Phần 1: Chính Thức Gặp Nhau - Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kì lễ lớn của tỉnh V, chính là ngày kỉ niệm thành lập đối với tỉnh V. Vì vậy mà nó rất được người dân cùng lãnh đạo cấp cao vô cùng coi trọng. Mấy chục năm phát triển mạnh mẽ trở thành một nơi thu hút nhiều tài nguyên cùng nhân tài đến. Cũng nhân cơ hội được nghỉ liên tục suốt ba ngày, Cung Sư Trình quyết định cùng bạn bè của mình đến thành phố D "nghỉ dưỡng".

Khi còn nhỏ, Cung Sư Trình có thể được xem là có duyên với thành phố D. Người nhà thường tranh thủ dịp nghỉ hè, đều sẽ đưa cô đến thành phồ D vài ngày, nhưng cô khi đó lại thường xuyên bị bệnh trong lúc đi nên cũng chẳng có mấy gì gọi là kí ức tốt đẹp với nơi này. Hiện tại thì mọi thứ phát triển hơn rất nhiều, thay đổi cũng không ít cho nên cô mới muốn đến thăm thú lại với hi vọng sẽ không có vấn đề gì phát sinh trong lúc đi.

Lần này đi "nghỉ dưỡng" đám người của Cung Sư Trình bao gồm cả cô thì có bốn người, tất cả đều là con gái. Đương nhiên thành phố D là nơi thu hút vui chơi bởi khí hậu vô cùng mát mẻ của nó, nên một khi đã lên kế hoạch vào thời điểm này thì điều đầu tiên cần chuẩn bị kĩ chính là chỗ ngủ. Trước đó hai tuần, Điền Điềm Chi đã đặt trước phòng tại một một khách sạn nằm khá gần với trung tâm thành phố.

Mọi thứ đã được tính toán rất ổn như vậy, khiến cho tâm trạng của cả bốn người bọn họ đều trở nên vô cùng trông chờ và phấn khích.

So với bốn cô bạn của mình thì Cung Sư Trình có phần nhỏ tuổi hơn, cũng là người có vóc dáng khá nhỏ nhắn nữa. Thành ra đối với Điền Điềm Chi, Tôn Nghi và Hà Lộ San, Cung Sư Trình chẳng khác nào cô em gái cần được yêu thương.

Vừa đến nơi, cảm nhận đầu tiên chính là sự thay đổi của thành phố D. Nổi tiếng với khí hậu trong lành, thích hợp làm nơi nghỉ dưỡng, lại còn mang dáng vẻ của sự lãng mạn bao lấy nơi này. Do đó, việc mọi người yêu thích thành phố D không phải là không có lí do hẳn hoi.

Đang đi tản bộ sau khi ăn tối xong, mặc dù cũng đã khá muộn rồi, nhưng ngoài phố vẫn còn khá đông đúc. Cung Sư Trình nhìn dòng người lướt qua mình, nhìn dọc hai bên đường đi rồi thoáng nghĩ "người đông thế mạnh, dương thịnh liệu âm có suy?". Vừa nghĩ xong, cô liền bị chính mình chọc cho cười thành tiếng. Khiến Hà Lộ San đang đi bên cạnh, bản chất sợ ma được dịp tái phát, chân không đi tiếp được nữa, cứ đứng yên nhìn theo Cung Sư Trình đã đi cách mình hai bước.

Thành phố D ngoại trừ cảnh quang lãng mạn, không khí thoáng đãng ra còn nổi tiếng về nhưng câu chuyện ma quái, rợn người cũng thu hút không ít người tò mò với nơi này. Hà Lộ San đang yên đang lành thì nghe thấy tiếng cười phát ra từ người đi kế bên là Cung Sư Trình, không cảm thấy bị dọa rằng cô em này của mình không bị ma nhập cũng là chuyện lạ.

Không thấy người đi bên cạnh mình đâu, lúc này cô mới đứng lại, quay đầu lại nhìn: "Sao vậy?".

"Em... em... em cười cái gì vậy?" Giọng Hà Lộ San hơi run run.

"Em chỉ là đang nghĩ, người đến đây nghỉ lễ đông như vậy, không biết mấy con ma có sợ quá mà trốn đi hết không?" Cung Sư Trình thành thật trả lời, cố gắng không bật cười bởi dáng vẻ sợ hãi của Hà Lộ San.

Đưa mắt liếc cô một cái, Hà Lộ San hơi gắt gổng lên tiếng: "Em quản mấy chuyện đó làm gì!?".

"Ờ thì..."

Cung Sư Trình cảm thấy việc này thì đâu có gì là quản với không quản, có khi ý nghĩ này lại không chỉ riêng mình cô có.

