9. Quỹ đạo và chênh lệch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ ánh sáng trong đôi mắt Ranpo dường như chưa từng xuất hiện bao giờ. Khoảng khắc anh dán mắt mình vào ánh nhìn của Fukuzawa, có cái gì đó đã đọng lại trong tiềm thức anh không báo trước. Anh không phủ định nó, chỉ đơn giản là anh không nhận ra.
Ranpo mỉm cười, bật dậy khỏi bàn rồi tay chống hông với giọng nói vô cùng ngạo nghễ. Sự sắc bén trở lại trong màu xanh phỉ thúy kia tựa tia qua bao lớp tầng mây, bước đến một cảnh giới ngỡ bất phân giữa quá khứ và thực tại. Thực tại của anh và quá khứ diễn ra vụ án này. Kunikida đã thấy màu sắc ấy, cậu một chốc cũng công nhận nó nhìn rất đẹp.

Thuần khiết biết đến dường nào.

"Tới đây là xong rồi đúng không? Hm~?"

Ranpo nghiêng nghiêng đầu, chờ đợi một câu trả lời từ hai người kia rồi được rời khỏi chỗ này ngay lập tức. Nhưng dường như sẽ không dễ dàng để được đáp lại như vậy.
Fukuzawa đang nhìn anh, đầy soi xét. Trên mặt anh có gì chăng? Không hiểu nữa. Quả thật anh vẫn không hiểu được người này muốn gì.

"Khoan đã, ta có chuyện muốn hỏi."

"Thống Đốc? Chuyện ngài vừa nhận được sau chuyến công tác sao?"

Lời đầu từ quý ngài kia, lời hai là từ cậu trai tóc vàng bên cạnh. Ranpo vẫn đang đứng mong ngóng thêm điều gì. Anh muốn biết rất nhiều thứ về Tổ Chức Thám Tử, chưa có gì là đủ để khai thác nguồn thông tin tuyệt mật đâu. Có điều, anh không vượt qua giới hạn nếu Dazai đang ở đây cả. Cậu ta không phải người nên xem thường, cũng không có nghĩa là Ranpo không đánh bại cậu ta được.

"Không trả lời được không?"

Ranpo có thể dùng hơn ba bốn câu không chủ vị như bây giờ. Không phải anh chẳng biết tôn trọng, nhưng nói cho anh lý do anh phải tôn trọng hay trả lời cái người từ tổ chức đối địch đi? Anh không ngu ngốc tới mức vì một cảm giác nhất thời mà đánh đổ mọi thứ mình đã làm được. Dazai sẽ không phun tin anh là người Mafia Cảng nhanh chóng nếu chưa cần thiết đâu. Cậu ta rất biết điều và anh hoan nghênh điều đó. Thứ cả hai đều hiểu chẳng có gì lạ, rõ ràng là không muốn liên quan tới thứ phức tạp của nhau.
Anh là anh. Cậu ta là cậu ta. Chỉ khi động vào cái quan trọng mà anh muốn bảo vệ, anh mới dẫm nát cái Tổ Chức đó hết sức của mình.

Có điều là. Anh-không-có-gì-để-bảo-vệ-cả.

Trời sinh anh đã chẳng để trong lòng bàn tay bất cứ tạo vật để nắm giữ được rồi. Ranpo không có gia đình, bạn bè cũng không. Anh không xem trọng mấy thứ vớ vẩn như đồng nghiệp, thuộc hạ hay Boss đi chăng nữa. Có bao nhiêu thứ trên đời được anh để mắt đến đâu. Không ai dạy anh phải biết trân trọng điều mình sở hữu cả.

Và Ranpo cũng không cần biết điều đó.

"Này- Ít ra anh cũng nên-"

"Kunikida, đừng nổi nóng với cậu ấy. Ranpo nói thế cũng phải, vì chúng ta đã vô tình kết tội người khác mà."

"Thấy chưa?"

Ranpo phụng phịu hai má tựa trẻ con, làn dan trắng giống hệt sữa ấy đem theo cái nét ngây ngô đâu đó tới. Thành thử lúc ấy, Kunikida cũng đành bỏ qua chuyện anh thiếu lễ phép với mọi người.
Trái lại, Fukuzawa cảm thấy hài lòng một phần nào đó. Không rõ ngài đang nghĩ về thứ nào, Ranpo cũng chỉ ngó nghiêng thế thôi.

