Chương 14: Phiền não.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tinh thần Yuki hôm nay khá tốt, cô muốn ra ngoài chơi nhưng không biết chỗ nào để đi. Hỏi Geki cũng bằng thừa, ngoại trừ đi dạo thì cũng chỉ biết chỗ ăn uống. 

Ở chốn đông người, Geki nắm chặt tay cô, đôi khi còn ôm cô vào trong ngực như thể sợ sẽ lạc mất cô. Hôm nay, Yuki tràn đầy sức sống, cô luôn trốn tránh vòng tay của cô ấy, chạy chỗ này xem một chút, chỗ kia liếc một cái, con phố chật hẹp lại đông người, Geki không thể nắm tay cô theo ý mình.

Lần này dạo phố, Geki cũng dẫn theo hai vệ sĩ, Yuki đã quen nên cũng không để ý tới bọn họ.

Yuki tới cửa hàng bán đồ chơi tham quan, trong gian hàng bày những con búp bê hình người cổ quái, rồi có cả những vật trang trí trong suốt như thủy tinh ...

Đi tới một cửa hàng bán hoa quả khô, bên trong có khá nhiều người vào mua hàng, Geki không đi theo Yuki mà để cô tự do lựa chọn, chỉ đứng ở quầy tính tiền, đợi cô mang hàng ra thanh toán. Nhìn dáng vẻ bận rộn của Yuki, chọn lựa từng túi hoa quả khô, rồi lại chen vào đám người mua hàng, xem ra cô rất vui vẻ, môi của Geki khẽ cong lên.

Geki ngũ quan mỹ lệ, trên người toát ra khí chất, lại bất ngờ xuất hiện ở chỗ đông người như thế này tạo ra không ít sự chú ý. Không chỉ các chàng trai mà mấy cô gái đứng gần đó cũng tụm lại nhìn cô chỉ trỏ, thì thầm trao đổi với nhau.

Mặc dù Geki không quan tâm đến người khác nhìn mình nhưng họ cứ xì xầm to nhỏ khiến cô cảm thấy rất phiền toái. Khi ngẩng đầu tìm kiếm Yuki, nhìn tới lui không thấy bóng dáng đâu, tìm hai vòng vẫn không thấy, đi tới cửa hỏi hai vệ sĩ: "Có thấy Yuki đi ra ngoài không?"

Hai vệ sĩ trả lời: "Không thấy."

"Nhanh đi tìm!" Geki ra lệnh.

Geki tìm lại trong gian hàng lần nữa, rồi chạy ra ngoài, nhưng khắp nơi đều là dòng người qua lại, nhìn quanh quất cũng không thấy bóng dáng của Yuki.

Geki sốt ruột, đưa tay đẩy một người phía trước, sợ cô sẽ gặp phải kẻ xấu, rồi lại lo lắng cô bỏ mình mà đi. Lúc này, Geki nhớ tới câu nói của Luis: "Muốn biết người đó có thuộc về mình hay không phải xem cô ta có dám bỏ cô mà đi không?"

Lúc ấy nghe Luis nói cô chỉ cười nhạt, không mấy quan tâm. Nhưng hiện tại, Yuki không xuất hiện trong tầm mắt, điều này khiến tâm tư Geki vô cùng rối loạn. Geki không thể chấp nhận được chuyện cô ấy sẽ rời khỏi vòng tay của mình, thậm chí như bọt bong bóng, vĩnh viễn biến mất trong cuộc đời cô.

Geki không tin rằng Yuki chủ động rời bỏ cô, cô đối với cô ấy tốt như vậy, vì sao còn muốn đi?

Nghĩ như vậy, trong lòng lại cảm thấy bất an, vội vã đi tìm từng gian hàng trong phố.

Nhìn thấy mái tóc quen thuộc xuất hiện trong gian hàng trang sức, lúc này trong lòng cô mới nhẹ nhõm phần nào, nhưng cơn tức giận lại bùng lên trong cô, Geki bước nhanh tới bên cạnh Yuki, cầm tay cô ấy nói lớn tiếng: "Cô ở trong này làm gì?"