Ở phía sau đi tới, dừng lại kế bên Hà Lộ San, mặc dù đặt tay lên vai cô như để trấn an nhưng lại bồi thêm một câu: "Em ấy không muốn làm nhân viên văn phòng nữa...".

Tự dưng lại có thêm thông tin mới về đến tai, hai mắt tự dưng mở to như bất ngờ nhìn về phía Điền Điềm Chi người vừa mới lên tiếng, rồi lại nhìn sang Cung Sư Trình đều là mong có sự xác nhận thông tin.

"Thật ra em ấy muốn làm Hắc Bạch Vô Thường lâu rồi!" Điền Điềm Chi nói xong liền rút tay khỏi vai của Hà Lộ San, bước tới khoác vai của Cung Sư Trình.

Nghe câu nói đùa của Điền Điềm Chi xong, Cung Sư Trình thực sự kìm nén vô cùng cực khổ để không bật cười lớn tiếng. Vẫn tiếp tục trêu chọc Hà Lộ San thêm một câu: "Em không muốn làm Hắc Bạch Vô Thường, em là con gái nên chỉ cần làm được Mạnh Bà cuối đường đầu thai mà thôi!". Vừa nói cô vừa biểu diễn một cảnh phim cổ trang phất tay áo che nửa mặt trông vô cùng thành thục.

Nói xong quay sang nhìn Điền Điềm Chi, cả hai cùng ngoác miệng cười lớn. Tôn Nghi cũng không thể nhịn cười bởi dáng vẻ ngây ngốc đứng trơ ra của Hà Lộ San được. Trông cô Hà lúc này có hơi đáng thương, bị chị em lấy ra làm trò tiêu khiển thiệt là mất mặt muốn chết, nhưng giờ lại không muốn phản bác lại cái gì, chỉ mong về khách sạn thật nhanh, leo lên giường ngủ một giấc chờ đến trời sáng coi như chuyện ma quỷ nhập Cung Sư Trình là giấc mơ thì mọi thứ đều sẽ "đẹp" trở lại.

Lúc đi dạo tất nhiên là không thế thiếu chuyện phím, câu chuyện Hắc Bạch Vô Thường cùng Mạnh Bà vừa rồi cũng là một trong những "tiểu phẩm" ngắn của đoàn bốn cô gái bọn họ. Về đến khách sạn, cả người rã rời sau một buổi thăm thú khắp nơi, nhấc ngón chân thôi cũng đủ mệt, nên cứ vậy mà một giấc đến tận sáng. Hà Lộ San đương nhiên cũng gác lại hình tượng nhân vật Mạnh Bà của Cung Sư Trình ngủ say đến mức một tư thế không nhúc nhích gì.

Cung Sư Trình cũng ngủ rất ngon đến tận sáng hôm sau do mệt mỏi, nhưng khi mở mắt ra nhìn xung quanh thì không thể ngủ lại được nữa bởi cảm giác lạ chỗ. Nên cô quyết định rời giường, rửa mặt, thay một bộ đồ mới, khoác thêm áo ấm rồi đi đến khoảng đồi phía sau khách sạn ngắm mặt trời mọc.

Trong lòng vừa đi vừa cảm thán với lối thiết kế của khách sạn này, vừa như khép kín lại vừa như hòa nhập với thiên nhiên, hoa cỏ, cây cối bao phủ càng làm cho không khí trong lành thêm rất nhiều, khác biệt với không khí ngột ngạt của thành phố S. Cung Sư Trình đi men theo lối đi có sẵn bên cạnh của khách sạn dẫn đến khoảng đồi ngay sau lưng.

Hôm qua khi vừa đến, trong lúc chờ Tôn Nghi làm thủ tục nhận phòng, cô đi lòng vòng quanh sảnh lớn thì thấy có một góc treo rất nhiều những bức ảnh chụp mặt trời mọc ở khoảng đồi này. Cung Sư Trình hỏi nhân viên thì được hướng dẫn đường đi.

Với cô dù sao cũng là đến để thăm thú, "nghỉ dưỡng", thức sớm một chút thì đi ngắm mặt trời mọc ở đây xem xem có như trong ảnh chụp hay không.

Đi từng bước, lên cao hơn một chút thì không khí càng lạnh hơn, sương cũng dày hơn hẳn. Cô như hoàn toàn thả mình cùng với loại khí lạnh này. Cung Sư Trình rất thích gió se lạnh, cảm giác lành lạnh làm người ta sảng khoái vô cùng. Nhưng có điều, cơ thể cô không quá thích nghi với cái lạnh cho lắm, cả người cô rất dễ lạnh. Nên khi vừa đặt chân đến đỉnh đồi thì tay cô đã lạnh ngắt, môi cũng vô thức đánh bò cạp rồi.

