ý kiến mọi người đều không đồng nhất, xem ra chỉ có thể chính anh ra tay thôi.

Vừa may anh cũng đang tính quyền lực để tiếp cận Quàng Khăn Đỏ, xem ra lần này tái ông mất ngựa, sao biết không phải phúc.

Sắc trời dần buông xuống, một mình trong văn phòng có chút trống vắng. Tiếng bàn phím trong không gian yên ắng trở nên đặc biệt cao ngất, Tịch Mục Á như có cảm giác mình vẫn còn ở Ý, một mình chống chọi bán sống bán chết với công việc.

Nhưng may mắn, bây giờ đang ở Trung Quốc, và điều may mắn hơn cả, là nơi này có Quàng Khăn Đỏ.

********

Sáng sớm hôm sau, Tịch Mục Á lập tức mở một cuộc họp ngắn khẩn triệu tập tất cả nhân viên. Anh thu lại mọi công việc quan trọng đang tiến hành, chỉ phân công những công việc tương đối nhẹ nhàng lại lần nữa.

Tiếng nói trầm thấp nhưng đầy cương nghị quanh quẩn bên tai mọi người, mặc dù không ai rõ vì sao lại có sự thay đổi như vậy, thế nhưng lại rất biết phối hợp không ai dị nghị, một lòng nghe theo Tịch Mục Á dặn dò.

Nhạc Mậu Mậu ngồi ở vị trí không xa nơi Tịch Mục Á đang ngồi, khoảng cách như vậy cũng đủ để cô thấy rõ ràng tia máu hiện đầy trong mắt anh.

Không thay quần áo cộng thêm đầu tóc rối bời, tất cả nói lên rằng, hôm qua Tịch Mục Á làm việc suốt đêm không về nhà.

Nhạc Mậu Mậu thấy một cảm giác kì lạ trỗi dậy trong lòng, nhưng đánh chết cô cũng không thừa nhận đây là đau lòng! Quyết không thừa nhận!

Ép bản thân làm ngơ không được nhìn tới anh, nhưng giọng nói quyến rũ hơi trầm của anh không ngừng lọt vào tai cô, nhắc nhở cô, Tịch Mục Á giờ phút này chắc hẳn đang rất mệt mỏi.

Mắt thì có thể làm ngơ, nhưng tai lại không thể dùng tay bịt lại trước mặt mọi người được. Nhạc Mậu Mậu không còn cách nào, đành phải cố nén cảm xúc đang tuôn ra như suối, nó có tên là "quan tâm".

Cuộc họp rất ngắn gọn, bàn giao công việc cũng nhanh chóng hoàn thành.

Sau khi Tịch Mục Á nói tan họp, mọi người lục tục sắp xếp lại tài liệu quan trọng rồi ra khỏi phòng họp, vừa đi vừa cùng nhau thảo luận về công việc mới.

Nhạc Mậu Mậu đứng dậy đang chuẩn bị đi, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía Tịch Mục Á đang hơi ngửa đầu, dựa vào ghế từ từ nhắm mắt lại, dáng vẻ trông rất mệt mỏi.

Nếu biết trước giây tiếp theo vì quan tâm mà không nhịn được chạy tới trước mặt anh, cô nhất định sẽ chặt đứt chân của mình! Nhưng tới lúc cô ý thức được thì bản thân đã đứng trước mặt Tịch Mục Á rồi.

Chặt chân, chặt chân! Không chịu nghe lời mà tới đây làm gì!

Tịch Mục Á vừa mở mắt thì thấy Nhạc Mậu Mậu vẻ mặt hối hận nhìn chằm chằm vào chân của cô, ngạc nhiên mở miệng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Nhạc Mậu Mậu vẫn hục hặc nhìn chân mình, "à" cả buổi cũng "à" không ra vế sau.

Tịch Mục Á ngồi ngay ngắn lại, cứ tưởng cô đến là vì chuyện công việc, liền nói: "Công việc lúc đầu em phụ trách giờ không cần tiếp tục nữa, cứ để cho anh."

