8. Lạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi chân Ranpo rảo bước trên con đường dài và hẹp, nơi những ánh nắng đổ trên bờ vai gầy của anh, phản chiếu trong gương chiếu hậu những chiếc xe đậu lại là một nụ cười rất nhạt.
Anh thường dùng thời gian giải quyết vụ án của mình để chơi đùa, không cần quá nghiêm túc, bản thân anh vẫn cứ dạo chơi khắp nơi đó thôi. Biết là kiểu gì cũng lạc, thế nên phải lạc một cách vui vẻ và thích thú hơn bình thường!

Ranpo chỉnh lại áo khoác mình, thở một hơi lạnh vào không gian đang đổi gió. Thời tiết thế này ghét thật sự. Dù có thể anh có ít tài năng về lập luận, nhưng việc giỏi chống chọi lại bệnh tật thì không. Chưa kể thể lực của anh lại rất kém, nếu là so với Dazai - người được mệnh danh là khả năng yếu trong Mafia Cảng thì anh phải là siêu siêu thấp.
Nói tóm lại... Anh thường sẽ đi cùng một số vệ sĩ xung quanh. Không quan tâm là nhiều hay ít nhưng thời gian làm việc với anh khiến họ học được cách diễn rất giỏi. Anh gọi đó là những con tốt đa dụng.

Cuộc sống này có vẻ vẫn luôn rất bộn bề. Phải không?

"Hướng sáu giờ..."

Anh hé đôi mắt của mình ra, cái sắc lẻm như dao ấy hướng tới tầng thượng của một tòa nhà cao tầng khác. Không phải là quá đề phòng, chỉ là Ranpo thường gặp vấn đề như bị truy sát. Gần đây thông tin của anh cũng đã bị lan truyền ít nhiều, nếu nó vang tới tay những tổ chức khác thì sẽ là mối họa. Edogawa Ranpo với cái "nổi loạn" trong tên, sự kiệt xuất của anh ít nhiều đem cho Mafia một khoảng kha khá, nhưng nó vẫn chưa đủ. Anh vẫn thấy thiếu sót, cuộc sống thi vị thế này cực hình làm sao, khi anh không được lựa chọn gì cả.

"Giết hắn đi."

Giọng Ranpo tràn qua tai nghe di động được đeo bên tai, nụ cười sau đó lại nở tựa bó hoa thắm. Nhưng đâu đó người ta chỉ thấy sự thê lương theo ngập trời.
Đứa trẻ ẩn sâu trong mình một niềm chênh vênh khắp trời.

Chúng ta, hay tất cả mọi người, dường như đều không thể làm gì được trước quy luật của cuộc sống.

Nơi mà họ luôn tôn vinh cái tốt và đạp mọi thứ vào cái bóng đen của xã hội mang danh Mafia Cảng, chính thực tại đó đã giúp anh hiểu không còn thứ gì anh tiếc nuối trên đời này. Kể cả khi có phải chết, Ranpo cũng không thấy sợ. Con người ta chỉ đơn giản rất bình thường. Dazai lại mất tư cách làm người, còn anh thì muốn vượt xa những gì con người đang có.

Quả thật không hề giống nhau.

"Song song với việc đó, dường như cậu hiểu vấn đề rồi đúng không?"

Anh không nói chuyện một mình, mà là có lý do chính đáng.

Ba mươi phút trước khi rời khỏi Mafia Cảng, anh đã nhận được thông tin mọi chuyện bắt đầu có đổi khác. Bằng chứng là những tay mưu sát xuất hiện nhiều hơn, giống như chúng đang dàn dựng một thứ hoang đường về bản chất của sự việc. Cụ thể là, bọn kẻ giết người ấy tìm cách giết anh như thể hiện với cảnh sát chúng đang bịt đầu mối đồng bọn để kết thúc việc bị nghi ngờ. Chính phủ sau cùng cũng dễ dàng bị che mắt bởi cái trò trẻ con làm ấy. Thật thông minh làm sao.

Ranpo biết sẽ có nhiều câu hỏi xảy đến.
Quay về thực tại, anh đang đứng đối mặt với một thanh niên tóc màu vàng chanh đang đứng cản đường ngay trước mặt. Thôi nào, như thế là có hơi nhanh quá đấy.

"Tất cả những gì chúng tôi được nhận đã đầy đủ rồi. Edogawa Ranpo-san. Anh được yêu cầu được bắt tạm giam lại trong Trụ Sở thám tử vì là nghi phạm vụ giết người ở hẻm đường D. Xin mời anh đi theo tôi."

