Chương 14: Phiền não.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
ngách trên cơ thể Yuki, dịu dàng chân thành cũng giống như tình yêu của cô đối với cô ấy. Geki thầm nghĩ, cô muốn tình yêu của cô ấy, vĩnh viễn ở bên cạnh cô ấy, ôm chặt lấy cô ấy, không bao giờ tách ra nữa, chỉ cần như vậy, cô nguyện đánh đổi bằng cả tính mạng của mình.

----------------------------------- 

Hôm nay cả hai không hề bước chân xuống giường. Ban ngày cùng Geki dây dưa không dứt, cực độ của kích thích, Yuki cuối cùng xụi lơ trong vòng tay cô ấy. Sau khi tỉnh lại, Yuki đang gối đầu trên tay Geki, tay còn lại ôm lấy cô .

Geki ở bên cạnh ôm Yuki. Cô thích như vậy, thích cô ấy ngủ say trong vòng tay mình, không chút sợ hãi như thể cô ấy giao tất cả những gì của mình cho cô, để cô bảo vệ cô ấy, nắm giữ sinh mệnh của cô ấy.

Khi tỉnh lại, Yuki cũng không ngạc nhiên khi người kia vẫn ôm lấy cô, Geki nằm bên cạnh thỏa mãn nghiêng người ôm cô, ở gáy cô cọ cọ, nỉ non nói: "Yuki, tôi rất yêu cô."

Yuki xoay người lại nâng mắt ngắm nhìn khuôn mặt của Geki, trên gương mặt kia hiện lên vẻ quyến luyến, cô biết người trước mắt cô, rất thích cô, nhưng liệu cô ấy thực sự hiểu thế nào là yêu? 

Dư vị của dục vọng vẫn còn phảng phất khắp phòng, Yuki mệt đến không còn chút sức nào, ngay cả việc thấu hiểu lẫn nhau cũng không có nói gì đến hai chữ 'tình yêu'. 

Geki cảm thấy da thịt của cô ấy đang cọ xát với da thịt mình, cảm giác thoải mái lại dâng lên trong cô, cô lại tiếp tục chu du trên làn da trơn bóng của cô ấy, cúi đầu hôn nhẹ lên má cô ấy, Yuki đẩy ra: "Rời giường đi, mình đói bụng."

"Cho hôn một chút."

Geki than nhẹ, rõ ràng ngày hôm qua vừa trải qua một trận kịch liệt như vậy, hôm nay lại miễn cưỡng cô ấy, cho dù thế nào cô cũng không muốn làm cô ấy bị thương. Geki hôn cô ấy nhưng không được đáp lại, cũng không sao, cô lại im lặng nằm ôm cô ấy vào lòng mình.

"Chuyện của mình, chừng nào cậu sẽ làm?" Ở trong lòng Geki, Yuki nhỏ giọng hỏi.

"Hôm nay sẽ làm, nếu còn muốn mua gì, những lúc rảnh rỗi, mấy ngày này chúng ta sẽ đi mua, sau đó sẽ trở về đảo." Geki vuốt ve làn da của Yuki: "Vẫn là nên ở nơi không bị ai quấy rầy, trời cao biển rộng, muốn đi đâu cũng được."

"Thế nào cũng được." Yuki thản nhiên đáp một câu.

Geki ôm lấy cô, nằm cũng đã lâu, cảm thấy tinh thần Yuki không tốt lắm, Geki đứng thẳng dậy chuẩn bị rời giường: "Muốn ăn gì không?"

"Không cần." Yuki cảm thấy mệt mỏi: "Chỉ muốn nằm thêm một lúc."

"Uhm."

Geki đứng trước tủ quần áo, lấy một bộ quần áo mới đặt ở đầu giường, ra khỏi phòng khách gọi đồ ăn lên, sau đó rửa mặt trở lại phòng ngủ, thấy Yuki chuẩn bị rời giường, lại ngồi xuống giường nói với cô vài câu.