Nhạc Mậu Mậu rầu rĩ trả lời "Vâng", sau đó suy đi nghĩ lại cuối cùng quyết định hỏi: "Anh sao không thay quần áo?"

Ông trời ơi mau cứu cô với! Cô sao mà ngu ngốc hỏi một câu ngớ ngẩn vậy chứ.

Tịch Mục Á đương nhiên cũng không thể ngờ rằng Nhạc Mậu Mậu nhăn nhó nửa ngày trời chỉ để hỏi câu này, đúng là dở khóc dở cười.

Anh lại bắt đầu ghẹo cô: "Anh nghèo lắm, một bộ thì đem đi giặt rồi, trên người chỉ còn lại bộ này. Sao, chẳng lẽ em muốn mua cho anh một bộ hả?"

Xạo! Theo như quan sát của cô thì anh còn có ba bộ âu phục, tuy rằng tất cả đều màu đen, nhưng cúc áo thì khác nhau!

Nhạc Mậu Mậu thầm gào thét trong lòng. Ồ? Sao cô chú ý anh quá vậy! Đánh chết cô cũng không thừa nhận đây là quan tâm, không thừa nhận! Tuyệt đối không thừa nhận!

"Khụ, thế sao áo sơ mi của anh cũng không đổi."

Ông trời mau kéo cô về đi, cô lại ngu nữa rồi... Nhạc Mậu Mậu rất muốn khâu lại miệng mình cho rồi. Thay quần áo thay quần áo, cô... Cô không phải muốn hỏi chuyện thay quần áo!

Tịch Mục Á đang ngồi trên ghế bó tay hoàn toàn rồi, ngó vẻ mặt ăn năn thương tiếc lại bối rối của Nhạc Mậu Mậu, nghe cô hỏi hai câu đều về quần áo, anh cũng đã phần nào đoán được mục đích của cô.

Cô nhóc này chỉ mở miệng quan tâm một câu thôi mà cũng miễn cưỡng thế.

"Áo sơmi của anh một cái đã đem giặt, chỉ còn lại duy nhất cái này."

Quá xạo! Nhạc Mậu Mậu lại phản bác ở trong lòng.

Cô cứ nhìn chân mình đăm đắm, mặt ửng đỏ, Tịch Mục Á buồn cười nhìn thấy cô muốn nói lại thôi.

Sau cùng, Nhạc Mậu Mậu hậm hực giậm chân một cái, xoay người định chạy đi.

Không thèm hỏi!

Tịch Mục Á nhanh tay lẹ mắt, một tay đã dễ dàng kéo cô trở về. Nhạc Mậu Mậu không ngờ đến phía sau lại xuất hiện một lực cản không nhỏ, lảo đảo một cái, trọng tâm không vững, ngã ngồi lên đùi của Tịch Mục Á.

Ôm người đẹp trong ngực, Tịch Mục Á ngửi thấy mùi hương quen thuộc, chầm chậm áp sát bên tai Nhạc Mậu Mậu, "Trực tiếp quan tâm anh khó thế à?"

Nhạc Mậu Mậu thấy bên tai hơi nóng lại ngưa ngứa, hai tay dùng sức muốn thoát khỏi móng vuốt sói, vậy mà con sói lại càng ôm chặt hơn, Quàng Khăn Đỏ căn bản không mảy may động đậy được.

Nhạc Mậu Mậu cảm giác được hơi nóng toàn bộ cơ thể đều dồn lên mặt và lỗ tai, cô giận dỗi: "Ai thèm quan tâm anh, anh mau buông em ra."

Cô gái nhỏ này miệng nói một đường bụng nghĩ một nẻo.

Tịch Mục Á cười khẽ, hai tay nắm lại chặt thêm một tí, "Vậy em rốt cuộc muốn hỏi cái gì?"

Quàng Khăn Đỏ vùng vẫy, lại tiếp tục vẫy vùng, "Em... Em muốn hỏi anh sao không thay quần áo."