"Tuy nhiên, nếu có thể hợp tác với cậu thì ta rất vui. Ranpo. Cậu là người có tài năng đáng kinh ngạc qua lời kể của nhân viên của ta, rất mong một ngày ta có thể tận mắt nhìn thấy nó."

"Tôi à? Boss bảo rằng tôi không có gì đặc biệt hơn bao ai lắm đâu. Ông ta đáng ghét lắm!"

Ranpo đưa tay mò tìm trong túi áo rồi lấy ra một que kẹo. Không có gì lạ ngoài việc tiếp theo đó anh liền ăn cây kẹo trước mắt hai người kia. Ranpo tất nhiên hảo ngọt.

"Boss, nghĩa là cậu đã có công việc rồi?"

"Đương nhiên! Còn phải hỏi nữa, nếu không giờ này tôi đã chết trôi ở đâu rồi."

Ranpo phẩy tay liên tục rồi ngồi lên mặt bàn kia, chân bắt chéo không cần tuân theo nguyên tắc gì cả. Ngay lúc đó Kunikida cũng muốn làm ầm cả lên. Vì Chúa, cậu sẽ xé trang lý tưởng của mình đem nhai để tinh thần an tĩnh lại mất...
Fukuzawa thở dài một chút. Nói thật thì ngài cũng thấy tiên tiếc khi không thể thu thập thêm người có khả năng suy luận cho Tổ Chức. Ngay từ đầu khi thành lập thì Tổ Chức đã đối mặt với nhiều thứ thách để tiếp tục đi lên và phát triển. Số người suy luận tốt cũng chẳng bao nhiêu khi ngài đánh giá cao được mỗi Dazai dù cậu ta đôi lúc cũng không tập trung vào công việc lắm. Bấy nay nghe truyền tai thám tử tài năng với sáu mươi giây giải án, hóa ra đã không kịp thu nạp rồi.

"Bất cứ khi nào cần, cậu có thể liên lạc với chỗ bọn ta."

Tấm danh thiếp của Fukuzawa đưa ra trước mắt, đánh đố Ranpo với hàng tá câu hỏi trong đầu. Anh không đặt những câu hỏi vì sao, tại sao mà bây giờ là làm thế nào để có thể 'chơi đùa' vui nhất có thể.
Hôm nay anh không thể có manh mối thêm về vụ án đáng kéo dài kia, nhưng anh vô tình có một mối mới để tận hưởng ngày dài tiếp theo của mình. Trước giờ sống không có mục đích. Liệu bây giờ có tốt hơn hay không đây?

"Bất cứ lúc nào luôn sao?"

"Bất cứ lúc nào cậu cần."

"Thật sao?"

"Thật."

"Hứa nhé!"

Kunikida vẫn đang quan sát cuộc trò chuyện kia. Có điều, Kunikida có chút buồn cười giữa mối liên kết của họ. Ranpo nhìn như một con chim non đang vỗ cánh vui thú trước chim mẹ của mình, thành thật mà nói thì cậu cũng thấy vui gì đó về nó.

Kết thúc yêu cầu hứa của Ranpo, anh lon ton chạy khỏi tầng hai của Trụ Sở Thám Tử, bước qua quán cafe tầng một rồi đến một bốt điện thoại công cộng, hồn nhiên nhập số điện thoại viết trên danh thiếp rồi gọi điện tỉnh như không. Rốt cuộc là đứa nhỏ này muốn sao đây?
Ranpo bỏ một đồng xu vào trong và bắt đầu quay số, tất nhiên, tiếng chuông điện thoại trong ống tay áo Fukuzawa vang lên.

Bỗng nhiên có một dự cảm chẳng lành.

"Thống Đốc ơi, hiện tại tôi gặp nhiều khó khăn quá! Tôi thực sự cần nơi để ở tạm trước khi Boss biết tôi trốn việc và quăng tôi ra khỏi cơ quan! Nghiêm trọng sắp chết tới nơi rồi!"

Cái gì... Thế này?

"Không biết có chết thật không... Nhưng tóm lại là tình hình nguy cấp lắm rồi đó!"

Fukuzawa nhìn bóng anh từ bốt điện thoại đó, nản không để đâu cho hết. Không biết ngài có tin tưởng nhầm người hay không nhưng nhìn cái tính cách bất trị của anh cũng đã đủ thấy khổ việc.

"Tôi biết ngài sẽ từ chối, nên không cần trả lời đâu."

Trong khắc đó, Fukuzawa cảm giác mình vừa bị đi trước một bước. Anh không hề quay lưng lại nhìn lên lớp kính trên tầng cao. Cái bóng lưng gầy gò ấy một lần cũng không ngoảnh lại, giống như gián tiếp trách móc ngài đây.
Fukuzawa luôn lựa chọn một cuộc sống cô độc. Còn anh thì cả quyền lựa chọn cũng không có, thế nên việc làm chủ cuộc đời mình với anh đôi lúc cũng có chút khó khăn. Thế giới người lớn sao? Chẳng hiểu gì cả.

"Tôi biết mọi chuyện sẽ thế nào mà. Chỉ cần về sau có được sự giúp đỡ, tôi sẽ thấy đỡ hơn chút nào rồi. Mấy việc này chán lắm, không muốn làm đâu."

Fukuzawa chính xác không hiểu hết lời Ranpo nói. Ngài vẫn đứng đó nhìn Ranpo quay lưng lại, mỉm cười rồi vẫy tay rời đi.

'Tôi biết mọi chuyện sẽ thế nào mà'. Câu nói ấy hệt cái gì đó găm vào tâm can của ngài, thúc ép ngài quan tâm tới nó và suy xét nhiều hơn. Câu nói ấy đơn giản để thốt ra, vậy mà việc thấu hiểu lại khó đến thế. Fukuzawa mường tượng tới một bầu trời đêm với mặt trăng trôi dưới hồ nước. Mặt trăng dưới hồ ấy biết nó là phản chiếu của cái nơi rộng lớn kia, nó biết mọi thứ, nhưng nó luôn cô đơn vì không thể là một 'mặt trăng' hoàn toàn. Nó là phản chiếu của thế giới này, và nó cứ cô độc như vậy.

Đối với Ranpo, ngài không hiểu gì cả. Fukuzawa có muốn bước tới tâm hồn kia cũng chẳng được. Ngài có quyền gì? Chắc chắn nó sẽ cau có hờn dỗi vì ngài với Ranpo cũng là người ngoài mà thôi. Một khi đã là người ngoài, bước tường vô hình ấy sẽ lớn chẳng tưởng tượng được.

Chúng ta đều không có quyền để biết về cá nhân kia.

"Thiệt tình, cái Trụ Sở đó vô dụng như đồ bỏ ấy."

Ranpo vỗ trán, mặt méo xệch tắt cái tai nghe với chức năng ghi âm được đeo trên tai từ đầu tới giờ. Mà có nói vậy thì anh cũng khá ấn tượng với cái ông Thống Đốc ấy. Nhìn qua cũng biết khả năng cũng siêu đáng gờm còn gì?
Đó giờ nghe danh, anh nào biết Fukuzawa thật sự như lời đồn đâu. Nhìn những vết hằn trên bàn tay cũng biết người này võ thuật kiếm pháp đều cao cường. Danh là chưa từng thua trận nào cả, cũng rất đáng quan tâm.

"Mọi người đều bình đẳng" là năng lực của Fukuzawa. Thoáng nhìn cũng đủ biết năng lực ấy khó nhận ra lắm. Nó triệt tiêu thiên phú của những người nằm trong vùng quản lý năng lực, giảm tới mức thấp để phù hợp cho điều kiện làm việc. Nghĩa là có là ai thì năng lực cũng sẽ như nhau.

Ranpo vỗ tay vào nhau, hứng khởi suy nghĩ. Nếu "Ô Uế" của Chuuya trong tầm kiểm soát của Fukuzawa thì cậu ta có thể tự giải thoát mình khỏi trạng thái đó hay không? Không biết nữa. Suy cho cùng, Ranpo cũng chỉ mới tiếp xúc lần này là lần thứ hai, còn lại đều mù tịt.

"À quên mất, hình như ông nghe từ đầu tới giờ ấy?"

Ranpo nghiêng đầu, lướt ngón tay vào nút bấm thiết bị đeo trong tai rồi cất lời hỏi.

Phải, Mori biết nội dung của cuộc gặp mặt này. Ông ta quản lý tất cả, cũng như "mọi người đều bình đẳng" vậy.

oOo

So với mấy trò mánh khóe của Mafia Cảng thì Trụ Sở Thám Tử có vẻ còn kém xa lắm. Nhìn cơ sở vật chất cũng đủ thấy chán nản, Ranpo có thể nhớ tới mấy cái lung tung trong cái văn phòng đó. Chẳng có gì đặt biệt ngoài một khu tầng hai được thuê lại để làm Trụ Sở, thậm chí tòa nhà riêng còn không có. Ấy là cái giá phải trả cho việc sống đúng với bản chất lương thiện của mình.

