Phần 1: Chính Thức Gặp Nhau - Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa thu dọn xong vali để ngày mai quay trở lại thành phố S, thì Cung Sư Trình nhận được một tin nhắn.

"Sáng ngày mai em đến nhà hàng Tô Xu, anh muốn mời em dùng bữa sáng!". Đây là nội dung tin nhắn mà Lam Bác Lân gửi cho cô.

Nhà hàng Tô Xu là một phần của khách sạn mà cô đang ở, cũng có thể xem đây là sự trùng hợp. Nhưng chính xác hơn thì đó là khách sạn, nhà hàng đều thuộc quyền sở hữu của gia đình Lam gia.

Cung Sư Trình do dự rất lâu, cô nửa muốn đi nửa lại không, nhưng cuối cùng cô vẫn quyết định sáng mai đến nhà hàng dùng bữa sáng với anh. Cô nhắn trả lời "được".

Ngày mai cũng không có nhiều thời gian để đi thăm thú nữa, nên cả nhóm của Cung Sư Trình định là sẽ ra ngoài tìm chỗ ăn sáng rồi đi mua sắm một chút quà lưu niệm. Đó là lí do tại sao cô do dự, khi nói lại với ba người bạn của mình rằng cô có một cuộc hẹn như vậy, họ cũng không làm khó, còn hẹn là sẽ gặp lại để cùng đi mua sắm.

Cô không nói thẳng ra là cô đi cùng với Lam Bác Lân, cũng không kể cho họ biết là đi cùng với nam hay nữ. Bọn họ cũng chẳng tò mò gì với vấn đề đó, nhưng nếu để họ biết là đi cùng với ai, chắc chắn Cung Sư Trình sẽ không thoát khỏi tội danh "có sắc quên bạn".

Đang cầm điện thoại mà trong lòng cũng lo lắng theo, Lam Bác Lân hi vọng là cô sẽ đồng ý, nhưng sớm cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc sẽ bị từ chối rồi. Nên khi điện thoại báo có tin nhắn, đọc xong thì không giấu nổi sự nhẹ nhõm trong lòng, như thể anh vừa mới đạt được một thành tích gì đó vậy.

Lúc chọn đồ để mặc, Cung Sư Trình chọn một chiếc váy hoa nhí màu tím nhạt, cũng là kiểu đồ cô mặc thường ngày, trang điểm nhẹ nhàng. Buổi gặp mặt này cô cũng không quá coi trọng, cứ coi như là đi gặp một người bạn bình thường của mình vậy. Sau đó khoác thêm áo khoác, đeo túi xách nhỏ, cứ như vậy mà đi đến chỗ hẹn.

Từ phòng đi đến nhà hàng, vừa đi cô vừa nghĩ. Nếu là hơn một năm trước, sự chú ý của cô đổ dồn lên người của Lam Bác Lân có khi hôm nay Cung Sư Trình đã ăn mặc đẹp đẽ hơn mấy phần, cũng sẽ để ý đến cách nhìn của anh với mình nhiều hơn một chút. Nhưng bây giờ không phải là lúc ấy nữa, mọi thứ đều có sự thay đổi của riêng nó và cô cũng vậy. Có thể bây giờ cô chưa tìm được ai để đặt nhiều tâm tư, không có nghĩa là bây giờ người đó vẫn là anh.

Là người rất coi trọng gia đình, Lam Bác Lân luôn cố gắng dành thời gian cho gia đình của mình. Bữa sáng mà anh mời Cung Sư Trình đến đương nhiên là cũng có sự góp mặt của người nhà anh.

Vừa bước vào, đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, thì thấy có một người đứng lên, vẫy tay rồi đi về phía cô.

"Bên này!" .

Cô gật đầu chào anh một cái, sau đó đi theo sau anh đến bàn ăn. Còn cách vài bước chân là đến bàn, cô liền nhìn những người ngồi cùng bàn với mình, có lớn có nhỏ, có già có trẻ đủ cả. Bước chân cô chậm dần rồi cũng dừng hẳn ngay sau lưng anh.

Lam Bác Lân lịch thiệp kéo ghế giúp cô. Cung Sư Trình cả người trở nên không thoải mái, ngước mắt nhìn anh đang chờ cô ngồi xuống.

Những người mà cô sẽ ngồi cùng bàn là ai, cô hoàn toàn không quen biết, nên cô không dám ngồi xuống. Cung Sư Trình nhìn anh là đang chờ anh giới thiệu những người đang ngồi là ai, nhưng anh hình như chẳng hiểu được hàm ý gì trong đôi mắt lo lắng kia của cô.