"Cậu là~?"

"Kunikida Doppo, người của Tổ chức Thám Tử có vũ trang."

Cậu trai đó đưa bảng tên của mình ra trước mặt để đối chiếu. Ranpo im lặng, bộ dạng lại có vẻ rất vui. Cứ như anh đã thu thập thêm được cái gì đó thú vị. Rằng một dòng đời chỉ quanh quẩn việc giết chóc và bị truy sát, có thể có những gì?
Không xét riêng chuyện Mafia Cảng, đã có kẻ cải biên khác trong trình tự vụ án xảy ra. Vụ 'Bí mật Nicholas Flamel bất tử' đã bị thay đổi. Kẻ đang bị mũi tên hướng tới không ai khác chính là anh.

"Vậy là các cậu nhận được đơn gì đó về tôi sao? Khi bắt giam một người tự các cậu cho là nghi phạm chỉ vì tài liệu ngu ngốc mà kẻ nào đó gửi? Đưa tôi máy tính và ảnh của cậu, tôi có thể khiến nó thành một tập hồ sơ thông tin giả và gửi cho chính nơi cậu làm. Khi đó, họ có bắt tạm giam cậu không? Kunikida-kun?"

Ranpo nghiêng đầu, đôi mắt nhắm hờ ấy như đang hào hứng chờ câu trả lời của người kia.

"Chúng ta sẽ làm việc ngay thôi."

Đó là những gì anh nhận được.

oOo

Hiện tại, Ranpo cảm thấy ngột ngạt với bầu không khí bên trong căn phòng này. Nó không hẳn giống phòng hỏi cung của cảnh sát, mà cảm giác nó còn tệ hại hơn. Có chút khó chịu chạy qua người anh, làm anh liên tục tò mò với những thứ sắp xảy ra trước mắt.
Anh đang ở phòng khách của Trụ Sở thám tử, hay chính xác là trong căn cứ kẻ thù. Mafia Cảng với nơi này vốn không đội trời chung, khả năng cao bọn người này không hề biết về anh là vì trước khi phi vụ gì diễn ra cũng bị anh xóa bỏ không dấu vết những bằng chứng.
Có khả năng suy luận thật tốt, ngoài chuyện tìm ra hung thủ, Ranpo có thể lập ra hàng ngàn kế hoạch để tránh khỏi cái kết tồi tệ nhất. Song với nó là loại bỏ những điều kiện xấu nhất có thể diễn ra.

Ngoài Dazai, kể cả Yosano cũng sẽ không biết anh là ai cả.

"Các cậu muốn gì ở tôi đây...?"

Ranpo giở giọng điệu trẻ con ra hỏi. Anh không quan tâm rồi chuyện gì sẽ tới tiếp theo, cơ bản là Trụ Sở sẽ không có khả năng giải quyết chuyện này nếu là anh vô tội. Ý anh là nếu vụ khác thì có thể do anh phá hết mấy cái Camera rồi, nhưng còn vụ giết người ở đường hẻm D thì không liên can.

Ngoài ra, Fukuzawa cũng đã ở cạnh anh thời điểm đó. Lý nào 'lão' lại vu khống anh? Hóa ra các người chỉ một đám không hề khác điểm gì cả. Giống về cả việc đổ oan để nhận lấy phần thưởng về phía mình. Do đó, bản thân Ranpo lại càng thấy ghét làm sao thế giới người lớn đang ngự trị. Chúng sống để được vinh danh mà thôi.
Ở khoảng thời gian đó, Ranpo đã hứa sẽ không bao giờ tin ai cả.

"Vậy, xin mời anh xác nhận thứ này-"

"Vì sao?"

"Vâng?"

"Vì sao phải là 'xác nhận'?"

Câu hỏi ngây ngô ấy phải chăng cũng là một lời đả kích? Anh không hiểu vì sao thế giới này luôn xoay quanh một quy luật quái lạ như thế.

"Nó giống như một điểm sáng suy nhất trong bóng đêm. Khi cậu biết được hai thứ liên quan thì liền kết tội nó. Đấy không còn là loại logic đơn thuần nữa, mà là sai trái."

Ngón tay của Ranpo bắt đầu kết nối với nhau để thể hiện một loại câu chuyện nào đó. Nó kết thúc bằng ánh nhìn của anh vào đôi mắt của Kunikida. Không phải là tức giận, cũng không phải là căm ghét. Người tra khảo bây giờ chính là Ranpo.