Cái đuôi to của Sói Xám vẫy qua vẫy lại, "Tại muốn để em thay cho anh."

"...." Vô sỉ! Quá vô sỉ! Ai giúp anh thay quần áo chứ! Sói háo sắc chết tiệt.

Thấy Nhạc Mậu Mậu không trả lời, Tịch Mục Á cười quỉ quyệt, cất cao giọng, nói "Sao?" một tiếng đầy tán tỉnh.

Nhạc Mậu Mậu lại chậm hiểu vẫn không biết mình đang bị trêu chọc!

Cô vậy mà bị con Sói Xám đùa giỡn! Cái này có gọi là quấy nhiễu tình dục hay không!

"Đồ sói háo sắc, anh mau thả em ra, đây là nơi công cộng."

Ôi ôi! Cô đã hối hận rồi, nhiều đồng nghiệp đều đã đi ra ngoài, còn mình nãy giờ cũng không có đi ra. Ai mà biết được những đồng nghiệp đó sẽ nghĩ thế nào, sự trong sạch của cô, cứ thế mà---- như dòng xuân thủy xuôi vào bể đông.

***Đây là 1 câu thơ trong bài "Ngu Mỹ Nhân" của Lý Dục, ý nói sự trong sạch của cô đã bị trôi sạch sẽ hoàn toàn không lấy lại được. (bài dịch thơ ở dưới)

Chặt chân! Tất cả cũng tại cái chân không nghe lời này!

Đang ôm người đẹp trong lòng, còn là người đẹp mà mình thầm thương trộm nhớ, là một người đàn ông tất nhiên sẽ không như Liễu Hạ Huệ. Liễu Hạ Huệ nhất định là người hiếm có khó tìm! Mà Tịch Mục Á cũng tuyệt đối không phải Liễu Hạ Huệ, anh sợ nếu cứ tiếp tục ôm như thế này sẽ nhịn không được mà 'ăn hết' Quàng Khăn Đỏ mất thôi.

*** Chuyện kể có một lần Liễu Hạ Huệ gặp một thiếu nữ nằm bên vệ đường, thân thể tím ngắt đi vì lạnh, ông liền bồng ngay cô ấy ủ vào lòng, và điều này được người đời truyền tụng, bởi vào thời xưa, nam nữ không thể đụng chạm nhau trừ khi là vợ chồng, nếu không thì phải ngoài 60, LHH bất chập phong tục lễ giáo để cứu cô gái và không sợ bị người đời dè bỉu nên mới đc mọi người ca ngợi. Ý Tịch Mục Á nói ở đây là bất cứ người đàn ông nào đã ôm người mình yêu vào lòng cũng sẽ kìm không được dục vọng, không ai là LHH thứ 2.

Tuy rằng anh thèm khát Quàng Khăn Đỏ đã lâu, nhưng có những việc không phải muốn là có thể làm, anh đột nhiên phát hiện bản thân đúng thật là ---- lửa hừng hực nhưng không thực hiện được.

Khẽ thở dài một hơi, anh quyết định không chọc ghẹo Nhạc Mậu Mậu mặt đã đỏ như tôm luộc nữa, "Ra ngoài làm việc đi."

Nhạc Mậu Mậu nghe vậy liền ngớ người, ngạc nhiên vì Tịch Mục Á thay đổi thái độ nhanh quá, lại đột nhiên cảm thấy hai tay ôm mình đang dần buông lỏng. Cô ngay lập tức nhảy ra xa, bắt đầu nghiền ngẫm đánh giá anh.

Chỉ thấy anh cười nhếch mép, nhưng đôi mắt hằn lên những tia máu lại thấp thoáng quầng thâm dưới mắt đủ để nói lên anh thật rất mệt mỏi. Đã quen thấy một Tịch Mục Á tràn đầy sức sống, giờ phút này thấy anh mệt lã người khiến cô hỏi thăm theo quán tính: "Có cần em giúp gì không?"

