Chương 03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng giật mình đẩy hắn ra.

Anh đến!

Vội vàng đặt cây guitar vào góc, nàng hối hắn chạy đi. Hắn phóng qua ô cửa sổ, khép chặt hai cánh cửa mục nát, không quên lưu lại trên môi nàng một nụ hôn bỏng cháy. Cảm giác ngây ngất dâng lên trong tim, nàng ngồi bệt xuống sàn. Đôi tay nhỏ xinh lần nhẹ trên môi, nghe ngòn ngọt. Nàng nhắm mắt, tưởng như hắn vẫn còn kề bên...

Anh đẩy cửa, nhẹ nhàng đặt túi đồ xuống, chạy lại ôm lấy nàng.

Xa lạ...

Không cần đáp trả.

Nàng bất chợt lại ngây ra như tượng đá.

Nàng lại hóa thành con búp bê xinh đẹp nhưng vô hồn ngồi trước khung cửa sổ. Và, ngọn đồi tầm thường ngoài kia lại như có sức hút ghê gớm đối với nàng, hơn hẳn người đàn ông đang ngồi trước mặt. Nàng thẫn thờ nhìn về phía ngọn đồi. Chỗ cây phong bốc cháy đã mọc lên một loại cây gì kì lạ. Một tán lá xanh, giữa một rừng lá đỏ. Như mầm xanh giữa sa mạc... Văng vẳng vẫn là tiếng guitar trượt trên những cung bậc kì lạ. Những vũ khúc lạc điệu. Nàng bất giác đưa tay lên xoa nhẹ bờ vai. Ấm!

Lưu Manh, ngươi vẫn còn đâu đây phải không? Ta cảm nhận được hơi thở của ngươi thoảng trong từng ngọn gió. Từng nhịp, từng nhịp, hơi thở của ngươi phả vào cuộc đời ta những cung bậc chậm rãi như đệm vào những bản nhạc kì lạ của ngươi. Chậm rãi, và bình yên... Không như hơi thở của anh... lúc nào cũng bận rộn, vội vã... và phảng phất mùi danh vọng... không, mùi tiền... Có nực cười lắm không, ngay khi ở cạnh anh, "người mình yêu", ta vẫn không thể dứt khỏi hình ảnh của ngươi... Lưu Manh...

Có lẽ ta đang phản bội anh, đang phản bội lại chính tình yêu một thời ta sùng bái... Phải, có lẽ ta đang quay lưng, giẫm đạp lên kí ức, giẫm đạp lên những thứ mà một thời ta từng nâng niu, trân trọng hơn chính bản thân mình... Nhưng... Lưu Manh... Ta biết làm gì hơn khi... ta không thể đối mặt với tất cả những thứ đó...

Trốn chạy ư? Ai có thể trốn chạy khỏi quá khứ của mình nhỉ?

Đôi khi, ta thầm hỏi mình có thực sự yêu ngươi không? Hay chỉ đang bòn vét lại chút yêu thương đã mất? Ta có dám hi sinh tất cả cho ngươi, hay đơn thuần chỉ đang cố phủ một lớp tro tàn lên quá khứ.

Tình yêu ư? Ta vẫn không tin trên đời có thứ gì gọi là "Tình Yêu". Nhưng, tim ta lại như vỡ tung khi nhìn thấy gương mặt ngươi xuất hiện bên khung cửa mục nát. Ta không thiết chăm sóc tấm thân đã chết từ lâu, nhưng lại muốn trông thật tươm tất khi gặp ngươi... Ta không thốt lên lời hẹn ước trăm năm, nhưng tự thấy mình như đã thuộc về ngươi... Ta không mở miệng xin ngươi lần gặp sau, nhưng lại khao khát những phút giây gặp mặt... Như ngọn cỏ khô cháy thèm khát những giọt mưa...