"Cậu xem tôi là kẻ giết người. Cậu trai ạ, không giống cách một người anh minh thường làm. Cậu xem trọng mạng sống người khác thì cũng phải học cách tỏ thái độ tốt hơn với người cậu gọi là 'nghi phạm' đi."

Ranpo mỉm cười, anh giật lấy mảnh giấy Kunikida đang cầm để xem xét. Anh không có ý định dính dáng nhiều tới Tổ chức Thám Tử, chỉ là... Bỗng nhiên muốn cậu ta có một hướng nhìn tốt hơn thôi.
Mảnh giấy anh cầm viết rất nhiều thứ. Đó là những dòng thời gian được viết chi tiết lại để buộc tội, những bức ảnh được chụp lấy từ cuộn phim của Camera đầu ngõ. Đều là hình ảnh của anh. Vị trí của Fukuzawa lúc đó là ở nửa sau của con hẻm, ngay vị trí điểm mù. Thế nên, cho rằng anh là hung thủ cũng không phải không có căn cứ.

"Mỗi lần nghĩ rằng chuyện gì dồn đến đường cùng, con người đều có xu hướng tái xanh mặt, lo sợ và tim lệch nhịp đi nhiều lần. Tôi tự hỏi lúc này bản thân có như thế hay không."

Anh hoàn toàn không có chứng cứ ngoại phạm lúc đó. Không ai có thể chứng minh anh đã không ra tay. Anh muốn biết rồi sẽ ra sao nếu anh để mọi chuyện như thế.
Định luật "trôi từ đầu nguồn" hay được anh gọi vui là "trôi sẽ chết" là một loại định luật anh đặt cho cuộc sống này. Mọi thứ sẽ luôn đi theo một hướng được định sẵn. Ví dụ rõ ràng là khi ai đó khẳng định điều gì dù sai hay trái thì chỉ cần là người có vị thế cao thì mọi thứ sẽ được lan truyền như một sự thật. Đó là khả năng của đầu nguồn.

Trong vụ này, đối với Ranpo, Fukuzawa là 'đầu nguồn'.

Và một khi Fukuzawa là đầu nguồn, sẽ không ai là nhân chứng.

"Sau khi tôi bị bắt thì tôi sẽ phải làm gì?"

Ranpo cất tiếng hỏi rất nhẹ, anh ngước mắt nhìn Kunikida, nghiêng đầu tò mò tựa trẻ con mới lớn. Anh không hiểu cách thức thế giới hoạt động cho lắm. Có vài trường hợp thường rơi ra khỏi tầm với mà.

"Nghĩa là anh thừa nhận tội của mình sao?"

"Ừm. Tội của tôi rồi, nếu đã tới mức này."

Ranpo không phủ nhận điều đó dù có không phải lỗi của anh. Trong sự kinh ngạc.

"Vì hướng Camera ở đầu ngõ không bị chắn bởi thứ gì cả, lúc tôi bước vào và đi ra thì đều cũng một vị trí, Camera bắt đường so với thời điểm cái chết đó được định đoạt đều trùng với tôi, đúng không?"

Ranpo ngừng lại một chút, rồi nói tiếp.

"Sẽ không có ai làm người chứng minh tôi vô tội."

Câu nói đó làm Kunikida có chút chạnh lòng. Cái người ngồi trước mặt cậu nhìn vậy mà có vẻ cô đơn lắm. Đôi khi anh tỏ ra lúng túng, rồi lại mỉm cười. Sự nhẹ nhàng anh để lại làm Kunikida không muốn nghĩ theo một hướng tiêu cực. Hay đó là trò của tội phạm? Không, Kunikida không rõ nữa... Chỉ là...

"Đây, nhờ cậu nhé."

Ranpo vươn tay của mình ra, ngây ngô chờ đợi Kunikida lấy còng tay như mấy bộ phim hình sự nào đó. Bảo một câu là 'hãy chờ thời gian xét xử của người đi'. Nhưng cậu trai này không nói, không rằng tựa đang gieo vào lòng Ranpo loại cảm xúc khác lạ. Sao phải chần chừ khi lúc nãy cậu ta vẫn quả quyết lắm mà?
Hm... Thử lòng anh sao? Xin lỗi nhưng anh đây không có kiên nhẫn đâu!

"Kunikida-kun?"

"Kunikida."