Lời vừa ra khỏi miệng, Nhạc Mậu Mậu đã muốn lấy kim khâu lại miệng tức khắc! Kim đâu, nó ở đâu! Phải là cái thật lớn!

Tịch Mục Á trước giờ hiểu được thế nào là nắm bắt cơ hội, nếu cơ hội này tự đưa đến trước mặt mình, cũng không lý nào lại từ chối.

Vì thế anh ra tay quyết đoán, lập tức nói: "Ngày mai anh sẽ cho người chuẩn bị một bộ bàn ghế trong văn phòng của anh, em hãy tới giúp anh."

Nói xong, Tịch Mục Á đứng dậy ngay, cầm lấy tài liệu để trên bàn, đi qua người Nhạc Mậu Mậu, nhìn thấy cô còn đang ngây người, nhẹ nhàng vỗ vai cô. Bước đi đầy đắc ý, thong dong ra khỏi phòng họp.

Cả người Nhạc Mậu Mậu rơi vào tình trạng ngạc nhiên đến sửng sốt, cho đến khi Tịch Mục Á đã hoàn toàn biến mất không nhìn thấy, cô mới lấy lại được ý thức, biết được là dê đã vào miệng sói........Không! Thế này không phải là dê vào miệng sói, mà là Quàng Khăn Đỏ bị Sói Xám lừa.

Tịch Mục Á, em và anh không đội trời chung! Anh lạm dụng quyền lực, được nước làm tới!

Ôi ôi, dao đâu rồi? Kim đâu rồi?

********************************

Bài dịch "Ngu Mỹ Nhân" - Lý Dục

Hoa xuân, thu nguyệt mấy mùa

Nào ai biết được bao giờ hết đây

Việc qua nhiều ít người hay

Lầu cao gió thổi lắt lay đêm buồn

Ngoảnh đầu dưới ánh trăng suông

Lòng đâu kham nổi, lỡ đường giang sơn .

Thềm lan, bệ ngọc vẫn còn

Dung nhan đổi khác hao mòn biết bao

Ai đâu đếm hết chữ sầu ?

Như dòng xuân thủy xuôi vào bể đông .

--Bản dịch của Nguyễn Minh--

Chương 20

Tác phong làm việc của Tịch Mục Á vô cùng quyết đoán, ngay hôm sau, trong góc văn phòng giám đốc lập tức xuất hiện một bộ bàn ghế.

Mọi người đều ngửi được mùi nhiều chuyện, nhưng bởi vì Nhạc Mậu Mậu và Tịch Mục Á ngay từ đầu đã cùng nhau hợp tác, nên nghe dần cũng trở thành quen tai.

An đại Boss từng vì cái bàn vừa được mua mà nhiệt tình đến đây 'tuần tra'.

Anh ta vẫn cà lơ phất phơ, mặt nở nụ cười mờ ám, vỗ vai Tịch Mục Á một cái thật mạnh, trêu chọc: "Ai cha, người anh em, ra tay táo bạo thật đấy!"

Tịch Mục Á chán ghét gạt đi mấy cái móng vuốt giảo hoạt đang nằm trên vai của mình, liếc mắt, "Tôi lúc nào chẳng táo bạo?"

An đại Boss vừa nghe xong, đột nhiên bị chẹn họng. Cũng đúng, người nào đó đúng là chưa bao giờ che dấu ham muốn mãnh liệt đối với 'Tiểu ni cô'.

An Chính Nhiên nhìn Tịch Mục Á mở rất nhiều chương trình và website trên máy tính, trên bàn cũng chất đầy tài liệu, nghiêm túc hỏi: "Cậu tự lo được không?"

Đã quen với một An Chính Nhiên cà rỡn, giờ đột nhiên trở nên nghiêm túc, xem ra cũng có dáng đại Boss lắm chứ. Tịch Mục Á như đã quên mất một điều, trên thực tế An Chính Nhiên thật ra cũng là một doanh nhân thành công.