Yuki bị giọng nói tức giận của Geki dọa đến sửng sốt, nhẹ nhàng giải thích: "Những thứ kia nhìn rất đẹp nên tôi mới đến xem thử."

Phía trước gian hàng đồ ăn cùng gian hàng bên cạnh có cửa thông nhau, Yuki cảm thấy thú vị liền đi qua xem. Sau đó, cô nhìn thấy gian hàng làm kẹo gừng đông người vây quanh liền tò mò đến xem một lát. Geki cùng vệ sĩ vẫn ở bên trong cửa hàng hoa quả khô, cô không nghĩ tới bọn họ sẽ không thấy mình. 

Yuki hoàn toàn bị thu hút bởi những gian hàng đầy màu sắc ở đây, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt Geki đầy vẻ tức giận, cảm thấy có chút sợ hãi.

"Nơi này đông người như vậy mà cô còn đi lung tung." Tuy rằng Geki không lớn tiếng nhưng giọng nói rõ ràng là đang trách móc.

Thấy Geki không ngừng hỏi dồn dập mình, trong lòng Yuki bỗng quặn lại, cô không trả lời, chuyển tầm mắt sang hướng khác.

Geki nhìn biểu hiện của Yuki mới phát hiện mình có phần hơi quá lời, người xung quanh bị giọng nói lớn tiếng của cô làm giật mình. Geki không nghĩ bị nhiều người chú ý đến vậy, liền kéo Yuki đến bên đường, giọng nói có phần bất mãn: "Phút trước còn thấy cô trong đó, thoáng cái lại ở đây, đi nơi khác cũng không nói một tiếng."

Cho dù Geki quan tâm đến cô thế nào, Yuki cũng cảm thấy không được tự do, cô quay mặt sang nơi khác: "Tôi cũng không phải trẻ con, tại sao không thể tự do đi dạo?"

"Không phải là không thể, nhưng cũng nên nói với tôi một tiếng. Ở đây đông người như vậy, tôi sợ cô . . ."

"Sợ cái gì? Trên người tôi cũng không có tiền, hơn nữa tôi chỉ là món hàng bị người khác mua bán, còn có gì phải sợ?". Giọng nói Yuki lạnh như băng: "Cô sợ tôi bỏ trốn sao?"

"Không!" Geki không nghĩ mà trả lời luôn. Đúng là cô sợ Yuki sẽ chạy, cho nên mới tức giận với cô ấy như thế. Nhìn sắc mặt Yuki không chút biểu cảm khiến Geki không suy nghĩ được gì. 

Có lẽ do cô quá nóng vội, có lẽ Yuki chỉ muốn dạo quanh khu phố một chút, cô không hiểu chuyện lại chạy tới trước mặt cô ấy quát tháo ngay giữa chốn đông người, cô thấy mình thật có lỗi với cô ấy. 

Geki ôm cô, ngượng ngùng nói: "Chỉ vì không nhìn thấy cô nên mới sốt ruột. Tôi cũng nói rồi, nếu thích thì cứ dạo chơi xung quanh, thích gì thì cứ mua."

Yuki né tránh cái ôm của cô, vẻ mặt lãnh đạm: "Tôi mệt rồi, về thôi."

Geki biết mình khiến Yuki mất hứng, cũng không muốn vì làm cô ấy buồn bực như vậy mà ra về, trên phố đông người qua lại không tiện để tranh cãi, liền kéo cô ấy đi vào một quán café ven đường.

Geki cùng Yuki tới sofa ngồi xuống, gọi hai ly café, ôm bả vai của cô nhẹ giọng an ủi: "Không cần tức giận, là tôi không đúng, ra ngoài đi dạo nên vui vẻ, là tôi không nên quát cô. Đã tới đây rồi, thì nên đi chơi thỏa thích rồi về."