Một âm giọng khác vang lên, đánh thức thần trí đang chiêm nghiệm thế gian của Ranpo tỉnh dậy. Ranpo ngô nghê nhìn sang vị trí cánh cửa mở toang, Fukuzawa bước đi phía trước một cô thư ký nhìn có vẻ đang nghiêm túc lắm.
Ranpo bật cười, chắc là đang chuẩn bị phán mấy câu thú vị lắm. Vì bộ mặt con người đều rất khó đoán. Ngày hôm đó anh đánh giá Fukuzawa chắc là hơi quá sớm rồi. Cơ bản rằng người đó không luôn như anh nghĩ. Cũng chỉ là một kẻ dồn anh vào đường cùng, đều là những kẻ trong thế giới người lớn đó.

Làm bộ mặt nghiêm nghị ấy, rốt cuộc là để làm gì thưa ngài Thống Đốc kính mến? Ranpo đã mỉa mai trong lòng như vậy.

"À, chào ngài, có phải ngài là Fukuzawa-dono không? Bây giờ mới biết mặt! Thật là vinh dự!"

Ranpo giống như cún vẫy đuôi, nhưng đâu đó trong đôi mắt xanh phỉ thúy đang trêu đùa ngược lại.

"Chúng ta đã gặp nhau rồi."

Câu nói ấy làm Ranpo im lặng một lúc. Vì cái gì?

"Ranpo, cậu không cần nói dối."

Ồ... Gọi anh hẳn là Ranpo mà. Và hơn cả, lý do gì phải nói như thế? Đơn giản chỉ cần thể hiện mình là một 'đầu nguồn' thôi, thế là kết thúc. Một ván cờ dễ dàng vậy không muốn sao? Vì sao? Tại sao?

"Cậu không hề làm gì sai cả. Đừng cứ nhận tất cả vào mình."

Fukuzawa thở một hơi nhả vào không gian. Trước ánh nhìn của anh, mọi định kiến như chực chờ một cú hích để sập đổ.
Khoảng khắc này anh không dự đoán được. Có chút bất ngờ...

Ranpo đã thở phào một cách nhẹ nhõm mà mình không hề hay biết.

"Đây."

Anh cầm bảng tư liệu vụ án được viết chi tiết đưa cho Fukuzawa. Không nói gì nữa, anh cũng chẳng màng gương mặt Kunikida ra sao. Thứ Ranpo suy nghĩ là anh không thể đánh giá Fukuzawa thêm một phút giây nào nữa.
Chúng đều sai hoàn toàn.

Và cứ như thế, anh quan sát, tự cười, cuối cùng là lắc đầu để tinh thần trở lại. Phải rồi, sao anh phải nghi ngờ Fukuzawa lại làm thế? Rõ ràng sẽ không có lợi mà. Trụ Sở cũng chẳng biết anh là ai, nếu ngài làm vậy...

"Mọi thứ đã bị tráo đổi, chúng không giống lời khai của ta."

"Sao?! Thống Đốc, thế là sao?"

Kunikida không ngăn được mà bật tiếng hỏi. Cậu không tin vào tai chuyện này, là việc Thống Đốc liên quan tới vụ giết người sao?

"Đứa nhỏ này được ta cứu khi bị tấn công bởi người lạ mặt. Không thể nào là thủ phạm đâu. Lúc đó chính xác là cậu ta có thể chết."

'Đứa nhỏ này'. Cụm từ làm Ranpo thấy có chút ấm lòng là lạ. Không biết vì sao, nhưng Ranpo thấy rất dễ chịu lúc nghe giọng Fukuzawa bênh vực mình dù chính anh đã tự nhận tội không vì điều gì hết.
Anh chỉ là tò mò muốn bị anh có điều tra được gì khi ở trong tù không thôi. Án tử có thể sẽ kết cho anh, có vậy đi nữa, anh cũng sẽ không được quyền chết.

Ranpo có vị trí của riêng mình. Anh không thay đổi nó được, anh là chiến lược gia của Mafia.

"Điều này... Không được ghi trong đây..."

Ranpo đưa mắt nhìn Kunikida, cậu ta đẩy kính lên chăm chú dán mắt vào mảnh giấy đó. Đột ngột, anh mỉm cười.

Ở đây, ngay lúc này, anh không cảm nhận được thứ không khí ngột ngạt ban đầu. Ranpo thấy thích nó, với sự thành thật anh luôn giấu, nếu so nó với kẹo, anh sẽ đặt chúng ở cán cân bằng nhau. Cảm nhận ấy tới rất bình thường, cùng với mọi thứ, anh thấy nhớ gia đình đến khó chịu.

"Con không sao chứ?"

"Cậu không sao rồi đúng chứ?"

Phải, giống hệt là gia đình. Không như là Mafia Cảng.

------------------------------------------

Còn tiếp tục.

Chủ nhật - 17/11/2019 - 20:34.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net