Những người khách trước, khi đến đây đã để lại bình luận khen ngắm mặt trời mọc ở đây rồi ước một điều gì đó như chúng có thể biến thành sự thật vậy. Chính vì thế mà ở đỉnh đồi, dưới một gốc cây thân gỗ to, chừng ba người ôm, cao qua khỏi đầu người một chút có kê sẵn hai băng ghế. Từ xa có thể cho rằng bản thân đang đứng trước một bức tranh phong cảnh đầy lãng mạn vậy.

Xem ra vẫn còn sớm, chẳng có ai, chỉ có mình Cung Sư Trình với đất trời lúc này. Cô ngồi xuống một bên của băng ghế, hai mắt từ từ nhắm lại, để khí lạnh của thành phố D buổi sáng sớm táp vào mặt từng cơn nhẹ đều, miệng cũng nhoẻn lên dịu dàng.

Trông thì có vẻ như đang hưởng thụ điều tuyệt vời này của thiên nhiên. Nhưng thực tế, cô lại đang suy nghĩ cho mình. So với một vài người Cung Sư Trình có vẻ là kiểu người được ông trời ưu ái nhất. Vừa tốt nghiệp liền được sắp xếp đến công ty của anh trai đang làm việc để phụ giúp, cũng xem như là có công việc ổn định để làm. Mặc dù vậy, điều cô lo sợ chính là cảm giác an nhàn ổn định quá sớm này, tuy chỉ mới trải qua có mấy tháng, nhưng Cung Sư Trình lại chịu không nổi cảm giác quá mức "ổn định" này. Độ tuổi vừa bước qua hai mươi tư cô không muốn nhiều năm sau vẫn là như vậy, cô muốn va chạm thêm nữa. Vốn dĩ an nhàn đã quen, nên khi nghĩ đến trong lòng cô không khỏi có hơi do dự đôi chút.

Cứ mãi lo suy nghĩ, Cung Sư Trình không hề nhận ra rằng có người đang bước đến từ phía sau cô.

Lam Bác Lân từ con đường lúc nảy mà Cung Sư Trình đã đi bước tới. Khi nhìn thấy chỉ có một cô gái ngồi ở băng ghế, anh có hơi thất vọng, bởi tính cách có phần thích sự náo nhiệt, lúc sáng quyết định đi ngắm mặt trời mọc trong lòng cũng hi vọng sẽ có nhiều người cùng đến ngắm mặt trời mọc ở đây, như vậy sẽ vui hơn. Nhưng đến lại chỉ thấy khoảng đồi thênh thang, gió thổi từng cơn nhè nhè, sương vẫn còn dày, đồng thời chỉ có một người ngồi ở dưới gốc cây kia thôi.

Bước đến càng gần, dáng người nhỏ nhắn càng hiện rõ hơn. Anh ở phía sau một lúc, để ý thấy hình như người đang ngồi ở đây không nhận ra có ai đang ở sau mình. Lam Bác Lân có chút tò mò, bước lên thêm hai bước để xem xem là người này đang nhìn gì mà đến không nhận ra có người đang ở gần mình, người hơi nghiêng một chút, như thể không muốn đứng trực diện với người đó vậy.

Thoáng bất ngờ, miệng lại nhoẻn cười vì người mà anh nhìn thấy không ai khác chính là Cung Sư Trình. Sự tình cờ này như điều kì lạ gì đó hết sức đặc biệt, anh không thể tìm được từ ngữ nào nói rõ được. Cảm thấy mọi thứ trở nên rất thú vị, đồng thời việc gặp lại cô ở đây chính là một trong những điều anh không ngờ đến nhất.

Gió thổi làm tóc của cô bị bay loạn xị, dính một ít trên mặt nhưng cô cũng để mặt không quan tâm. Lam Bác Lân để ý thấy hai vai của cô có phần hơi rút lại vì gió lạnh, nên quyết định tháo xuống khăn choàng màu đỏ của mình. Thái độ lịch thiệp, chậm rãi choàng khăn lên cổ của Cung Sư Trình.

Cảm nhận có gì đó chạm vào người mình, Cung Sư Trình giật mình, mở mắt ra nhìn thì thấy cái khăn choàng màu đỏ vẫn còn đang được người khác choàng lên cổ của mình. Cô ngước lên nhìn, gương mặt này, có chút quen mắt, nhưng cũng rất lạ lẫm. Vừa quen lại vừa lạ có hơi giống cách nhìn của bệnh nhân mắc chứng mất trí nhớ vậy, từ từ lục tìm kí ức của mình.