Nói tóm lại, Ranpo không có kỳ vọng liên quan quá nhiều tới Tổ Chức kia. Còn lại thì sao cũng được. Anh đang phải đối đầu với không phải một hay hai mà là ba vấn đề chính.

Đầu tiên là vụ án lằng nhằng mấy nay anh không để mắt tới mang tên 'bất tử'.

Thứ hai là chuyện của Hội.

Thứ ba là về Tổ Chức Thám Tử.

Tạm thời thì Ranpo không bị ngăn cản bởi điều gì. Trên hết vẫn là việc của Nicholas Flamel... Trước khi anh trở thành nạn nhân của nó.

Mọi thứ đang xoay vòng, từng chút một...

Thế nên anh mới có mấy yêu cầu nhỏ là được đến tù giam, nơi để thẩm vấn mấy tên điên mà anh cảm giác chúng sẽ trở thành nạn nhân của trò chơi số phận này. Mọi thứ sẽ được phơi bày ở đây.
Với khả năng của Ranpo thì chuyện đùng một cái xuất hiện trong tù dễ như trở bàn tay. Anh tất nhiên hiểu hết mấy cái quy luật dành để hối lộ người khác rồi nên cũng chẳng có gì sai nếu anh ở mấy nơi mà lẽ ra luật pháp quản lý nghiêm ngặt.

Vị trí của tù nhân số 267, đúng theo mẩu ký tự anh ghép được đầu tiên sau khi tổng hợp các vụ án từ quá khứ tới thực tại.
Tuy vẫn có nhiều khúc mắt chưa thể giải đáp nhưng anh cũng không có ý định không thử thực nghiệm kết quả điều tra. Nên nhớ anh làm điều này vì được yêu cầu. Về bản chất, Ranpo không muốn làm nó.

"267."

Mỗi vụ án của Nicholas Flamel bất tử đều có một dấu ấn riêng. Dường như mọi vụ án khởi đầu đều bắt nguồn từ tháng bảy. Hay nói cách cụ thể hơn là thứ hai đầu tiên của tháng này. Sau khi hung thủ bốc hơi thì cũng tầm năm hai ngàn mười.
Thứ hai, ngày 6 tháng 7 năm 2010.
Chắc sẽ có rất nhiều người bị lầm tưởng nên điều tra từ gốc vấn đề, nhưng Ranpo sẽ lấy từ cái chung nhất. Chưa thể khẳng định thứ gọi là "bất tử" ấy là như thế nào...
Vậy nên Ranpo không chủ quan theo nó.

Ranpo đưa những ngón tay chạm vào song sắt buốt lạnh. Anh hít một hơi ngắn với lồng ngực hô hấp rối loạn vì vội vã ban đầu.
Nếu thứ thực sự nguy hiểm dẫn anh tới tù nhân được dự đoán là tội phạm vụ án cũ, anh sẽ gặp một chút rắc rối đấy. Đơn gian là bởi anh không có khả năng phòng vệ thôi.

Ngày cuối cùng vụ án khép lại trong nhiều năm trước, ngỡ là hung thủ đã bị bắt và mọi thứ đã an toàn.
Nhưng sai lầm, nạn nhân và hung thủ đều xác lập thành một.

Kẻ điên gào thét bên trong song sắt kia cũng vậy.

Hắn đã từng "chết".

Và lúc này lại "sống" một cách lạ thường.

Vì thế Ranpo gọi đó là vòng lặp thời gian. Rằng không thứ gì trên đời là bất tử cả. Tổ chức Thám Tử sẽ biết tới điều này sớm thôi.

Thứ hai, ngày 1 tháng 7 năm nay. Mọi thứ đã tái lặp theo một quỹ đạo xác định. Chúng ta? Chết chắc hiển nhiên rồi.

Nó sẽ không dừng lại nếu chưa thõa mãn mục đích... Sẽ mệt đây. Ranpo khi ấy, anh đã thở dài đầy đắn đo.
-------------------------------

Còn tiếp tục.

Thứ hai - 18/11/2019 - 22:05.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net