Và người phá vỡ bầu không khí im ắng có phần gượng gạo này chính là cháu gái của Lam Bác Lân. Từ lúc anh bước ra đón Cung Sư Trình cô bé đã không dời mắt khỏi người đang đi bên cạnh cậu mình, giọng nói lanh lợi: "Mợ ơi mau ngồi xuống đi!".

Nghe cô bé gọi Cung Sư Trình là mợ, khiến cho mọi người đột nhiên cười lớn, mẹ của cô bé Lam Liên Bình nhìn cô có hơi ái ngại. Đưa tay che miệng của Tiêu Ái lại, thì thầm vào tai: "Không được gọi linh tinh!".

Nhờ Tiêu Ái mà cô đã hiểu những người trước mặt mình là ai. Cũng không thể cứ đứng như vậy mãi, nên cô cũng chậm rãi ngồi xuống, Lam Bác Lân lần nữa lịch thiệp đẩy ghế sát vào cho Cung Sư Trình. Mặc dù vậy, cô vẫn cảm thấy những gì đang xảy ra có chút không ổn cho lắm. Cứ liếc mắt sang nhìn anh liên tục.

Lam Bác Lân ngồi xuống bên cạnh, nhìn cô rồi nhìn người nhà của mình mới như đột ngột nhớ ra gì đó, lên tiếng nói: "Đây là người nhà của anh...!".

Giới thiệu từng thành viên một với Cung Sư Trình. Ngồi đối diện là ông bà Lam. Còn ngồi bên sát bên cạnh cô là em gái Lam Việt Tâm, kế bên Lam Bác Lân là Tiêu Ái cùng ba mẹ của cô bé.

"Cháu chào cô chú, chào anh chị!" Cung Sư Trình lịch sự từ tốn chào hỏi với ba mẹ và anh chị của Lam Bác Lân.

Người lớn nhìn từ trên xuống dưới Cung Sư Trình, trong lòng cũng thầm đánh giá một lượt, nghe cô lên tiếng chào, thì cũng lịch sự gật đầu chào lại.

Ánh mắt của Tiêu Ái không ngừng quan sát cô, đôi mắt to tròn long lanh. Không kiềm được sự tò mò của mình, cô bé giật tay áo của cậu mình mấy cái. Lam Bác Lân liên nghiêng người về phía cô bé: "Sao vậy?".

Miệng thì kê sát tai của anh mà thì thầm, mắt thì vẫn cứ nhìn Cung Sư Trình: "Là mợ tương lai hả cậu?".

Tuy là câu hỏi rất đơn giản, chỉ cần thẳng thắn trả lời "không phải" là được. Mà Lam Bác Lân lúc này cũng liếc mắt sang nhìn Cung Sư Trình, tự dưng anh cảm thấy câu hỏi của cháu gái mình hôm nay sao lại khó trả lời như vậy.

Mặc dù nói là đang thì thầm, thì trẻ con cũng không thể nào cân đo được âm lượng mà mình phát ra là bao nhiêu, thành ra khi cô bé ngây ngô hỏi Lam Bác Lân thì tất cả mọi người đều nghe được rõ ràng câu hỏi của Tiêu Ái. Cung Sư Trình thoáng cảm thấy cả người như bị trói lại, tê cứng cùng khó chịu.

Cô trong lòng khó chịu nhưng miệng vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười, chỉ có điều nụ cười có hơi khó coi một chút, gượng gạo vô cùng. Đầu Cung Sư Trình không thể nghĩ ra được câu chữ thế nào, sắp xếp từ ngữ ra sao nữa. Chỉ còn cách liếc mắt ra hiệu với Lam Bác Lân lúc này đã ngồi thẳng hơn, vẻ mặt cũng tự dưng cười giả lã kì quái mà cầu cứu.

Cung Sư Trình không dám thay Lam Bác Lân giải thích vấn đề này, ngộ nhỡ anh đã nói gì đó trước khi cô đến, nếu như cô trả lời mơ hồ hay quá thành thật có khi lại không tốt lắm. Đó chính là lí do cô muốn anh lên tiếng trả lời câu hỏi của Tiêu Ái nhanh một chút, cũng mong là câu trả lời thành thật một chút.