"Chào buổi sáng!" Lam Bác Lân choàng xong khăn cho Cung Sư thì ngồi xuống ngay bên cạnh cô.

Đưa tay lên nắm hờ vào khăn choàng, ánh mắt nghi hoặc nhìn Lam Bác Lân.

"Buổi sáng ở thành phố D khá lạnh...!" Lam Bác Lân nói vẻ quan tâm.

"Lam Bác Lân", "Chú L" lúc này trong đầu Cung Sư Trình hiện lên những cái tên như vậy, nhưng chung quy đều là cùng một người. Cô nhìn anh chằm chằm, như để xác nhận rằng mình không nhận sai người.

Cuối cùng thì cô cũng nhớ ra, hơn một năm trước cô tán tỉnh một người, nhưng sau rồi lại chẳng mấy gì có kết quả cứ như vậy mà chìm vào im lặng, lãng quên. Kể cũng lạ, sau khi cả hai không còn trò chuyện với nhau, Cung Sư Trình còn dành hẳn một đoạn dài thời gian để xem các cập nhật hình ảnh mới của anh. Ấy vậy mà, đến khi gặp người ngoài đời thực lại chẳng nhớ ra anh là ai. Cũng có lẽ là do, cô đã quyết định không trông đợi nên cũng chẳng muốn nhắc đến nữa chăng?.

"Sao vậy, mặt anh dính gì sao?" Lại lần nữa chủ động lên tiếng, Lam Bác Lân đưa tay sờ lên mặt mình mấy cái minh họa.

Vội rút lại ánh nhìn chằm chằm từ nảy đến giờ của mình, sau đó cô lắc đầu trả lời: "Không có!"

"Sao anh lại ở đây?"

"Sao em lại ở đây?"

Hai người cùng đồng thời lên tiếng. Ngại ngùng nhìn nhau cười.

Từ lúc gặp lại đến giờ, đây có lẽ là lần đầu tiên, anh được nhìn thấy dáng vẻ đúng kiểu của một "cô gái" của Cung Sư Trình. Bởi vì, dáng vẻ ngại ngùng này có khi cô đã giấu đi quá kĩ trong lúc làm việc cũng nên.

"Thành phố D là quê của anh!"

"Còn em?"

Cung Sư Trình khẽ gật đầu, quay sang nhìn anh có phần buông lỏng phòng bị hơn: "Đến để nghỉ lễ!".

Không khí rơi vào im lặng, cô lại nhìn về phía chân trời, nơi mà mặt trời đang dần lên từ sau các hàng cây cao. Cả người ấm dần lên nhờ khăn choàng của anh, căn bản trước đó nó đã được anh choàng nên hơi ấm vẫn còn. Bây giờ nó lại được choàng lên cổ của Cung Sư Trình, liền khiến cô cảm nhận rõ ràng hơn hơi ấm của anh. Cứ suy nghĩ linh tinh như vậy cho đến khi tự mình bị chính những suy nghĩ của mình làm cho tim đập loạn nhịp hơn.

Thấy Cung Sư Trình không mấy gì để ý đến mình lắm, Lam Bác Lân cứ chốc chốc lại nhìn cô. Cô thật sự khác rất nhiều so với trong tưởng tượng của anh. Một cô gái tính cách thẳng thắn, lại còn chủ động theo đuổi đối tượng khác giới, chí ít cũng nên có vẻ ngoài cứng rắn hay cá tính gì đó. Nhưng trên người của cô lại chỉ toát ra một khí chất dịu dàng cùng trưởng thành, dáng vóc thì nhỏ nhắn, ăn vận luôn thanh lịch và cả gương mặt chẳng khác nào kiểu con gái rất biết nghe lời.

Đúng là bề ngoài của Cung Sư Trình tạo cảm giác khác rất nhiều với tính cách của cô. Lam Bác Lân không phải là người đầu tiên bất ngờ bởi điều này, ngay cả những người bạn của cô cũng vậy. Vẻ ngoài nhìn như một nữ nhân thành thục, tỉ mỉ bù lại tính cách của lại có thể xưng "huynh gọi đệ" với con trai cũng không kém phần. Người ngoài đánh giá rằng Cung Sư Trình là sự trưởng thành từng trải, nhưng trái ngược hoàn toàn, cô lại chẳng trải qua cái gì ra hồn cả.

"Em đã nhớ ra anh là ai chưa?" Lam Bác Lân đột nhiên lên tiếng.

"Vừa mới nhớ ra cách đây mấy phút!" Cung Sư Trình quay sang nhìn anh trả lời.