Anh à, tôi đã phản bội anh nhưng điều đó có gì khác với khi anh phản bội tôi, phản bội lời hứa của chính mình? Có khác chăng là tôi không ghê tởm đến mức đánh đổi người mình yêu lấy cái chức trưởng phòng cỏn con... Đối với anh, chuyện đó có thể là thỏn mỏn, cỏn con, nhưng đối với tôi...nó như cơn cuồng phong lướt qua, dù chỉ một lần, chũng đủ kéo sập niềm tin của tôi dành cho anh... Ba năm... tôi sống như tượng đá, như con thú hoang man dại... ba năm... tôi không biết mình còn sống... Chỉ có hắn cho tôi cảm giác được sống, được làm người... Một tên lưu manh...

Anh biết không, tình yêu và sự thật không giống như những trái táo... anh có nửa trái táo, nó vẫn là táo, nhưng nửa sự thật chỉ là dối trá và nửa tình yêu chính là thù hận... Nhưng, tôi thà là phong kín tình yêu còn dang dở của mình trong trái tim đã vỡ nát vào đêm mưa 3 năm trước còn hơn là ôm một nỗi hận thù... Anh hiểu không?

Một cảm giác thật khó chịu...

Nàng tựa đầu vào khung cửa sổ. Tiếng một vài mẩu gỗ mục rơi lạo xạo. Hơn ai hết, nàng biết rằng tình yêu không phải lúc nào cũng lấp lánh sắc màu của hạnh phúc. Và, hạnh phúc đối với nàng chỉ là cách những kẻ hèn nhát tự lừa dối bản thân. Họ, hẳn là cũng sợ hãi như nàng, có chăng chỉ là không thể trốn chạy. Và, chiếc lăng kính màu hồng được dựng lên để họ có chút lí do để tiếp tục sống. Nhưng, nàng lại khác. Nàng không cần phải tiếp tục nhìn đời bằng thứ thủy tinh hồng ảo tưởng đó nữa. Nàng đã có một tình yêu, dù chỉ là đơn phương và vụng trộm. Nàng đã có được niềm hạnh phúc nhất trong cuộc đời... Hạnh phúc được dệt nên từ những bản nhạc kì lạ... từ một kẻ lưu manh...

Nàng giật mình đẩy hắn ra. Anh đến! Vội vàng đặt cây guitar vào góc, nàng hối hắn chạy đi. Hắn phóng qua ô cửa sổ, khép chặt hai cánh cửa mục nát lại, không quên để lại trên môi nàng một nụ hôn bỏng cháy. Cảm giác ngây ngất dâng lên trong tim, nàng ngồi bệt xuống sàn. Đôi tay nhỏ xinh lần nhẹ trên môi, nghe ngòn ngọt. Nàng nhắm mắt, tưởng như hắn vẫn còn kề bên...

Anh đẩy cửa, nhẹ nhàng đặt túi đồ xuống, chạy lại ôm lấy nàng.

Xa lạ...

Không cần đáp trả.

Nàng bất chợt lại ngây ra như tượng đá.

Nàng lại hóa thành con búp bê xinh đẹp nhưng vô hồn ngồi trước khung cửa sổ. Và, ngọn đồi tầm thường ngoài kia lại như có sức hút ghê gớm đối với nàng, hơn hẳn người đàn ông đang ngồi trước mặt. Nàng thẫn thờ nhìn về phía ngọn đồi. Chỗ cây phong bốc cháy đã mọc lên một loại cây gì kì lạ. Một tán lá xanh, giữa một rừng lá đỏ. Như mầm xanh giữa sa mac... Văng vẳng vẫn là tiếng guitar trượt trên những cung bậc kì lạ. Nàng bất giác đưa tay lên xoa nhẹ bờ vai. Ấm!

Lưu Manh, ngươi vẫn còn đâu đây phải không? Ta cảm nhận được hơi thở của ngươi thoảng trong từng ngọn gió. Từng nhịp, từng nhịp, hơi thở của ngươi phả vào cuộc đời ta những cung bậc chậm rãi như đệm vào những bản nhạc kì lạ của ngươi. Chậm rãi, và bình yên...Không như hơi thở của anh... lúc nào cũng bận rộn, vội vã... và phảng phất mùi danh vọng... không, mùi tiền... Có nực cười lắm không, ngay khi ở cạnh anh, "người mình yêu", ta vẫn không thể dứt khỏi hình ảnh của ngươi... Lưu Manh...