Trên bàn có đặt hai cây nến cháy sáng rực rỡ, khăn trải bàn màu vàng có in hình bông hoa, màu sắc rất ấm ấp. Yuki cảm thấy nên cùng Geki thẳng thắn nói chuyện, cô ngẩng đầu nhìn cô ấy: "Geki, cô đề phòng tôi như phòng trộm, thử hỏi như vậy tôi làm sao có thể vui vẻ?"

"Tôi không đề phòng cô, chỉ là không nhìn thấy cô, có chút sốt ruột."

Yuki khó chịu: "Cô mang theo vệ sĩ không phải để coi chừng tôi sao? Tôi biết bản lĩnh của cô, căn bản không cần vệ sĩ đi theo. Nếu không có sự cho phép của cô, tôi sẽ không ra ngoài được đúng không? Muốn đi xem các gian hàng cũng phải hỏi qua ý cô?"

Geki cúi đầu suy nghĩ một lúc, sau đó mới trả lời: "Dù sao cô cũng nên nói với tôi một tiếng. Dù sao hôm nay tôi cũng không có việc gì làm, cũng muốn ra ngoài đi dạo với cô. Ở đây an ninh không tốt, không giống như trên đảo, tôi chỉ muốn bảo vệ tốt cho cô. Không nhìn thấy cô, tôi liền cảm thấy rất lo lắng. Với lại, tôi cũng không nói là cô không thể ra ngoài, cũng không hạn chế tự do của cô, tôi chỉ là muốn tốt cho cô."

"Cô cũng biết tôi vì sao lại ở bên cạnh cô. Cho nên khi cô dẫn tôi đến đây, lúc nào cũng có người theo sát tôi, không nói tôi cũng hiểu." Yuki nhìn Geki, nhẹ giọng nói: "Geki, có phải cô coi tôi là món đồ chơi?"

Geki lập tức phản bác: "Tôi chưa từng có ý nghĩ như vậy, tôi cũng không hề miễn cưỡng cô. Tôi chỉ hy vọng mang lại vui vẻ cho cô. Tôi không quan tâm đến những chuyện khác, chỉ cần ở cạnh cô, vậy là đủ rồi, chỉ cần là thứ cô muốn, tôi nhất định sẽ cho cô. Yuki, trước kia là do cô không nắm giữ vận mệnh của chính mình cẩn thận, nên cô mới bị người khác bán rồi đưa tới chỗ tôi. Nhưng hiện tại đã có tôi bên cạnh, cô không cần phải lo lắng bất cứ điều gì."

Suy nghĩ của Geki thật khác người. Yuki cũng thấy không thể nói tiếp, nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Geki, cô nhìn bên ngoài xem? Tuy rằng bọn họ không phải là người có tiền, hàng ngày luôn phải bận rộn vất vả để kiếm kế sinh nhai, nhưng muốn đi nơi nào cũng đều có thể đi tới, mỗi ngày không cần lo lắng đề phòng, vận mệnh đều nằm trong tay chính mình. Nhất là cùng người thân của mình nắm tay dạo phố, nhìn họ rất hạnh phúc".

Nhìn dòng người bên ngoài, ai cũng đều có dáng vẻ tự do tự tại. Có cặp tình nhân nắm tay nhau cười nói vui vẻ hay hai mẹ con nắm tay nhau, một nhà ba người vui vẻ dạo phố, nhìn họ thật vui vẻ.

Geki nhìn theo ánh mắt của Yuki: "Mọi thứ đều không thể nắm chắc trong tay mình. Nếu không đủ mạnh, sẽ bị người khác hại chết. Bị người khác gạt mà cũng không biết, có gì đáng để ngưỡng mộ?"

Yuki cảm thấy cách nhìn nhận vấn đề của Geki vô cùng lệch lạc. Cô ấy luôn cho rằng chỉ có kẻ mạnh mới đáng để sống trên cõi đời này, cho rằng có tiền sẽ giải quyết được tất cả mọi việc. Cô cúi đầu thở dài: "Đến ngay cả tính mạng của tôi, tôi cũng không thể làm chủ, nguy hiểm luôn rình rập, tôi đương nhiên là ngưỡng mộ họ."

