Phần 1: Chính Thức Gặp Nhau - Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứng rửa tay ở bệ rửa, vừa rửa vừa đợi mẹ Lam Bác Lân. Trước đây khi nói chuyện với anh qua mạng cũng đã từng đề cập đến người mẹ có gen nhan sắc tốt này. Nhưng Cung sư Trình lúc ấy chỉ nói là muốn gặp, nhưng lại hoàn toàn không có tò mò rằng mẹ của anh sẽ trông như thế nào, cũng không hề bỏ thời gian ra để tưởng tượng người mà Lam Bác Lân tự tin khoe rằng đẹp hơn cả mình sở hữu ngoại hình ra sao.

Mà ngày hôm nay, gặp được bà ở bàn ăn thì đúng như là lời nói của anh. Khí chất sang trọng, thái độ hòa nhã cùng một gương mặt đặc biệt thanh tú. Nếu quay lại thời bà còn trẻ, Cung Sư Trình nghĩ có khi không hề thua hoa hậu của lúc ấy là bao. Có người mẹ như vậy, hỏi sao Lam Bác Lân lại không trở thành người thu hút đối tượng khác giới cho được.

Tắt vòi nước, cô ngước lên nhìn mình trong gương của nhà vệ sinh. Soi trái soi phải mặt mình, sau đó thì đưa ra đánh giá cho nhan sắc của mình: "Lam Bác Lân đúng là không biết thưởng thức vẻ đẹp của mình, thật phí phạm". Thay vì thực tế một chút Cung Sư Trình lại tự luyến, còn lầm bầm phát ra tiếng. Vừa khéo bà Côn Thúy Nguyệt mở cửa bước ra, nhìn cô thông qua cái gương lớn, dịu dàng cười với cô một cái.

Mẹ Lam Bác Lân bước ra, miệng cô vẫn còn đang lầm bầm, mà trong nhà vệ sinh lúc này lại chỉ có hai người. Trong lòng lo sợ không biết bà ấy có nghe được mình đang nói xấu con trai của bà ấy không. Ngoài cười gượng gạo đáp lại, có chút chột dạ, cô hoàn toàn không biết nên phản ứng gì nữa.

"Cháu đã ăn no chưa?". Bà Côn Thúy Nguyệt đột nhiên lên tiếng, tay thì để dưới dòng nước rửa tay.

Đang suy đoán xem, rốt cục là mẹ của Lam Bác Lân có nghe thấy những gì cô vừa nói hay không. Đâu có tâm trạng mà nghĩ đến việc giữa lúc này bà ấy còn có chuyện để hỏi thăm đến cô ăn có no hay không.

Cô khẽ giật mình, nhìn bà Côn Thúy Nguyệt: "Dạ no!".

"Có hợp khẩu vị của cháu không?"

"Dạ... mùi vị cũng rất ổn!"

Căn bản là không quá hợp với khẩu vị của cô, trả lời như vậy coi như vờ vịt lịch sự cho qua đi. Cung Sư Trình không thích mỹ vị, lí do cũng rất đơn giản chính là cô không biết thưởng thức chúng. Cô thích những món ăn quen thuộc hơn. Bữa ăn này, đại khái cô cũng đoán được hóa đơn. Vì vậy nên phần ăn của cô cũng phải vơi đi sao cho không thất lễ, đương nhiên cũng chỉ còn lại những món cô không thể nào miễn cưỡng nuốt xuống được.

Bỏ một số tiền không nhỏ để ăn một bữa ăn mà khiến mình không cảm thấy ngon miệng thì đúng thật là phí phạm. Lời này Cung Sư Trình cũng chỉ có thể nói cho mình mình biết mà thôi.

"Sư Trình, năm nay cháu bao nhiêu tuổi?" Bà Côn Thúy Nghuyệt dùng khắn giấy lau tay của mình.

"Cháu năm nay 24 tuổi!" Cung sư Trình thành thật trả lời.