Tịch Mục Á liếc mắt về phía chiếc bàn ở góc phòng và nói: "Một người thì làm không được, không phải bây giờ đã gọi người đến giúp sao."

An Chính Nhiên lại một lần nữa cứng họng, hiếm khi khoát lên mình chiếc áo 'Boss tốt' đến đây quan tâm, không ngờ đối phương vẫn còn tinh thần mà trêu đùa mình. Song, kêu 'Tiểu ni cô' đến đây giúp, là dựa trên tinh thần giúp đỡ, chứ không phải do ham muốn cá nhân của họ Tịch nào đó thật ư? Nhưng nếu nhà thiết kế Tịch đã nói không vấn đề, thì anh ta còn có thể nói cái gì. Thôi, coi như anh ta đã uổng công lo nghĩ rồi.

"Được, người anh em, cố gắng lên. Có cái gì cần tôi giúp đỡ, cứ lên tiếng."

Tịch Mục Á tiếp nhận sự quan tâm của An Chính Nhiên, dùng tay ra hiệu 'Ok' ý bảo tự mình có thể lo liệu được, rồi thành tâm nói một tiếng: "Cảm ơn"

Anh Chính Nhiên cuối cùng đưa mắt nhìn tới chiếc bàn xuất hiện bất ngờ, rồi lại nhìn Tịch Mục Á đang vùi đầu làm việc, đẩy cửa đi ra, quyết định quay trở về địa bàn của mình.

Ôi, cái thế giới này, ai nấy đều sống trong hơi ấm hạnh phúc. Ông trời khi nào mới ban cho anh ta một người con gái xinh đẹp chứ.

************************

Nhạc Mậu Mậu giờ phút này đang hờn tủi thu thập đồ đạc trên bàn làm việc của mình, cô vừa lầm bầm than vãn trong miệng "kim ở đâu, dao ở nơi nào", vừa căm hờn ném đồ đạc vào trong thùng giấy.

Tục ngữ có câu: Chết sớm đầu thai sớm. Nhưng tục ngữ cũng có câu: Chết tử tế không bằng tiếp tục sống.

Lạc quan yêu đời hiển nhiên là nguyên tắc sống thứ hai của Nhạc Mậu Mậu. Vì thế cô thu gom một cách chậm chạp, từ từ dọn dẹp hết đồ đạc trên bàn, nhân tiện pha một ly trà từ từ thưởng thức, còn thoải mái xem BL.

Lại có một câu tục ngữ rất hay: Duỗi đầu là một con dao, rụt đầu cũng là một con dao.

Dù Nhạc Mậu Mậu lề mề đến mấy, cuối cũng cũng không còn gì để làm, đành phải ngoan ngoãn ôm lấy cái thùng không lớn cũng không nhỏ đi tới phòng giám đốc, vất vả lắm mới dùng khuỷu tay gõ được cửa văn phòng.

Phía sau cửa truyền đến một tiếng: "Mời vào." Nhạc Mậu Mậu lại khó khăn cúi người xuống một chút, dùng khuỷu tay mở cửa.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Tịch Mục Á ngừng đánh máy, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Nhạc Mậu Mậu đang bê một cái thùng, cả người nhìn thấy được mỗi phần thân không thấy đầu đâu. Anh lập tức đứng dậy bước đến, một tay ôm cái thùng, đem đến chỗ ngồi của cô nhẹ nhàng đặt lên bàn. Quay lại nhìn, đã thấy Nhạc Mậu Mậu vẻ mặc ai oán ngó mình.

Anh cười thầm trong lòng, đi đến vị trí làm việc của mình lấy tập tài liệu nằm trên cùng đưa cho Nhạc Mậu Mậu, "Những cái này đều là các mẫu thiết kế đã đoạt giải thưởng nhiều năm qua, em xem qua đi, sau đó phát biểu cảm tưởng của mình."

