3. Lạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nắng cuối thu ấm áp lướt qua mái tóc mềm, xen lẫn vào làn gió se lạnh khi trời đông dần tới, làm người ta khó tránh khỏi những man mác buồn đau. Nếu đôi mình chẳng thể níu được tay nhau giữa biển người ồn ã, nếu quay đầu lại, trong tầm mắt không còn hình bóng thân quen?

Thì lạc nhau rồi, chứ sao.

Ta chưa kịp trao nhau đoạn cảm tình nồng nhiệt nhất, nhưng chỉ vài giây thôi, ta bước qua nhau lạnh lùng như hai người lạ.

Liệu... lạc nhau có phải muôn đời?

-------

Thôi nào, ở đây chúng tôi không có những câu chuyện yêu đương mùi mẫn. Tuy chưa phải là các cặp tình nhân, nhưng giữa khu vui chơi đông đúc dịp cuối thu, cũng có nhóm người đang lạc nhau như vậy.

                Nakajima Atsushi:
"Người thì đông, thiết bị liên lạc thì hết điện. Anh còn chẳng biết mình đang ở khu vực nào nữa, nên là Kyouka - chan, em dậy tìm đường với anh đi..."
         
                    Dazai Osamu:
"Chỉ mới không để ý một phút thôi mà Kunikida đã lạc mất, thế là mình nhịn đói cũng được hai tiếng bốn mươi bảy phút rồi... Ô, cái mái tóc đỏ cam đằng kia trông quen quen thế nhỉ?"

                  Kunikida Doppo:
"Tôi mà biết dẫn Đội mật thám đi chơi sẽ để họ lạc nhau mỗi người một nơi thế này, tôi thà để bọn họ ở nhà còn hơn... Này! Ranpo - san đứng yên, không được đi đâu cả. Những người kia lạc tôi chẳng quan tâm, nhưng anh thì không được đi lạc!"

                    Yosano Akiko:
"Này Kunikida, anh nghe rõ chứ? Tôi hả? Tôi đang đứng ở cửa hàng thời trang. Ai biết chứ, tôi vào tất cả cửa hàng trong khu này mà. Tên á? Đợi một chút, tôi thanh toán đã... Xong rồi, anh còn nghe không đấy? Chết tiệt, thiết bị liên lạc hết điện rồi..."

                  Edogawa Ranpo:
"Bánh ở đây ngon đấy, mình nên mua thêm đem về. Ế, ví đâu, rơi rồi hả...?"
"Mua đi, dùng tiền của tôi cũng được. Ví đây, đứng yên nhé, đừng chạy đi đâu cả."

                     Izumi Kyouka:
"Thỉnh thoảng mở mắt, thấy mình vẫn nằm trên lưng Atsushi - san, vậy là đủ rồi."
 
                 Miyazawa Kenji:
"Vâng, em đây. Kunikida - san đang ở đâu ạ? Em hả? Em đang cày ruộng ở nhà ạ."
"Làm thế nào mà cậu ra khỏi khu vui chơi rồi chạy về nhà được hả?!?"

             Tanizaki Junichiro:
"Thôi kệ đi, không lạc Naomi là được rồi... Vâng, em đây, Kunikida - san đấy ạ? Anh đang đứng ở trung tâm hả? Vâng, em vẫn đang nghiêm túc tìm mọi người mà, Kunikida - san đừng lo! Được rồi, em đến ngay đây... Ơ chị ơi, nhầm rồi ạ. Bọn em gọi bánh kem dâu, không phải cái này mà."

              Fukuzawa Yukichi:
"Giờ này hẳn bọn trẻ đang chơi vui lắm."

             Akutagawa Ryunosuke:
"Hôm nay lẽ ra phải là một ngày đẹp trời bên cạnh Gin, cho đến khi Jinko xuất hiện trong tầm mắt."

               Nakahara Chuuya: 
"Qua nhiều năm, tao lại được trải nghiệm cảm giác trả tiền cho những thứ mà thằng khốn Dazai mua là thế nào. Này tên kia, đừng có chạy lung tung như vậy!"
"Thôi nào, không phải Chuuya cũng đến đây chơi sao?"
"Câm miệng, tao đến làm nhiệm vụ, không rảnh rỗi như mày đâu nhá!"

                   Kouyou Ozaki: 
"Chuuya đi đâu rồi nhỉ, lúc nãy em ấy còn ở đây mà. A, đằng kia... Kyouka cũng đến à. Hừm, có vẻ người bên Cục thám tử đối xử với Kyouka không tệ. Hình như đó là nhóc Người Hổ... Hả, Akutagawa? Không được, không thể để cậu ấy và Người Hổ đụng độ, sẽ phá hỏng buổi đi chơi của Kyouka mất."
  
                     Mori Ougai:
"Elise - chan, đi nào, đến đằng kia chơi!"
"Đáng ghét, em đâu còn là con nít nữa chứ, ngài dẫn em đến đây làm gì hả?"
"Ta chỉ muốn tận hưởng ngày nghỉ cùng Elise - chan thôi mà!"
"Không có lần sau đâu đấy!"

               Fyodor Dostoevsky:
"Khu vui chơi này đông người thật đấy, nếu ta đánh bom cũng đi tù được khá lâu nhỉ, Ivan?"

              
        

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net