"Xem ra cũng còn nhỏ nhỉ!"

"Dạ, cháu cũng cảm thấy mình còn rất nhỏ." Nói rồi nở một nụ cười ngượng ngùng với mẹ Lam Bác Lân.

Chữ "nhỏ" mà bà Lam nói là có ý ngược lại. Từ đầu đến giờ bà cứ chằm chằm nhìn Cung Sư Trình, đều là vì cậu con trai đã đến tuổi của mình. Mặc dù, mấy lần con trai có nhắc với bà về mấy cô bạn gái. Nhưng đây lại là lần đầu tiên con trai của bà để mẹ mình gặp mặt một người. Mà hình như bà Côn Thúy Nguyệt chưa từng nghe Lam Bác Lân nhắc đến cô gái này. Nên khi gặp cô, bà liền dùng ánh mắt "mẹ chồng" đánh giá không ngừng. Bà muốn xem xét đối tượng tiềm năng sẽ trở thành "con dâu" của mình thật cẩn thận.

Hai người sau đó cũng chẳng nói thêm gì, cùng nhau rời khỏi nhà vệ sinh, quay lại bàn ăn.

Từ nhà vệ sinh đi ra, Cung Sư Trình không còn hứng thú gì quay lại chỗ của mình. Tâm trí của cô đang đặt hết lên việc nghĩ cách để có thể cách xa cái bàn kia một chút, nói chính xác hơn là ra về một cách an toàn.

Vừa nhìn thấy cô, Tiêu Ái đã nhảy khỏi chỗ, chạy đến ôm lấy eo cô. Ngước hai mắt long lanh nhìn Cung Sư Trình nói, vẻ làm nũng: "Mợ ơi, ra ngoài chỗ xích đu ngoài kia với con đi!".

"Xích đu ở đâu?" Cô vội ngồi xổm xuống, mắt nhìn theo hướng Tiêu Ái chỉ.

Đúng là bên ngoài sân có một sân vườn cỡ nhỏ, chủ yếu dành cho các bạn nhỏ vui chơi, bây giờ thì cũng không còn bao nhiêu người ở đó. Cái xích đu mà Tiêu Ái chỉ, hình như chẳng ai động đến, nó im lìm ở một bên. Nhưng lúc này Cung Sư Trình không phải là tỏ ra ý đồng cảm sự cô đơn của xích đu, mà cô đang cảm thấy biết ơn cô cháu gái của Lam Bác Lân. Bởi vì chỉ cần rời khỏi đây chính là đến được sự tự do, cô không ngồi nổi nữa, diễn cũng không diễn được nữa. Hai mắt Cung sư Trình sáng lên, định quay sang dùng thái độ không chần chừ mà gật đầu với Tiêu Ái thì có một giọng nói đánh tan sự hưng phấn đó của cô.

"Tiêu Ái, không được đi... con như vậy là làm phiền dì đó!" Lam Liên Bình đứng lên, cau mày nhìn về phía con gái của mình.

Khóc không ra nước mắt, Cung Sư Trình đứng lên, nhìn về hướng của Lam Liên Bình, miệng cười vẻ thân thiện, mặc cho Tiêu Ái đang nắm khẽ ghì lấy váy của mình: "Không sao, cứ để Tiểu Ái đi với em..."

Thấy mẹ của Tiêu Ái có vẻ không có ý định đồng ý, mà con bé thì lại càng nắm chặt váy cô hơn. Cô lại không muốn ngồi thêm nữa. Mặc dù mình là đang lén lút trốn Lam Bác Lân cùng người nhà anh, nhưng để cô được thoát hoàn toàn, không còn cách nào khác chỉ đành cầu viện anh vậy.

Cung Sư Trình đưa mắt nhìn Lam Bác Lân, nháy mắt ra hiệu với anh.