Mọi người đếu đang đổ dồn mắt lên người cô và anh thì ngay bên cạnh đột nhiên lại vang lên một tiếng nói của Lam Việt Tâm: "Anh, là bạn gái của anh thật hả?".

Hai câu hỏi cùng một hàm ý, Cung Sư Trình thoáng cảm thán một câu "hình như Lam Bác Lân đẹp quá cũng khó bạn gái là có thật!". Cô muốn đưa tay vỗ vai anh một cái, muốn nhắc anh rằng cả hai câu hỏi cũng nên được trả lời rồi, anh làm ơn đừng có ngồi yên mà nhìn chim quạ bay ngang bầu không khí im ắng này nữa có được không.

Lam Bác Lân cũng nửa muốn gật nữa muốn lắc đầu. Anh cảm thấy nếu chọn Cung Sư Trình làm bạn gái thì không tồi, nhưng nếu cùng đi đến một cuộc hôn nhân thì cảm thấy vẫn chưa đủ hiểu đối phương. Cho nên anh cứ do dự suốt, cũng đâu thể nói là bạn bè bình thường của nhau. Nhìn biểu hiện của anh với cô nảy giờ, xem ra ai cũng đoán được mối quan hệ của hai người không bình thường rồi. Mọi người giờ chỉ cần hai người lên tiếng xác nhận thôi, nói dễ không dễ nói khó cũng là quá khó.

Thấy anh cứ im lặng không lên tiếng, nhìn thái độ của người nhà Lam Bác Lân cô cũng đoán được mọi người đang nghĩ cô và anh có gì đó với nhau. Lần đầu tiên cô cảm thấy có lẽ cô không thích kiểu đàn ông không dứt khoát này. Thay vì cứ chờ anh lên tiếng "thanh minh" cho cô thì Cung Sư Trình quyết định tự mình lên tiếng.

Cô hắng giọng một tiếng, nói: "Cô và cậu của con chỉ là bạn của nhau mà thôi!".

Nói rồi cô liền đưa mắt quan sát biểu hiện của mọi người. Chị gái cùng anh rể của Lam Bác Lân thì không lấy gì bất ngờ, Lam Việt Tâm thì thầm thở phào một tiếng, còn bà Côn Thúy Nguyệt thì trong lòng có hơi thất vọng một chút.

Về phần của Lam Bác Lân ngoài việc do dự không thể tìm được cái tên cho đúng mối quan hệ của hai người. Anh còn vì muốn xem thử trong trí nhớ của anh về Cung Sư Trình thì liệu bây giờ cô sẽ đưa ra câu trả lời như thế nào. Cô trong trí nhớ của anh là người khá bạo dạn và chủ động. Nên khi nghe được câu trả lời của người ngồi bên cạnh Lam Bác Lân không khỏi có chút thất vọng, bởi sự thẳng thắn thành thật của cô.

Hơn một năm trước, lúc hai người còn cùng nói chuyện với nhau qua mạng xã hội, Cung Sư Trình thi thoảng khiến Lam Bác Lân có phần không thể đoán được sự chủ động bạo dạn của cô chiếm bao nhiêu trong dáng vẻ sáng lạng mà anh nhìn qua ảnh đại diện lúc ấy.

Khoảng hơn một năm trước, quảng thời gian anh và Cung Sư Trình vẫn đang tìm hiểu nhau trên mạng xã hội. Ấn tượng mà cô để lại cho anh chính là sự thẳng thắn và cách nói chuyện bạo dạn. Nên sự thất vọng của anh trước câu trả lời của cô cũng làm anh gợi nhớ lại một chút kí ức về điều này của cô.

Khi ấy, Cung Sư Trình đang có ý định sẽ lên thành phố S để thăm anh trai Cung Kiến Quang nhưng cô lại nói với Lam Bác Lân rằng cô đã gửi một kiện đồ đến chỗ của anh, bảo anh để ý nhận giúp cô. Nhưng anh không trả lời cô, lúc nhìn thấy tin nhắn cũng chỉ đọc lướt qua, nội dung hàm ý gì Lam Bác Lân cũng không mấy để tâm suy nghĩ.

Cô nghĩ rằng có lẽ là do mình đã không nói rõ ràng nên anh không trả lời tin nhắn ấy. Ngồi nhìn điện thoại một lúc, Cung Sư Trình quyết định gửi thêm mấy câu.

"Em chỉ đang đùa thôi!".

"Thật ra em cũng không biết địa chỉ của anh...".