Nhạc Mậu Mậu nhận lấy tài liệu, còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Tịch Mục Á trở về chỗ ngồi hí hoáy làm việc. Cô đành phải nuốt xuống những lời bất mãn trong lòng mình

Nhạc Mậu Mậu cầm tập tài liệu trong tay, đi đến 'chỗ ngồi được tăng thêm', mà nghĩ lại, không đúng, mấy năm qua những tác phẩm đã nhận giải thưởng cô đã thấy đến thuộc như cháo luôn rồi mà.

Cô nhịn không được nói: "Cái này, những mẫu được nhận giải, em đều đã xem qua."

Tịch Mục Á mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, tốc độ tay đánh máy cũng không thấy chậm lại. Anh thản nhiên đáp: "Ngay cả những tác phẩm nước ngoài cũng thuộc làu luôn rồi à?"

"...." Nhạc Mậu Mậu nhất thời nói không ra lời. Nói rất đúng, cô thường chỉ cho như vậy là đủ rồi, hoàn toàn chưa nghĩ tới phải xem các mẫu thiết kế của nước ngoài.

Cô yên lặng mở tập tài liệu đã được sắp xếp sẵn, tất cả các mẫu thiết kế đều được in thành bản màu, hơn nữa những lời đánh giá của giám khảo đều được trình bày một cách rõ ràng.

Rất giống tác phong của Tịch Mục Á, đây ắt hẳn là do anh sắp xếp lại.

Tuy rằng không biết việc xem mấy mẫu thiết kế đó có liên quan gì đến kế hoạch lần này, nhưng Nhạc Mậu Mậu vẫn ngoan ngoãn bắt đầu lật xem tập tài liệu dày cộm.

Cả phòng chỉ nghe thấy tiếng lật giấy cùng với tiếng đánh máy rất nhỏ.

Nhạc Mậu Mậu một tay chống đầu, một tay lật văn kiện, thỉnh thoảng còn ngáp. Nhìn từng mẫu thiết kể, đủ kiểu bình luận, cô cảm thấy đầu óc của mình càng lúc càng mơ màng, càng lúc càng lờ mờ. Hình ảnh trước mắt cũng dần dần từ rõ ràng trở nên mơ hồ.

Cuối cùng, trong đống tranh ảnh buồn chán và khung cảnh chán ngắt, Nhạc Mậu Mậu oanh liệt ngủ gục ngay trên cánh tay của mình.

Không gian yên tĩnh đột nhiên thiếu tiếng lật giấy, Tịch Mục Á liếc nhìn về phía Nhạc Mậu Mậu ở bên kia, thấy cô đang ngủ say, Tịch Mục Á bật cười rồi lại lắc đầu.

Anh tạm dừng công việc, bước nhẹ nhàng đến bên cạnh cô. Nhìn thấy vẻ mặt yên ổn của cô khi ngủ, Tịch Mục Á vô thức đưa tay vuốt ve tóc của cô. Anh nhẹ nhàng bế lấy cô, đi về phía ghế sa lông.

Lại một lần nữa ôm người đẹp trong lòng, còn là người đẹp đang ngủ. Ôi, mùi vị 'ăn' cô nhóc này chắc cũng không tệ, chỉ ôm thôi cũng đã đê mê thế này rồi.

Ba bước thì tới ghế sa lông, Tịch Mục Á nhẹ nhàng đặt Nhạc Mậu Mậu xuống, một tay đỡ đầu cô cẩn thận sợ đụng vào ghế sẽ tỉnh lại. Anh lấy áo của mình đắp lên người cô, rồi cầm lấy điều khiển điều hòa trên bàn tăng nhiệt độ trong phòng lên một chút, cuối cùng là hạ rèm cửa, che ánh nắng mặt trời bên ngoài, cả quá trình đều hoàn tất trong yên ắng.

Làm xong hết mọi thứ, Tịch Mục Á nhiều lần xác định tất cả đã thoả đáng, sau đó mới trở lại chỗ ngồi tiếp tục làm việc. Thấy Nhạc Mậu Mậu ngủ rất say, anh suy đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định không đánh máy nữa.