"Cô làm sao có thể. Chẳng lẽ còn để ý chuyện của Lili? Tôi đã giáo huấn ả rồi".

"Tôi không có cảm giác an toàn! Lili có thể coi thường tôi. Saito, Ito cũng coi thường tôi, trêu đùa tôi. Nếu Luis muốn đem tôi cho người khác, tôi nên làm gì bây giờ?"

"Cô là của tôi, Luis sao có thể quản chuyện của cô?" Geki nhíu mày: "Khoan đã, Saito cùng Ito coi thường cô? Là chuyện khi nào?"

Nhớ tới chuyện nhục nhã đó, Yuki cảm giác như đang xát muối vào chính trái tim mình, vô cùng chua xót, cô cúi thấp đầu, rất khó để mở miệng.

Geki nhận thấy Yuki trốn tránh câu hỏi của mình, hỏi tiếp: "Nói cho tôi biết bọn họ coi thường cô như thế nào? Trừ lần bị họ bắt, còn có lần khác?"

"Lần trước khi cô rời đảo, bọn họ...bọn họ...đến biệt thự làm nhục tôi". Giọng nói của cô rất nhẹ, đầu hơi nghiêng sang một bên, sống mũi cay cay.

"Bọn họ coi thường cô, sao không sớm nói cho tôi biết?" Giọng Geki mang theo sự tức giận, kéo cô sát vào mình: "Chúng đã làm gì? Có phải chúng chạm vào người cô?"

Yuki nói không nên lời, cố nén nước mắt lại.

Geki tức giận: "Tôi sẽ về dạy dỗ lại bọn họ. Ngay cả người của Geki này cũng dám đụng đến, quả là không xem tôi ra gì".

"Dạy dỗ lại như thế nào? Cho dù không phải Saito hay Ito, cũng không phải Lili, thì cũng còn những người khác. Tôi vốn bị người ta xem thường, dẫm nát dưới chân, không quyền tự chủ, không có tiếng nói. Tôi không làm sai chuyện gì nhưng vẫn bị đánh đập, ai trong lòng không vui đều có thể tìm tôi trút giận, không cần lý do. Cuộc sống của tôi sớm chôn vùi trong bóng tối. Những người ở bên ngoài, có thể làm chủ được tự do, nắm trong tay sinh mạng của mình, còn tôi cái gì cũng không có. Vốn cuộc sống đang yên ổn, gặp phải bọn buôn người, bị chúng coi là đồ chơi, mua đi bán lại, có tư cách nào để có thích hay không, vui hay buồn?"

Giọng nói của cô toát lên vẻ u buồn, những giọt nước mắt trong suốt lăn dài trên má.

Nhìn thấy Yuki khóc, trong lòng Geki cũng khó chịu, đưa tay vuốt ve gương mặt Yuki, an ủi: "Đừng buồn nữa, tôi sẽ đối xử thật tốt với cô."

Geki ôm Yuki vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô, không biết nên làm thế nào mới khiến Yuki bình tĩnh trở lại. Một lúc sau mới mở miệng hỏi: "Chúng ta ở đây dạo một chút rồi đi ăn tối."

Yuki cũng không muốn nhắc lại chuyện cũ, dù sao thời gian sẽ khiến Geki trưởng thành hơn, có lẽ một ngày nào đó sẽ hiểu gia đình quan trọng thế nào, ít nhất trong cuộc đời tăm tối của cô, Geki như một tia sáng nhỏ lóe lên, vì cô mà che chở.

Geki nhìn Yuki vẫn còn sầu não, tiếp tục đề nghị: "Nếu không ngày mai chúng ta trở lại, đi xa hơn, ăn các món dân gian, nghe nói rất ngon".

Hàng mi Yuki khẽ nhúc nhích: "Cô thích thì đi."

Khi trở về khách sạn thì trời đã tối. Các biển quảng cáo đầy màu sắc cũng lên đèn, kính xe được hạ xuống, gió đêm lùa vào xe lay nhẹ những lọn tóc của Yuki, cô chăm chú ngắm nhìn cảnh vật đầy màu sắc bên ngoài.