Anh nảy giờ không có rời mắt khỏi cô, tất nhiên là nhìn thấy mấy cái nháy mắt đó của cô. Dáng vẻ cùng thái độ có phần miễn cưỡng từ lúc ngồi xuống bàn, anh cũng cảm nhận được. Bởi lẽ việc gặp người nhà anh nên nói trước với cô, để tránh làm cô cảm thấy khó chịu, nhưng cuối cùng vẫn là quên mất. Từ lúc cô nói muốn đi vệ sinh thì anh đã cảm nhận được rằng cô không muốn ngồi tiếp chuyện thêm nữa. Vì vậy, không cần Cung Sư Trình nháy mắt anh cũng sẽ tìm cách để cô được "thả".

Lam Bác Lân nhìn chị gái của mình, rồi nhìn Tiêu Ái, trông con bé cũng rất muốn ra ngoài chơi với Cung Sư Trình, rồi lại nhìn Lam Liên Bình lần nữa nói: "Không sao đâu, cứ để Sư Trình dẫn con bé ra ngoài chơi đi, dù sao chúng ta cũng sắp thanh toán rồi!".

Ngồi bên cạnh, nắm lấy cổ tay của vợ mình, Tiêu Minh như trấn an bồi thêm một câu: "Cứ để con bé đi chơi một chút đi, ở đây đều là người của mình, không có chuyện gì đâu!"

Không đợi Lam Liên Bình lên tiếng, Lam Bác Lân đã lên tiếng thay chị mình: "Tiểu Ái, phải nghe lời cô đó!".

Đạt được mục đích, một lớn một nhỏ, Cung Sư Trình và Tiêu Ái nhìn nhau cười rồi tay nắm tay chạy ra ngoài chỗ xích đu kia. Tiểu Ái vừa ngồi lên xích đu, liền tự mình tìm cách đong đưa trông rất thạo. Cô cũng chỉ giúp đẩy mấy cái cho có lệ, sau đó nhìn cô bé đã có vẻ vững vàng hơn rồi thì mời nhìn cái xích đu còn trống bên cạnh. Đương nhiên tâm hồn ham chơi của Cung Sư Trình nổi lên, cô cũng không chần chừ mà ngồi vào. Vừa đong đưa theo gió, tiếng cười giòn tan của cả hai cũng rất vang.

Chiếc xích đu của cô đong đưa thêm một lúc thì cũng chậm dần, cô không còn dùng sức để đong đưa nữa. Nhìn sang Tiểu ái vẫn đang chơi rất say mê, rất vui vẻ. Rồi đột nhiên nhớ đến cách gọi của cô bé, "mợ". Bất giác cô khẽ nhoẻn miệng cười vì đột nhiên cô nhớ tới mấy suy nghĩ ấu trĩ của mình lúc trước.

Cung Sư Trình dù sao bản chất vẫn là nữ nhân, lại còn ở độ tuổi đẹp đẽ nhất của đời người. Đương nhiên việc mơ mộng cũng là điều tất yếu tồn tại trong độ tuổi ấy. Khoảng thời gian "chạy theo" Lam Bác Lân mỗi ngày chỉ để đào một cái hố, chính là theo cách tán tỉnh nam nhân điển hình nhất. Có điều khác ở chỗ, người ta làm sao để thể hiện tình cảm, còn cô lại chính là muốn khiến đối phương tự nguyện "truy ngược". Thành ra, thời điểm đó chính là đoạn thời gian Cung Sư Trình vô sỉ nhất.

Đã từng mơ rằng, cùng chú L yêu đương cuồng nhiệt, một màn cầu hôn lãng mạn. Chú L cũng là người mỗi đêm ôm cô từ phía sau cùng đi vào giấc ngủ, và mọi thứ đều trải qua một cách ngọt ngào hệt như tiểu thuyết tình yêu. Ngọt đến sâu răng, nhưng lại không ngấy.