Không gian vốn đã yên tĩnh, cùng với giấc ngủ yên bình của Nhạc Mậu Mậu lại càng yên tĩnh hơn.

********************

Nhạc Mậu Mậu bị chính cơn đói của mình làm thức dậy, cô mơ mơ màng màng mở mắt, trong lúc nhất thời cũng không nhớ là mình đang ở nơi nào. Dụi dụi mắt, vỗ vỗ vào hai má. Lúc này mới nhớ ra được----- cô đang ở văn phòng của Tịch Mục Á.

Bản thân sao lại ngủ trên ghế sa lông thế này? Cô không phải là đang xem tài liệu sao? Ồ? Trên người còn có một áo vest màu đen.

"Thức rồi à?" Nhạc Mậu Mậu còn đang ở trong trạng thái hoang mang, một giọng nam trong veo lập tức kéo cô về thực tại.

Oh my god! Đừng nói cô mất mặt đến nỗi bị bắt gặp ngủ gật đấy chứ? Thế nhưng mà, cô nhớ rõ ràng mình không hề ngủ trên sa lông. Cô ngẩng đầu nhìn Tịch Mục Á chỉ mặc áo sơ mi, lại nhìn trên tay mình là chiếc áo vest màu đen.

Không phải chứ! Chẳng lẽ bị anh bế tới đây? Xấu hổ, xấu hổ quá, bản thân chẳng những đang làm việc nữa chừng lại ngủ gât, thế mà còn công khai ngủ không kiêng dè ngay tại văn phòng giám đốc đến không biết gì trời trăng mây gió!

Tịch Mục Á từ lúc Nhạc Mậu Mậu tỉnh lại thì phát hiện biểu cảm trên mặt cô không ngừng thay đổi, nhìn rất đặc sắc. Mà vừa thấy vẻ mặt kinh ngạc kia, anh đã lập tức hiểu ra Nhạc Mậu Mậu đang nghĩ đến cái gì.

Vì thế anh thật 'tốt bụng' nhắc nhở cô: "Là anh ẵm em qua đó."

Tiếng sét giữa trời quang!

Nhạc Mậu Mậu nghe Tịch Mục Á chính miệng xác nhận 'hành vi phạm tội' của anh, lại oán hận bản thân tự dưng lại ngủ chi không biết!

Trong sạch ơi, mi lại như dòng xuân thuỷ xuôi vào bể đông rồi.

"Sao anh không đánh thức em?" Nhạc Mậu Mậu lên tiếng chất vấn.

"Em ngủ giống y như lợn, kêu hoài cũng không dậy."

Nhạc Mậu Mậu phát điên, anh mới là lợn, cả nhà anh đều là lợn!

"Vậy......Vậy sao anh lại ôm em đến ghế sa lông?"

"Anh sợ em bị cảm lạnh, mắc công tính vào tai nạn lao động nữa."

Tiếp tục phát điên, sốc quá, ai đã từng nghe qua cảm lạnh cũng được tính là tai nạn lao động chứ!

Một lần sa chân, ân hận nghìn đời, quay đầu nhìn lại--- đói quá.

Bụng của Nhạc Mậu Mậu lúc này không ngừng kêu ọt ọt, Tịch Mục Á cười khẽ, khiến mặt cô bừng đỏ.

Kêu lúc nào không kêu, lại kêu ngay lúc này!

Tịch Mục Á nhìn đồng hồ, nói với Nhạc Mậu Mậu: "Cùng nhau dùng cơm đi!"

"Vâng." Đói hết sức làm Nhạc Mậu Mậu hiện tại chỉ nghĩ đến ăn cơm. Đứng dậy trả áo vest cho Tịch Mục Á, nhỏ nhẹ thốt một câu: "Cám ơn."

Tiếng cám ơn yếu ớt như tiếng muỗi kêu, làm cho Tịch Mục Á thoáng sững sờ.

Trời ạ, xem ra cô nhóc này vẫn chưa chịu mở lòng. Chẳng lẽ họ không thể trở lại như trước kia hay sao?

Anh nhận

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net