Geki phát hiện, khi ở trên xe, Yuki vẫn luôn thích nhìn ra ngoài cửa, khuôn mặt cô khi ấy có sự khát vọng cũng có nét cô đơn. Ánh sáng của những ngọn đèn đường nhẹ nhàng phủ lên khuôn mặt của cô, cảm giác sống trong bóng tối luôn nhấm chìm suy nghĩ của cô, những giọt nước mắt theo khóe mi tràn ra.

Geki thấy cô khóc, lay nhẹ tay cô: "Yuki, cô không thích cuộc sống trên đảo sao?"

"Cũng không tệ lắm". Yuki liếc một cái: "Nơi đó phong cảnh đẹp, giống như trên trời." Im lặng lúc lâu, cô nhớ lại những nơi ồn ào náo nhiệt, trên đường ghé vào siêu thị mua vài thứ.

Geki cũng không hẳn muốn xa lánh với xã hội bên ngoài, chỉ có điều mỗi lần đến đây đều thay Luis xử lí công việc, vô cùng tẻ nhạt. Nhìn dòng người trên đường qua lại, giống như đàn kiến chen chúc lẫn nhau, cho nên cô mới thích cuộc sống trên đảo. Đáng tiếc, cô và Yuki không cùng suy nghĩ giống nhau.

Một giờ trước.

Phòng tiếp khách đèn được thắp sáng trưng, cửa số phía Nam có thể nhìn ra phía biển, bức tường phía Đông là tủ rượu, bày những chai rượu quý được cất giữ dưới tầng hầm lâu năm, Luis tự tay rót hai ly, mang vào trong phòng khách, đưa một ly cho Geki, ngồi xuống sofa nói: "Geki, cũng nhờ cô, mỗi lần đều giúp tôi giải quyết chuyện phát sinh."

Geki nhận lấy ly rượu rồi đem đặt trên bàn trà trước mặt, cô không muốn uống, ngày hôm qua cùng Luis đem thuộc hạ giải quyết một vụ làm ăn lớn, xem tâm trạng Luis tốt đến vậy, nhất định là đã thu về không ít. 

Geki không hứng thú với rượu, miễn cưỡng nhìn hắn: "Tiền của tôi đã chuyển vào ngân hàng chưa?"

"Chắc là rồi."

Luis cười nói: "Thế nào, hiện tại đối với tiền hứng thú rồi sao? Cần bao nhiêu, nói một tiếng, anh đây sẽ đưa cho."

Geki không nhìn Luis, một tay gác lên tay vịn sô pha: "Tôi phải chuẩn bị sẵn, sau này cùng cô ấy đi nước ngoài hưởng thụ cuộc sống."

Luis không tin được: "Gì? Sao lại nghĩ đến chuyện này?"

"Cô ấy thích náo nhiệt, tôi không thể để cô ấy ở trên đảo suốt ngày nhìn biển với cá. Ở khách sạn lại có người đi theo giám sát, cô ấy thấy không tự nhiên, có lúc tôi sợ cô ấy chạy mất, chi bằng ra nước ngoài tìm nơi tốt ít người, an nhàn sống qua ngày."

Geki biết Yuki luôn mặc cảm về thân phận của mình. 

Cô ấy nói đúng. Ở đây cô ấy không có thân phận cũng không có địa vị. Khi cô không ở bên cạnh, người khác dễ dàng có thể coi thường, hãm hại cô ấy. Trước kia, cuộc sống trên đảo tuy vui vẻ, nhưng khi vào thành phố, cô mới hiểu được rằng, Yuki không giống mình, cô ấy thích những nơi đông người, còn cô lại thích xa lánh những chỗ ồn ào náo nhiệt. 

Geki chỉ hy vọng ngày ngày cô ấy vui vẻ, tận hưởng cuộc sống. Có lẽ, cô nên đem lại cuộc sống mới cho cô ấy. Dù sao, đối với cô, việc này cũng không khó.