Đồ ăn được đưa lên, Yuki ăn chưa được hai miếng muốn buông đũa, Geki nhíu mày, vội vàng bảo cô uống canh: "Ăn nhiều một chút, ăn xong, sẽ bảo người đưa giấy bút, gọi người giúp cô chuyển thư."

Yuki nghe xong, hai mắt như phát ra tia sáng của hy vọng, tinh thần lập tức tốt hơn rất nhiều, liền bưng bát canh gà uống hết, sau đó dùng ánh mắt từ chối ăn thêm với Geki, rồi đứng dậy đi vào phòng sách.

Người Geki gọi đến là chuyên viên vi tính cao cấp của MS, hắn sẽ ẩn địa chỉ IP, đăng kí hòm thư mới, viết đúng với nội dung bức thư của Yuki, sau đó xác định sẽ không ai truy ra được manh mối gì mới tiến hành gởi thư.

Yuki đứng bên cạnh quan sát, xác nhận bọn họ không có sửa đổi nội dung, sau đó đưa địa chỉ email của cha mình, khi nhì thấy dòng chữ: "Gửi đi thành công", cô mới thở phào một hơi, cảm giác nặng nề giảm đi không ít.

Nhân viên vi tính thu dọn máy tính chuẩn bị rời phòng, Yuki vẫn nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính, hy vọng bức thư sẽ đến được hòm thư của cha cô. Geki ở bên cạnh kéo tay cô mới chịu rời đi.

Đợi cho người ra khỏi phòng, Geki ôm thắt lưng cô, nhéo má: "Hài lòng rồi chứ?"

"Uhm." Yuki nhẹ giọng: "Cảm ơn."

"Chỉ có lần này, về sau không được yêu cầu những chuyện này nữa." Ở bên tai nhẹ giọng nói, như đang nói cô rất bướng bỉnh.

Yuki trầm mặc không nói gì, một chút cũng không hiểu được tâm tư của cô.

Geki thấy cô vẫn buồn bực không vui, dùng cằm nhẹ nhàng cọ lên đầu cô, nhượng bộ: "Yuki, nếu vẫn lo lắng, tôi có thế giúp cô gởi tiền cho họ, đủ để cuộc sống sau này an nhàn, như vậy cô sẽ không phải lo lắng."

Yuki thở hắt ra: "Không cần."

Geki có tiền, tất nhiên cô biết, nhưng nếu để cô ấy chuyển tiền cho gia đình cô, sẽ lộ ra nhiều tin tức, cô không muốn. Dù sao Geki cũng là người của hai giới hắc bạch, hiện tại cô ấy đang vui có thể cho cô tiền, nhưng nếu sau này cô khiến cô ấy mất hứng, không biết sẽ làm ra chuyện gì. Nghĩ cho cùng, cuộc sống bình an còn quan trọng hơn giàu sang.

Yuki dựa vào người Geki, hàng mi khẽ rủ xuống, nhìn tủ chén rồi đến bình hoa cổ, lướt qua phía cửa sổ nơi đang đón tia nắng ấm áp, lại cảm thấy hơi nhức ở mắt. Nhìn về phía cửa sổ sát đất, bên ngoài vô cùng thoáng đãng, không phải mây cũng không phải biển chỉ là một khoảng hư không.

------------------------------

Thời điểm 'hàng tháng' cũng đến, cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cả ngày ôm bụng nằm trên giường, lông mày nhíu lại. Geki cách lớp chăn ôm cô: "Rất đau sao?"

"Một chút." Yuki trả lời.

"Tại sao tôi thì không sao còn Yuki thì... có phải bị bệnh gì không? Để tôi kêu bác sĩ tới." Geki lo lắng cho cô.

Thấy cô không buồn ngủ, Geki tìm bộ phim điện ảnh cho cô, kết quả phim quá dở, Yuki không muốn xem. Không giúp được cô rời sự chú ý khỏi cơn đau bụng, Geki bất đắc dĩ hỏi: "Có muốn chơi game không? Đem máy tính lại đây nhé?"