Nghĩ lại thôi cũng thấy ngày đó mình ấu trĩ và mơ mộng đến mức một chút thực tế cũng không có. Cung Sư Trình vừa nhớ lại vừa bị chính mình chọc cho cười liên tục. Đồng thời hình ảnh mà cô từ rất lâu về trước đã khóa rất kĩ vào quá khứ. Bây giờ nó lại như tái hiện, rõ nét dần, nhưng cô giờ đã bước ra khỏi quá khứ, bước ra khỏi mộng cảnh của chính mình. Nên khi đối mặt với Lam Bác Lân cô cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Thu lại nụ cười, thu lại hồi ức về ảo mộng mà nghĩ. Ông trời rất thích đùa số mệnh của con người. Giống như chuyện Cung Sư Trình không hề có hi vọng sẽ gặp Lam Bác Lân ở ngoài đời thực. Nhưng cuối cùng vẫn là vô duyên vô cớ chạm mặt nhau như bây giờ. Thật sự khiến cô không biết nên vui hay nên buồn.

Cũng không còn sớm, người nhà Lam Bác Lân thanh toán xong thì ra ngoài đón Tiêu Ái liền tạm biệt Cung Sư Trình rồi rời khỏi nhà hàng. Cô tự đến cũng tự về. Gọi điện cho ba người bạn của mình để tập hợp.

Ngồi trên xe về lại thành phố S, Cung Sư Trình ngồi cạnh cửa sổ, hai mắt nhìn theo cảnh vật bên đường rồi lim dim vào giấc.

Tính cách của cô rất rõ ràng, có những thứ vốn dĩ là của quá khứ thì không muốn nó tái diễn lại ở hiện tại, cũng như tương lai. Bao gồm những người đã từng đi qua cuộc đời của cô cũng vậy, khi Cung Sư Trình đã tự thuyết phục bản thân rằng, một khi cô chấp nhận cách thức người ta tiếp nhận mình, đồng nghĩa cô một là sẽ tuyệt đối tôn trọng còn hai chính là sẽ không gặp lại người đó thêm nữa. Cho nên đối với việc gặp Lam Bác Lân tuy là điều cô không trông đợi nhất tại thời điểm này, nhưng có thể tương lai bản thân cô cũng sẽ không mong muốn điều này xảy ra.

Về đến nhà, còn chưa được ngồi xuống hẳn hoi, Lam Bác Lân đã bị mẹ của mình kéo lên phòng tâm sự riêng.

"Có chuyện gì vậy mẹ?"

"Con ngồi xuống đây!" Bà Lam ấn con trai mình xuống giường, sau đó nhanh chóng ngồi xuống ngay bên cạnh.

Lam Bác Lân bất đắc dĩ ngồi yên, nhìn sang mẹ của mình: "Rốt cục là có chuyện gì?"

"Mẹ hỏi con, con bé tên Sư Trình đó có phải là bạn gái của con không?"

Bà Côn Thúy Nguyệt hỏi thẳng vấn đề, cũng không hề che giấu sự trông đợi tin tốt từ con trai của mình.

"Thì... thì tụi con chỉ là bạn bè bình thường thôi!"

Bạn bè bình thường...

Muốn qua mặt bà Lam đâu phải là chuyện dễ, ở đâu lại ra tình bạn giữa con trai với con gái chứ. Điển hình là "tình bạn" của con gái lớn nhà bà với con rễ. Lúc hỏi tới chẳng phải vẫn khăng khăng nói là bạn bè bình thường sao. Còn chưa được bao lâu thì đã xách về giới thiệu người yêu của nhau rồi. Hỏi xem bà còn tin vào lời mới vừa nói của Lam Bác Lân hay không.

"Mẹ không tin!" Bà Côn Thúy Nguyệt cả người đều tỏ thái độ không tin.

Nhìn mẹ mình, sau đó liền không kìm chế được bật cười thành tiếng. Nhưng Lam Bác Lân lại không lên tiếng giải thích. Đơn giản là vì anh đã nói thật, mối quan hệ của anh với cô căn bản chẳng có gì ngoài hai chữ "bạn bè" kia. Muốn anh làm cho bà Lam tin thì thật sự là không có cách.

Đánh một cái vào vai của con trai: "Cười cái gì, thằng quỷ này!"

Kết thúc kì nghỉ lễ, mọi người quay lại với guồng quay công việc của mình.

Nhóm đối tác mà lần trước Cung Sư Trình tiếp đón đến tận hôm nay mới rời đi. Đáng lí cô cũng không cần đến tiễn họ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn quyết định sắp xếp thời gian đến để giúp họ hoàn thành việc trả phòng ở khách sạn, sau đó thì tiễn họ ra sân bay.

Các thủ tục giấy tờ đều nhanh chóng được hoàn thành, mọi người mặc dù tiếp xúc với Cung Sư Trình không nhiều, nhưng bởi thái độ rất chân thành của cô khiến cho những đối tác mà cô tiếp đón vô cùng hài lòng cũng như bày tỏ thái độ rất quý cô. Trước khi vào làm thủ tục xuất cảnh, mỗi người đều ôm Cung Sư Trình một cái, bảy tỏ thái độ cảm kích vì quảng thời gian vừa rồi. Cô cũng phóng khoáng, vui vẻ đón nhận sự cảm kích của mọi người, đồng thời cũng tỏ ý sẽ được gặp lại mọi người trong thời gian sớm nhất.

Thông thường thì đối với công việc, đôi khi không phải cứ mong cầu được khen thưởng liền sẽ có mấy lời hoa hoa mỹ mỹ bay đến. Mà còn phải thông qua thái độ chân thành để nhận lại những thứ còn quý giá hơn lời khen thưởng sáo rỗng. Cung Sư Trình từ từ cảm nhận được rõ ràng ý tứ này kể từ khi bắt đầu bước chân ra xã hội lăn lộn với mọi thứ.

Đối tác đã hoàn toàn khuất sau dòng người đông đúc ở sân bay, cô quay trở ra định bắt một chiếc taxi để về chỗ làm thì mới để ý xem đồng hồ đeo tay của mình. Bây giờ là giờ cao điểm của thành phố S, người xe tấp nập, muốn bắt xe vào lúc này là chuyện bất khả thi. Nhưng Cung Sư Trình cũng không thể cứ đứng chờ thế này được. Cô chỉ xin nghỉ làm ở công ty nửa buổi, sắp hết giờ nghỉ trưa rồi, nếu cô về trễ chắc chắn sẽ bị mắng một trận.

Trong lúc gấp gáp, đến mức không thể nào đứng yên được nữa. Cung Sư Trình định bước xuống đường trao đổi với mấy người cũng đang đứng bắt xe giống mình, xem xem có thể nhường cho cô đi trước một chuyến không. Nhưng đó cũng chỉ là ý định, còn chưa bước hẳn được hai chân xuống đường thì cô đã phải vội vàng rút lại chân ngược trở lên nền gạch của sân bay rồi.

Có một chiếc xe Toyota Rush chạy đến dừng lại ngay trước mặt cô. Cửa sau mở ra, người ngồi bên trong quay ra nhìn Cung Sư Trình, miệng cười tươi: "Nhanh lên xe, chỗ này không dừng lâu được!".

Chân Cung Sư Trình như bị một lớp keo làm cho không nhúc nhích được, tình hình gì đây, cô không hiểu rõ được tình hình đang xảy ra. Cứ có cảm thấy có gì đó không đúng lắm, sao cô lại gặp Lam Bác Lân ở đây. Còn không đợi cô kịp phản ứng, nói chính xác hơn là tiếp nhận chuyện này thì chiếc xe ở ngay sau xe Lam bác Lân ấn chuông một cái, rõ to. Cung Sư Trình lúc này mới có phản ứng trở lại: "Sao anh lại ở đây?".

Không vội trả lời cô, Lam Bác Lân hơi nhoài người ra ngoài với tay nắm lấy cổ tay của Cung Sư Trình kéo vào trong xe. Hành động dứt khoát như vậy đương nhiên là do thư kí của anh, đang ngồi ở ghế lái nhìn qua kính chiếu hậu thấy nhân viên bảo vệ trật tự đang đi về phía của họ nên đã lên tiếng nhắc với anh.