Luis cảm thấy buồn cười, giọng nói đầy vẻ châm chọc: "Chưa gì đã bị trói buộc rồi? Chỉ vì cô ta không thích ở đây, cô đã định ra nước ngoài? Muốn đến đâu? Canada? New Zealand? Thụy Sĩ hay nước Áo? Nếu cô ta lại không thích, cô phải làm sao? Tôi biết cô rất thích Yuki, nhưng mà cô có xác định được là cô ta cũng thích mình?"

"Cô ấy cũng thích tôi."

Luis cười khẽ: "Geki, cô không hiểu chuyện tình cảm. Như Lili hoặc là những người khác bên cạnh tôi, nếu tôi chỉ là người làm công nghèo hèn, cô nghĩ rằng họ sẽ cam tâm tình nguyện đi theo tôi? Cô nói Yuki thích mình, vậy cô ta thích ở cô điều gì? Từ lúc hai người phát sinh quan hệ, có bao giờ cô ta chủ động cầu xin cô không?"

Geki không lên tiếng.

"Chỉ cần cô đối tốt một chút họ liền lên mặt ngay." Luis tiếp tục chậm rãi nói: "Cô lo sợ Yuki sẽ chán ghét mình. Cô ta chỉ là sợ bị giết nên mới đi theo quan tâm. Một khi cô ta không còn sợ thì sẽ rời khỏi cô ngay"

"Sẽ không có chuyện đó!" Geki phản bác.

"Haha! Để xem."

Luis nâng ly, nhấp một ngụm rượu: "Không thể nuông chiều, nếu không sớm muộn gì cũng có ngày sẽ bị cưỡi lên đầu."

Geki hiểu được điều này, cô chỉ biết, muốn sinh tồn thì cần phải nắm chặt mọi thứ trong tay, ngay cả việc để bản thân tồn tại trên thế giới này, ai ai cũng có thể làm cho nghiêng trời lệch đất, huống chi lòng người khó đoán?

Yuki chưa từng chủ động với cô, thậm mỗi lần bắt đầu cô ấy đều kháng cự, cũng không thích chủ động hôn hay chạm vào cô. Nếu Yuki thật sự yêu cô, dùng lí do xấu hổ để giải thích dường như rất gượng ép. Nếu Yuki có lựa chọn, không có lí do gì khiến cô ấy phải ở chung với một người như cô?

Geki cảm thấy nan giải, day day trán, lại cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Luis nhìn dáng vẻ của Geki, bật cười, vỗ vai cô: "Không phải chỉ là đồ trang trí thôi sao? Nếu không biết nghe lời cứ giao cho anh đây dạy dỗ lại. Nếu không muốn cho người giám sát, nhưng lại lo cô ta chạy trốn, cũng rất đơn giản, gắn lên người cô ta thiết bị định vị là được, có thể kiểm tra cô ta từ xa. Nhưng chỉ sợ đến lúc đó cô lại yếu đuối, để tình cảm chi phối."

Geki đứng lên: "Tôi tự mình giải quyết việc này."

"Được rồi, đừng quên vài ngày sau có việc cần cô." Luis nhắc nhở.

Geki gật đầu, mệt mỏi trở về phòng mình. Cô biết Yuki luôn muốn được tự do sải bước trên đường phố, không ai bên cạnh giám sát, mà cô cũng ghét bị người khác theo dõi, cho nên mới luôn ở bên cạnh cô ấy. Phải chăng cô ấy không cam tâm tình nguyện ở chung với cô?

----oOo---

Yuki còn đang ngủ trưa, Geki mở cửa phòng, không cởi áo khoác trên người mà trực tiếp nằm xuống giường, ôm lấy cô ấy ngủ. Yuki ngủ không sâu, hàng mi khẽ nhúc nhích, như đang mơ giấc mơ đẹp bị người khác phá hoại.

Nếu cô mang cô ấy ra nước ngoài, không ai đi theo giám sát, không bị ngăn cách bởi nước biển mênh mông, liệu cô ấy có thay đổi ý định rời bỏ cô?