Hoàn toàn không thấy có phản hồi, Cung Sư Trình không vui quẳng điện thoại lên giường. Sau đó thì vơ lấy quyển sách trên đầu giường đọc tiếp phần dang dở. Nhưng cô lại không chú tâm đọc, sự chú ý của cô đặt lên cái điện thoại kia, cứ chốc chốc lại nhìn sang điện thoại vẫn không hề có thông báo nào. Cuối cùng thì điện thoại cũng không yên lặng nữa, màn hình sáng lên báo có tin nhắn mới. Cung Sư Trình liền với tay lấy điện thoại.

Là tin nhắn của Lam Bác Lân: "Địa chỉ nhà anh ở đường mười lăm.".

"Ba mẹ anh rất nhiệt tình, nếu em muốn thì cứ đến!". Anh nhắn thêm một tin đến. Hàm ý như muốn trêu đùa cô vậy.

Lam Bác Lân thừa biết dù có mời cô đến thì cô cũng sẽ không đến, cho nên anh mới gửi đi một tin nhắn như vậy. Nhưng hai người cách nhau hẳn một tràng dài logic. Điều anh nghĩ chính là Cung Sư Trình sẽ không đến, vì dù sao cũng là con gái, lại chưa từng gặp qua anh, nếu cô không sợ bị gạt thì cũng là chuyện lạ. Buồn cười ở một điều, sau khi ý nghĩ đó vừa kết thúc, thì một ý nghĩ khác lại đến. Cung Sư Trình có thể không giỏi làm nhưng lại rất giỏi nói, chưa biết chừng lần này còn nói được làm được. Tuy anh với cô cách biệt không quá nhiều về tuổi tác nhưng khi nói chuyện với cô, anh lại không thể đoán được thái độ của cô.

Đương nhiên Cung Sư Trình không phải là đứa ngốc, có thể so với Lam Bác Lân cô nhỏ tuổi hơn, kinh nghiệm đối với cuộc sống cũng như với tình ái có thể cũng không phải là nhiều. Nhưng đến thái độ phòng bị nhất định nếu cô cũng không có thì cô có khác gì "phế nhân" giữa xã hội đầy quấy nháo này. Dù là vậy, nhưng cô cũng rất thành thật trả lời.

"Được, em sẽ sắp xếp đến thăm nhà anh!".

Nhận được tin nhắn của cô, Lam Bác Lân liền cảm thấy sự bạo dạn này của Cung Sư Trình thật khiến người ta dễ bị lọt "hố", còn là loại "hố" gì thì anh không biết. Anh im lặng, không biết nên nhắn gì tiếp theo cho cô. Nhiệt tình thân thiện mời cô đến nhà hay là cứ thơ ơ coi như chưa nói gì.

Còn trong suy tính thì điện thoại lại rung lên, một tin nhắn khác của Cung Sư Trình lại gửi đến: "Mà nếu em đến, ngộ nhỡ mẹ anh mở cửa thì em nên làm thế nào?".

Vẫn là không ngờ đến được, logic của Cung Sư Trình khiến cho Lam Bác Lân không biết nên chạy theo thế nào cho đúng, những lời đó của cô cứ đưa anh đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Tiết tấu có phần sai lệch rất rõ ràng. Đó cũng là thứ cô làm tốt nhất, chưa bao giờ khiến câu chuyện có điểm dừng, cứ không ngừng kéo dài. Trong khi anh vẫn còn đang suy nghĩ xem nên trả lời thế nào thì cô lại gửi đến một "đề khó" cho anh. Đọc xong tin nhắn anh không kiềm chế được mà cười "khì" một cái.

"Cứ nói là bạn của anh...!".

Nằm trên giường vuốt vuốt cằm suy nghĩ, cô cho rằng bây giờ anh cũng được tính là một người chưa có đối tượng. Nếu đến nhà Lam Bác Lân thật, rồi còn học theo anh nói y hệt như vậy không khéo lại gây nên hiểu lầm. Mà làm như vậy, từ bạn bè bình thường trong mắt phụ huynh chẳng phải liền biến thành kiểu bạn bè có thêm trái tim đỏ ở giữa hay sao. Tuy nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng vẻ mặt hớn hở của cô đã bị màn hình điện thoại bán đứng rồi, giấu cũng không giấu được. Nhưng cô lại gửi đi một tin nhắn như thế này cho anh.

"Hay là thế này, nếu bác gái ra mở cửa, thì em sẽ nói là ngắm "người đẹp"".