Anh cười một cái: "Chi tiết vậy sao?".

"Anh là Lam Bác Lân?" Không trả lời câu hỏi của Lam Bác Lân, mà trực tiếp hỏi sang một câu khác.

"Không giống sao?"

Giả vờ nheo nheo mắt, lắc đầu hai cái, cô nói: "Vẫn là hình ảnh đã qua chỉnh sửa trông vẫn đẹp hơn!".

"Vậy sao?" Nghe nói vậy, Lam Bác Lân thẳng lưng lại đưa tay lên sờ sờ vào mặt mình mấy cái, đầy nghi hoặc.

Thấy bộ dạng nghi hoặc của anh, sợ rằng "tính chân thật" của câu nói vừa rồi không đủ, Cung Sư Trình đảo mắt một cái, bồi tiếp một câu: "Mất bao lâu để anh chỉnh sửa một bức hình?".

Ngữ điệu câu hỏi giống như đang phỏng vấn một nhân vật nào đó vậy, vừa thẳng thắn cũng vừa rất có tính báo chí. Ngẫm nghĩ hai giây, Lam Bác lên tiếng trả lời: "Không cụ thể được...!".

"Còn em?" Nhìn sang Cung Sư Trình hỏi.

Giả vờ suy nghĩ một chút, Cung Sư Trình liền thành thật trả lời: "Không mất thời gian, vì có chỉnh thì cũng chẳng đẹp lên nổi!".

Câu trả lời này có hơi thành thật quá rồi, Lam Bác Lân hoàn toàn theo không kịp trạng thái lúc này của Cung Sư Trình. Chỉ có thể biến từ nụ cười tự nhiên thành nụ cười gượng gạo mà nhìn cô.

Đùa một chút nhưng hình như cô cũng cảm nhận được sự im lặng ngượng ngùng từ người bên cạnh. Cung Sư Trình bật cười thành tiếng: "Trong ảnh lúc nào cũng sẽ không bằng người ngoài đời thực!".

Câu nói không rõ đang nói về ai, là đang nói về anh hay đang nói về chính cô. Lam Bác Lân có lẽ cảm thấy buổi sáng ngày hôm nay, anh không được tỉnh táo lắm thì phải. Mắt không rời khỏi cô, cứ nhìn cô chằm chằm.

Mặt trời đã dần lên cao hơn một chút, Cung Sư Trình vô tình quay sang nhìn Lam Bác Lân. Lúc này sương cũng đã tan đi khá nhiều, dù vậy xung quanh vẫn còn có chút mờ ảo, chỉ có hình ảnh của hai người trong mắt nhau lúc này là rõ ràng, phản chiếu hình ảnh của nhau. Hai giây, bốn giây, năm giây. Cung Sư Trình cảm nhận được ánh sáng chiếu từ mặt trời đã thay đổi, sáng hơn lúc nảy rất nhiều, mặt trời dần lên cao hơn. Cô bẽn lẽn vội thu lại ánh mắt của mình, quay về phía mặt trời, cố gắng chăm chú ngắm mặt trời một cách đúng nghĩa nhất.

Lam Bác Lân đưa mắt nhìn mặt trời một cái, song lại lên tiếng hỏi: "Em đã từng ngắm mặt trời mọc chưa?"

Lúc này thứ chiếm lấy tâm trí của Cung Sư Trình chính là mặt trời mọc sau hàng cây cao xa kia, vừa đẹp lại vừa rất chân thật. Cô chỉ muốn nhân cơ hội này, ước một điều ước gì đó. Miệng cô bất giác cười tươi, trong lòng phấn khích hệt như trẻ con. Lần đầu tiên ngắm mặt trời mọc đối với Cung Sư Trình là một trải nghiệm đặc biệt, cô không phải là người quá biết thưởng thức những thứ mang tính thi vị thế này, nhưng lúc này có thể xem như là cô có thể hiểu được một chút thi vị nào nào đó chảy qua người mình.

Nụ cười kia của Cung Sư Trình, thoáng chốc thu trọn vào mắt của Lam Bác Lân. Mặt trời đúng là đang mọc, nhưng bỗng chốc trở nên hư ảo. Và chỉ có nụ cười của nữ nhân trước mặt mới là mặt trời chân chính, nó đủ rực rỡ chiếu sáng. Anh muốn chạm lấy nó, ôm lấy nó và giữ lấy nó như kẻ điên lên cơn ích kỉ vậy. Cảm giác này là lần đầu tiên xuất hiện trong Lam Bác Lân, anh tự mình vào lúc đó hay sau này để không thể tự lí giải được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net