Geki không chắc chắn. Cô ấy đã thuộc về cô, nhất định cô sẽ không để cô ấy rời xa mình. Từ lúc Yuki đến bên cô, cuộc sống của cô ngày càng trở nên có ý nghĩa, Geki yêu Yuki hơn cả bản thân mình, vì cô ấy, cô sẵn sàng bỏ công việc đang làm, cùng cô ấy đi tới chân trời góc biển.

Nhưng nếu Yuki không yêu cô, thì những việc cô làm cho cô ấy, còn có ý nghĩa gì? 

Nếu như vậy, cô đành đem cô ấy trở về đảo, giam cô ấy ở bên cạnh mình suốt đời. Yuki là của Geki, không ai có thể thay đổi sự thật này, cô sẽ chặt đứt đôi cánh tự do của cô ấy.

Geki ở bên cạnh im lặng ngắm nhìn Yuki, làn da trắng mịn mềm mại, đôi môi phớt hồng tựa một đóa hồng kiều diễm, cô thật sự yêu cô ấy, thích nụ cười hồn nhiên, thích đồ ăn cô ấy nấu, thích những lúc cô ấy ở dưới thân mình phát ra tiếng rên nỉ non, nhìn cô ấy núp trong lòng, Geki khẽ cười, sau đó đặt lên má cô ấy một nụ hôn.

Yuki khẽ giật mình, theo bản năng tự nhiên "ưm" một tiếng, Geki rất nhanh đem lưỡi mình vào cái miệng nhỏ nhắn kia mà thâm nhập khuấy đảo, xoay người đặt cô dưới thân mình. 

Rèm cửa sổ tuy được đóng kín, ánh sáng có phần mờ nhạt nhưng vẫn là ban ngày nên có thể nhìn rõ, Yuki không mê mị như giấc ngủ sâu của đêm tối, lúc Geki dừng nụ hôn lại, cô ấy đẩy tay cô ra: "Làm gì vậy, ban ngày đừng làm như thế."

Bị bàn tay tham lam của Geki tiến vào áo ngủ, Yuki vội chụp tay người kia ngăn lại: "Buông ra, tôi không thích."

Sức của cô quá yếu, đối với Geki chỉ như cơn gió thoảng quá. Cô ấy đem nụ hôn nóng bỏng đặt lên cổ Yuki, cô lớn tiếng: "Buông ra! Bây giờ tôi không muốn!"

Đến khi thấy cô phản ứng mãnh liệt, cô ấy mới dừng lại, chống hai tay xuống giường, nhìn cô: "Vì sao ban ngày không thể?"

Yuki chống tay trước ngực Geki, cô mở to mắt nhìn người kia, cố gắng khắc chế cảm xúc của mình đang dần trỗi dậy, nuốt nước bọt ngần ngừ nói: "Bởi vì ... tôi... này .... Không tốt."

"Có gì là không tốt? Rất nhiều người đều làm ban ngày. Tôi yêu cô, cô cũng yêu tôi, chúng ta vì sao không thể thân mật?"

"Ban ngày tôi không có hứng. Geki, cô đứng lên trước được không? Chuyện này nên để lúc cả hai người cùng có hứng làm mới được."

Yuki khi tỉnh táo vẫn luôn bài xích cùng Geki làm chuyện này. Cô không dám nghĩ vào ban ngày, nhìn mình không mảnh vai che thân cùng cô ấy triền miên sẽ như thế nào. Có nghĩ cũng không dám.

Geki xoay mạnh người ngồi dậy, khóe môi giật giật, trên mặt mang theo vẻ cô đơn, cúi đầu rồi lại quay đầu nhìn Yuki: "Yuki, cô thực sự thích tôi sao?"

Yuki không trả lời, cô chưa bao giờ tự hỏi bản thân về vấn đề này. Hơn nữa, chuyện thích hay không cũng không đến lượt cô định đoạt. Nhìn vẻ mặt u sầu của Geki, cúi đầu đáp: "Thích."

Khóe môi Geki nở nụ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net