Ngay sau đó Cung Sư Trình còn cố tình bồi thêm một câu: "Con trai bác nói anh ấy thừa hưởng nhan sắc từ bác, nên con mới muốn đến xem thử!"

Bật cười thành tiếng, Lam Bác Lân trong đầu lúc này liền hiện lên hai chữ "mặt dày", muốn đem hai chữ này dán thẳng lên mặt cô. Bây giờ anh càng thêm chắc chắn, sự thẳng thắn của Cung Sư Trình còn kèm theo da mặt dày nữa. Dù vậy thì anh lại càng cảm thấy cô so với những người chủ động với anh, chân thật hơn rất nhiều, cũng đáng yêu và khác biệt hơn hẳn.

Trước khi nghe điện thoại của một người bạn, Lam Bác Lân nhanh chóng nhắn trả lời: "Anh thấy lí do đó nghe rất được đó!".

Haha cười lớn đến bật cả người dậy, Cung Sư Trình nhanh nhảu gõ thêm một đoạn: "Có phải thấy em rất lanh lợi không? Có khi bác gái cảm thấy em rất hợp mắt, rồi muốn em làm "con gái" của bác ấy không?".

Gửi xong tin nhắn, tự mình đọc lại, bản thân cũng tự cảm thán rằng Cung Sư Trình cô trong lần đi tán tỉnh này, hoàn toàn rớt giá, giá cả có cũng bằng không. Bao nhiêu liêm sĩ cô tự tay khóa lại trong tủ kín rồi giấu luôn cả chìa khóa đi vậy.

Nói xong điện thoại thì cũng đã không còn sớm nữa. Kiểm tra lại tin nhắn lần cuối trước khi đi ngủ. Trong tin nhắn của Cung Sư Trình có hai chữ "con gái" anh đặc biệt chú ý. Ngẫm nghĩ mấy giây, sau liền bật cười, mặt tự dưng hơi ửng đỏ rồi nóng hơn, nhịp đập cũng lệch đi. Lam Bác Lân đương nhiên cảm nhận được sự khác biệt trong cảm xúc của mình. Đồng thời đưa ra đáp án chính xác cho hai chữ "con gái" mà Cung Sư Trình đề cập đến. Hai chữ ấy phải thành là "con dâu" mới đúng.

Nhưng anh nhắn lại chỉ là câu cảm thán rất đơn thuần: "Con gái nhà ai mà lại bạo dạn thế không biết!".

Thấy Lam Bác Lân không có phản ứng gì thì Tiêu Ái với tay nắm lấy mấy ngón tay của anh mà lắc tay anh mấy cái. Anh mới như từ trong kí ức mà quay trở lại thực tại. Vẫn là thái độ cưng chiều nhìn sang cháu gái của mình, chờ con bé lên tiếng nói. Nhưng cô bé lại chẳng nói gì với anh mà hơi nghiêng người nhìn về phía Cung Sư Trình ngồi bên kia.

"Là bạn gì ạ?" Hai mắt chớp chớp ngây thơ nhìn Cung Sư Trình.

Cô không thể nói cả hai là bạn mạng, dù sao mối quan hệ từ chữ "mạng" mà ra đều không đáng tin và cũng rất dễ khiến người khác nghi ngờ hơn, mặc dù bản thân cô đơn thuần đến đây chỉ vì lời mời của Lam bác Lân mà thôi. Cô cứ định nói rồi lại thôi, sau đó quyết định trả lời câu hỏi ngây thơ của Tiêu Ái rằng : "Là bạn làm việc cùng với nhau!".

Đây là câu trả lời nửa thật nửa giả. Lam Bác Lân nghe thấy thì nhếch mép cười một cái, cảm thán một câu rằng cô rất thông minh. Có nhiều người sẽ lựa chọn nói thật, dù sao đâu biết chừng xong ngày hôm nay thì không còn cơ hội để gặp lại, như vậy cũng coi như một bữa giao thiệp cho có hình thức rồi. Nhưng nếu đứng trên góc nhìn của một người làm ăn thì mối quan hệ của hai người quả thật là mối quan hệ đối tác, là khách hàng "tiềm năng" của nhau. Còn nếu chỉ nhìn bề ngoài thì có thể nói đó là có quen biết. Lam Bác Lân cảm thán, chính là cách trả lời của cô vẫn còn mở ra một đường lui cho mình, cũng không làm cho cái nhìn của người khác khắc nghiệt mà còn thiện cảm hơn nữa.