Đột ngột bị kéo vào trong xe, cô không hề có sự phòng bị, lại thêm Lam Bác Lân cũng không kịp nhích vào trong để trống chỗ ngồi cho cô. Cả người Cung Sư Trình nhào về phía trước, áp sát lên người của anh. Mặt đối mặt cách nhau chừng một nắm tay, toàn thân trở nên cứng ngắc. Hai mắt nhìn nhau không ai dám chớp.

"Phó giám, hai người nhanh đóng cửa xe đi!" Ngô Tiến Duyệt lại lần nữa nhìn kính chiếu hậu rồi hối thúc Lam Bác Lân.

Lúc này Lam Bác Lân mới ý thức được tình hình của mình, nhanh chóng nhích người vào trong, sau đó không quên đỡ lấy cô ngồi vào trong xe. Cửa xe đóng lại, Ngô Tiến Duyệt xoay bánh lái điệu nghệ, nhấn chân ga, xe bắt đầu lăn bánh. Cảm xúc ngượng ngùng bao trùm lấy toàn bộ không khí.

Cung Sư Trình vô thức đưa tay lên sờ mặt mình, hai má nóng hầm hập. Lồng ngực cũng thình thích đập mạnh hơn, hai mắt cô cứ vô định giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Cố gắng điều chỉnh lại trạng thái lúc này của mình.

Chốc chốc lại nhìn sang người ngồi bên cạnh, Lam Bác Lân bỗng nhiên cảm nhận rằng cả người mình bây giờ hình như có gì đó kì quái. Anh đặt tay lên ngực mình, trống ngực anh trở nên bất thường, hệt như anh đang quay lại thuở mới biết yêu vậy. Quay sang nhìn Cung sư Trình, mặt cô đang ửng đỏ lên rất rõ ràng, thì tự dưng miệng anh bất giác nhoẻn cười một cái.

Tìm cách không chế cảm giác ngượng ngùng của mình, Cung Sư Trình hít thở sâu mấy lượt, cuối cùng cũng thấy cả người nới lỏng được ít nhiều, cô mới liếc nhìn anh. Sắp xếp từ ngữ một chút rồi khẽ lên tiếng: "Có... có... có thể, tìm một chỗ nào thả tôi xuống được không?"

Nhìn lên kính chiếu hậu phía trước, vô tình chạm mắt với anh. Cô liền vội thu lại ánh mắt của mình, đảo một vòng rồi lại đặt tầm mắt lên người ngồi ở ghế lái, coi như câu nói của mình là nói với Ngô Tiến Duyệt.

Không đợi thư kí của mình lên tiếng, Lam Bác Lân đã lên tiếng trước: "Em đi đâu, bọn anh đưa em đi!".

"Không cần đâu, như vậy thì làm phiền các anh quá, cứ tìm đại chỗ nào thả tôi xuống cũng được!" Cung Sư Trình lịch sự, lên tiếng từ chối ý tốt của anh.

"Không phiền, không phiền, em đi đâu cứ nói đi!" Quay hẳn sang nhìn Cung Sư Trình.

Mặc cho cô từ chối, anh vẫn một mực quyết định sẽ đưa cô đi. Điều này khiến cho Cung Sư Trình và Ngô Tiến Duyệt có hơi bất ngờ. Trước nay tính cách của Lam Bác Lân đúng là có phần nhiệt tình, vui vẻ và cởi mở. Nhưng kiểu nhiệt tình như lúc này, khác nào đang bắt ép người ta đâu. Cô quay sang nhìn anh, nhoẻn miệng cười bất đắc dĩ, rồi hơi chồm người về phía ghế lái của Ngô Tiến Duyệt nói: "Nếu thuận đường, anh đưa tôi đến tòa nhà XX."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net