Có lẽ ta đang phản bội anh, đang phản bội lại chính tình yêu một thời ta sùng bái... Phải, có lẽ ta đang quay lưng, giẫm đạp lên kí ức, giẫm đạp lên những thứ mà một thời ta từng nâng niu, trân trọng hơn chính bản thân mình... Nhưng... Lưu Manh... Ta biết làm gì hơn khi... ta không thể đối mặt với tất cả những thứ đó...

Trốn chạy ư? Ai có thể trốn chạy khỏi quá khứ của mình nhỉ?

Đôi khi, ta thầm hỏi mình có thực sự yêu ngươi không? Hay chỉ đang bòn vét lại chút yêu thương đã mất? Ta có dám hi sinh tất cả cho ngươi, hay đơn thuần chỉ đang cố phủ một lớp tro tàn lên quá khứ.

Tình yêu ư? Ta vẫn không tin trên đời có thứ gì gọi là "Tình Yêu". Nhưng, tim ta lại như vỡ tung khi nhìn thấy gương mặt ngươi xuất hiện bên khung cửa mục nát. Ta không thiết chăm sóc tấm thân đã chết từ lâu, nhưng lại muốn trông thật tươm tất khi gặp ngươi... Ta không thốt lên lời hẹn ước trăm năm, nhưng tự thấy mình như đã thuộc về ngươi... Ta không mở miệng xin ngươi lần gặp sau, nhưng lại khao khát những phút giây gặp mặt... Như ngọn cỏ khô cháy thèm khát những giọt mưa...

Anh à, tôi đã phản bội anh nhưng điều đó có gì khác với khi anh phản bội tôi, phản bội lời hứa của chính mình? Có khác chăng là tôi không ghê tởm đến mức đánh đổi người mình yêu lấy cái chức trưởng phòng cỏn con... Đối với anh, chuyện đó có thể là thỏn mỏn, cỏn con, nhưng đối với tôi...nó như cơn cuồng phong lướt qua, dù chỉ một lần, cũng đủ kéo sập niềm tin của tôi dành cho anh... Ba năm... tôi sống như tượng đá, như con thú hoang man dại... ba năm... tôi không biết mình còn sống... Chỉ có hắn cho tôi cảm giác được sống, được làm người... Một tên lưu manh...

Anh biết không, tình yêu và sự thật không giống như những trái táo... anh có nửa trái táo, nó vẫn là táo, nhưng một nửa sự thật chỉ là dối trá và nửa tình yêu chính là thù hận... Nhưng, tôi thà là phong kín tình yêu còn dang dở của mình trong trái tim đã vỡ nát vào đêm mưa ba năm trước còn hơn là ôm một nỗi hận thù... Anh hiểu không?

Một cảm giác thật khó chịu...

Nàng tựa đầu vào khung cửa sổ. Tiếng một vài mẩu gỗ mục rơi lạo xạo. Hơn ai hết, nàng biết rằng tình yêu không phải lúc nào cũng lấp lánh sắc màu của hạnh phúc. Và, hạnh phúc đối với nàng chỉ là cách những kẻ hèn nhát tự lừa dối bản thân. Họ, hẳn là cũng sợ hãi như nàng, có chăng chỉ là không thể trốn chạy. Và, chiếc lăng kính màu hồng tự động được dựng lên để họ có chút lí do để tiếp tục sống. Nhưng, nàng lại khác! Nàng không cần phải tiếp tục nhìn đời bằng thứ thủy tinh hồng ảo tưởng đó nữa. Nàng đã có một tình yêu, dù chỉ là đơn phương và vụng trộm. Nàng đã có được niềm hạnh phúc nhất trong cuộc đời... Hạnh phúc được dệt nên từ những bản nhạc kì lạ... từ một kẻ lưu manh...

~*~

Truyện chỉ được đăng tại Wattpad và wordpress Cổ Nguyệt Thiên Hương. Mọi trang đăng khác đều là trộm cắp.

Xin cảm ơn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net