"Cô ấy là đối tác của con, hôm qua vô tình gặp nên con mời cô ấy đến cùng dùng bữa." Lam Bác Lân lúc này mới lên tiếng nói.

Lam Chí Sinh người đàn ông trung niên, tuổi cũng gần sáu mươi, nhưng trông có vẻ được bảo dưỡng rất tốt. Từ nảy giờ không ngừng chăm chú lắng nghe hai bạn trẻ nói chuyện, nên cũng không có quá nhiều nghi ngờ, lên tiếng chuyển chủ đề: "Được rồi, nhanh gọi món đi!".

Cùng mọi người dùng bữa, với người lạ, Cung Sư Trình luôn có màn chắn phòng bị, nên ngồi ăn cũng không quá thoải mái, cứ phải liên tục đưa mắt quan sát. Đồng thời cô cũng kiệm lời hơn, ai hỏi gì thì trả lời đó, hoàn toàn chỉ muốn tập trung ăn phần của mình mà thôi.

Ăn xong, cùng mọi người ngồi nói chuyện phiếm. Trong lòng Cung Sư Trình có một ý nghĩ rất chân thật lóe lên. Cô đang hi vọng mọi người giải tán nhanh một chút, cả người cô sắp biến thành khúc gỗ đến nơi rồi. Thiệt là muốn nhắn một tin nhắn cầu cứu đến bọn Hà Lộ San.

Không thể ngồi thêm được nữa, cô như thấy mình đang là người vô hình vậy. Cả buổi không ai nói gì đến cô, cũng chẳng thấy Lam Bác Lân lên tiếng cho cô "lui" về, thiệt khiến người ta bức bối. Cảm giác hối hận vì đã đồng ý lời mời dùng bữa của anh bay thoáng qua.

Nếu người ngoài nhìn vào trông Cung Sư Trình lúc này có khác gì với nữ nhân thời phong kiến, tam tòng tứ đức có bao nhiêu hiện lên hết bấy nhiêu, thiệt khiến người ta bội phục. Nhưng mà nếu cứ ngồi thế này thì cô e là mình sẽ bị khó chịu bức chết, cô rất giỏi diễn vai nết na hiền lương, nhưng lúc này thì thật sự diễn không nổi nữa.

Cung Sư Trình từ tốn đứng lên, thì thầm ngắn với anh là mình đi nhà vệ sinh, sau đó xin phép mọi người rồi rời đi. Vừa mới xoay người thì bà Côn Thúy Nguyệt, mẹ của Lam Bác Lân cũng đứng lên nói là cũng muốn đi vệ sinh. Cung Sư Trình trong lòng như vừa có gió mát thổi qua, còn chưa hưởng được gì đã bị một trận sấm ầm ầm ngay trên đầu. Định trốn đi một chút mà xem ra ông trời không thuận lòng người lắm. Cũng đâu còn cách nào khác, đành gượng gạo đỡ lấy mẹ cùa Lam Bác Lân, hai người cùng đi về phía nhà vệ sinh.

Bà Côn Thúy Nguyệt tất nhiên hiểu ý con trai mình. Mặc dù Lam Bác Lân là người sống rất biết cách xã giao, cũng không phải là người thích làm chuyện lỗ mãng gì. Có thể lịch sự nói là mời người ta một cái gì đó thì không có nghĩa là sẽ làm đúng như vậy, đó là cách để tránh phiền phức. Nhưng người mà khiến cho con trai bà chủ động mời dùng bữa, lại còn là gặp mặt gia đình thế này thì mối quan hệ không chỉ dừng lại ở việc làm ăn.

Nên khi vừa nhìn thấy Lam Bác Lân dẫn cô đến, thì hai mắt của bà Côn Thúy Nguyệt đã dán chặt lên người cô còn hơn cả ánh mắt của cháu ngoại Tiêu Ái, là ánh mắt của sự đánh giá. Nhìn thoáng qua thì Cung Sư Trình không phải là kiểu người thu hút, hay nói chính xác hơn là người có vẻ ngoài khá bình thường. Nhưng khí chất của cô lại làm cho mẹ của anh chú ý đến nhiều hơn. Trông thì có vẻ như vừa mới bước qua hai mươi nhưng cả người lại toát ra dáng vẻ thành thục, trưởng thành. Con trai bà có khi lại bị điều này thu hút cũng không chừng. Chỉ nghĩ thôi cũng khiến cho mẹ của Lam bác Lân nhoẻn miệng cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net