Trước kia, Yuki cũng thích chơi trò chơi, chỉ là lâu rồi cô chưa được chơi lại, rầu rĩ nói: "Trò chơi cài sẵn trong máy không có hứng thú."

Geki thấy cô đau đớn như bị ai tra tấn, hôm nay phá lệ dung túng cô: "Vậy lên mạng."

Geki đem máy tính xách tay đặt trên giường, sau đó ngồi bên cạnh xem cô chơi. Nơi này tốc độ đường truyền Internet khá nhanh, Yuki muốn lướt web nhưng lại sợ Geki không cho phép, vậy nên tùy tiện gõ một trang web chơi game phổ biến, sau đó đăng kí nick mới, bắt đầu chơi từ cấp bậc đầu tiên.

Trong trò chơi này, nhân vật đều có hình ảnh vô cùg xinh đẹp, Yuki lập tức bị thu hút vào trò chơi, quên đi cơn đau bụng dưới, Geki thấy cô không còn vẻ đau đớn nữa, tinh thần cũng thư thái hơn rất nhiều, ở bên cạnh thi thoảng chỉ cho cô cách chơi.

Chuông cửa vang lên, Geki rời khỏi giường, cô thấy cô ấy rời khỏi phòng ngủ, nhưng Yuki cũng không sinh ra ý tưởng gởi tin tức ra bên ngoài, không phải lo lắng sẽ bị họ phát hiện mà bởi vì Geki tin tưởng cô, để cho cô thoải mái sử dụng máy vi tính của mình. Geki tin tưởng cô như vậy, cô không muốn khiến cô ấy thất vọng.

Giữa người với người luôn là sợi dây vô hình cột chặt lại, Geki đối với cô luôn tin tưởng tuyệt đối, cô cũng sẽ không chủ động rời xa cô ấy. Geki đối với cô rất tốt, nếu trong cuộc sống hàng ngày hai người trở nên tin tưởng nhau, nếu cô ấy không đề phòng cô như phòng trộm, nếu cô ấy không nắm trong tay sinh mạng của cô, có lẽ cô sẽ ảo tưởng về tương lai của hai người.

Bác sĩ đại khái hiểu được bệnh trạng của Yuki, hỏi cô vài câu đơn giản sau đó dặn dò vài câu rồi rời đi. Yuki chơi game trên máy tính đến tối, khi ngủ Geki nhẹ nhàng ôm cô, đưa tay thay cô mát-xa bụng, ở bên cạnh quan tâm: "Đỡ chưa?"

Giọng nói nhẹ như lông vũ lướt nhẹ qua gò má của cô, làm cho tâm tư của Yuki mềm mại như nước, cô ép mình sát vào lồng ngực của người kia, vươn tay chạm vào tay của Geki.

"Ngủ đi." Geki vỗ lưng cô.

Yuki xoa xoa dọc theo cánh tay của cô ấy một lúc rồi chìm vào giấc ngủ, cô cũng không biết mình có thực sự thích Geki hay không. Cũng có thể, cô thích cô ấy. Bề ngoài của Geki xinh đẹp, đối với cô lại rất tốt, dịu dàng mà ân cần, người như vậy thử hỏi ai có thể từ chối?

Cô thậm chí còn cảm nhận được cơ thể mình khao khát Geki thế nào mỗi khi cùng cô ấy triền miên trên giường, càng ngày cô càng thấy quyến luyến cơ thể người kia.

Nhưng cho dù cô thích cũng chỉ là thứ yếu, cô một mặt dựa dẫm vào cô ấy, một mặt lại muốn chạy trốn. Nội tâm của Yuki đấu tranh giữ dội, cảm giác như mình đang dần sa vào tình yêu của Geki khiến cô thấy áp lực, phải chăng chỉ do cô thiếu sự tin tưởng cùng với cảm giác an toàn khi ở bên cô ấy?

Tình yêu của cô, không chỉ thấy buồn cười mà còn vô cùng mâu thuẫn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC