Chương 6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô rất ít khi cho người lạ đặc biệt là nam giới vào trong căn hộ đi thuê này của mình, một phần vì muốn cảnh giác bảo vệ bản thân, một phần khác là vì nơi đây khá bừa bộn.

Giả Thanh hẹn Lộc Hàm ở một quán cà phê vắng người qua lại, đem theo cả máy tính cá nhân để tiện thảo luận. Lúc đến nơi đã thấy Lộc Hàm đang tì tay dưới cằm, ánh mắt nhìn xa xăm. Trên bàn ngoài một tách cà phê còn một túi giấy và cốc sữa đậu nành nóng hổi đang tỏa hơi nóng. Anh ta như biết có người nhìn mình, đầu nghiêng nghiêng, khi thấy cô thì khóe miệng hơi kéo lên tạo thành một nụ cười ấm áp.

Chết tiệt. Sao mặt cô lại nóng lên thế này?

Giả Thanh đi về phía Lộc Hàm, kéo chiếc ghế đối diện ngồi xuống rồi đặt máy tính lên bàn: “Chúng ta sẽ thảo luận luôn nhé, kết thúc càng sớm thì anh càng đỡ vất vả chạy ngược chạy xuôi.” Thực ra cô vẫn không hiểu tại sao Lộc Hàm lại phải chiều người hâm mộ của anh ta theo cách này. Có thể tổ chức họp fans, cũng có thể phát tặng chữ kí mà? Hà tất phải bỏ tiền túi? Được rồi, Giả Thanh thừa nhận mình là một đứa yêu tiền như mạng. Mặc dù không phải tiền của mình nhưng nhìn nó bị tiêu tốn vào một mục đích không phục vụ bản thân thì…..

“Cô đừng có cuồng công việc quá như vậy, ăn sáng đi.” Lộc Hàm nhíu mày gập màn hình máy tính của cô lại rồi đẩy bữa sáng anh ta đã mua: “Lần đầu tiên tôi chạy ngược chạy xuôi mua đồ cho người khác ngoài người nhà, cô phải biết trân trọng chứ!”

"Anh cứ như đang lấy lòng ấy.” Giả Thanh hơi bĩu môi: “Hơn nữa anh mua nhầm chỗ rồi, sữa đậu nành ngon nhất ở đây phải là loại được mua ở cửa hàng 512 ven đường gần Kim Tân Cảng cơ.” Cô mở hộp sữa, uống thử một ngụm rồi đánh giá: “Nhưng dù sao cũng phải cảm ơn anh đã thiết đãi tôi một bữa sáng đầy dinh dưỡng thế này.”

Ý Giả Thanh nói chính là phần pinky-nelly thơm ngon trước mặt mình. Loại bánh kem này ở đây mua rất đắt, chỉ có một cửa hàng độc quyền duy nhất. Giả Thanh không biết các khu khác của Thượng Hải thì ra sao nhưng sống ở Giang Bắc vài năm mà số lần ăn nó của cô chỉ đếm chưa hết một bàn tay.

Ăn xong cô bắt đầu tập trung vào công việc, Lộc Hàm ngồi bên thỉnh thoảng sẽ góp ý vài câu. Nội dung của câu chuyện này như Giả Thanh đã từng lên ý tưởng trước đây nhưng cô đã đổi hướng đi. Ban đầu nó xoay quanh Lộc Hàm và mối tình đầu đồng thời chính là người đã ủng hộ cậu ấy trên con đường ca hát. Tuy nhiên sau đó đã chỉnh sửa, biến mối tình đó trở thành điểm tựa cho trọng tâm câu chuyện: hai người chia tay, lúc Lộc Hàm bắt đầu nổi tiếng, anh chỉ đối diện với sự cô đơn. Rồi dần dà có một cô gái xuất hiện, lại từ từ có một tình yêu giữa idol và fan chớm nở.

Mỗi người có một công việc cá nhân, Giả Thanh thỉnh thoảng liếc sang thấy Lộc Hàm đang lướt Weibo và trả lời bình luận của người hâm mộ. Anh ta bỗng dưng ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt nhìn lén của cô thì hỏi: “Có chuyện gì à?”

Cô làm sao có thể để người ta nghĩ mình nhìn lén?

“Anh đọc chỗ này đi, anh xem tôi viết lời thoại của anh như vậy có ổn không?”

Vì vị trí ngồi, lúc nghiêng người nhìn màn hình, khoảng cách giữa hai chúng tôi rút ngắn lại. Trên người Lộc Hàm có một mùi thơm thanh mát dịu nhẹ, có thể là do nước hoa cũng có thể là do nước xả vải quần áo tạo nên, tóm lại dù nó có nguồn gốc từ đâu thì đều làm cô cảm thấy yêu thích.

Lộc Hàm chăm chú đọc một hồi rồi nhìn cô, sau đó anh ta từ tốn nói: “Khi viết về đàn ông cô nên dùng suy nghĩ của đàn ông để viết, đừng áp dụng suy nghĩ của phái nữ dành cho bọn họ. Giả dụ như trường hợp này, lúc mà cô gái ấy giận dỗi vô lý, tôi sẽ không làm giống như cô đang viết.”

“Vậy anh sẽ làm thế nào?”

“Lý trí.”

“Hả?”

“Tình yêu của tôi sẽ là một tình yêu lý trí. Tôi có thể nuông chiều người mình yêu nhưng không dung túng cho lỗi lầm của cô ấy.”

Giả Thanh chớp mắt nhìn Lộc Hàm rồi nhìn vào màn hình máy tính, tiện tay xóa một đoạn dài đầy chữ, miệng lại tiện lời hỏi: “Vậy anh theo đuổi phái nữ bằng cách nào?”

Nếu tôi thích cô ấy, tôi sẽ tìm mọi cách trêu chọc đối phương, ngắm dáng vẻ khi tức giận của cô ấy chắc sẽ rất đáng yêu.

Anh ấy từng nói như thế, vậy Lộc Hàm thì sao?

“Tôi á?” Lộc Hàm chỉ vào mặt mình, Giả Thanh gật gật mở lời: “Để tôi đưa vào kịch bản mà.”

Anh ta nhìn cô chằm chằm, một lúc sau buông ngón tay đang chà sát trên môi xuống, cười cười:

“Tôi sẽ lợi dụng mọi mối quan hệ, mọi khả năng của mình để chúng tôi xuất hiện cạnh nhau thật nhiều, tôi sẽ dùng sự quan tâm của mình để làm cô ấy cảm động.”

“Nếu như cô ấy vẫn không yêu anh thì sao? Hmm ý tôi là cô ấy thích một người khác ấy.”

“Vậy phải đổi chiến thuật thôi.” Lộc Hàm đan hai tay vào nhau, ánh mắt nhìn xuống đồng hồ: “Còn bốn tiếng nữa tôi phải về Bắc Kinh rồi, cô đi tiễn tôi được không?”

Giả Thanh hơi sững sờ, nhìn đối phương mấy giây mới điều chỉnh được tâm lý. Cô vội đóng máy tính lại, tỏ ra khó xử: “Liệu tôi có thể không đi không? Tôi sợ bị chen lấn xô đẩy lắm.”

Lộc Hàm nhìn Giả Thanh bằng ánh mắt bình thản: “Tôi biết ngay cô sẽ nói thế mà. Tôi đùa thôi, cũng trưa rồi, đi ăn cơm chứ?”

“Anh muốn ăn gì?”

 “Đồ Việt Nam, nghe nói ở Thượng Hải có một nhà hàng do một người Việt mở rất đông khách, chúng ta thử đi đi.”

Cô vừa nghe Lộc tiên sinh nhắc tới đồ ăn Việt Nam rồi lại nhắc đến nhà hàng đó là cả người không thoải mái. Đúng vậy, trong lòng cô đang thầm rơi lệ. Cô từng tới ăn ở chỗ đó cùng với mấy đàn anh khối trên, đồ ăn vừa đắt lại vừa ít. Giả Thanh từng thử quy đổi, số tiền để trả cho một đĩa phở cuốn ở đó cô có thể làm đến ba, bốn đĩa đầy.

“Đồ ăn ở đó vừa đắt vừa ít đến thảm thương, hay chúng ta đổi chỗ đi.”

 “Không sao, tôi trả tiền, cô đừng ngại.” Lộc Hàm đứng lên, rút điện thoại bấm số, có vẻ như đã quyết định sẽ tới đó. Giả Thanh đắn đo một hồi, nghĩ tới số tiền người ta phải bỏ ra, cuối cùng lên tiếng: “Hay là……tôi nấu cho anh ăn nhé?”

Lộc Hàm ngạc nhiên nhìn cô còn cô thì ngại ngùng nhìn anh ta: “Dù sao cũng là anh mời, tôi không thể bắt anh chi quá nhiều được, làm vậy tôi sẽ thấy không thoải mái. Hơn nữa tôi biết làm đồ ăn Việt Nam mà, đó là quê hương của tôi.”

“Ừ.”

“Anh ‘ừ’ gì cơ?”

“Về nhà cô đi, cô nấu cho tôi ăn.” Anh chủ động cầm giúp cô máy tính. Giả Thanh mím môi đi đằng trước, anh ta đi phía sau. Sau khi chủ động đề nghị rồi cô mới nhớ ra cái căn phòng nhỏ bé của mình. Người đầu tiên tới đó lại là một người cô không hề có ý định làm thân hay liên lạc lâu dài.

Với thân phận là một nghệ sĩ, Lộc Hàm buộc phải ngồi trong xe đợi cô. Giả Thanh đi vào trong siêu thị, lượn một vòng, mua đủ những thứ cần thiết rồi đi ra quầy thanh toán. Lúc đưa chiếc thẻ tín dụng cho nhân viên, ánh mắt có hơi ngượng liếc ra phía khác. Thẻ này đâu phải của cô, dùng nó khó tránh khỏi cảm giác mình đào mỏ người ta.

Nhà của cô nằm trong một khu chung cư nhỏ trên tầng bốn. Đi lại không có thang máy nên việc xách một đống đồ leo từ dưới lên là một cực hình. Giả Thanh đứng dưới chân cầu thang, ngước lên nhìn những bậc thang trước mặt, thở dài rồi hít một hơi leo lên. Đúng lúc này Lộc Hàm ở phía sau đi lên, anh ta nắm lấy quai của mấy chiếc túi, vô tình chạm vào tay cô. Lòng bàn tay của người ta thì ấm áp và mềm mại còn của cô thì lạnh và đỏ bừng vì bị quai túi cứa vào.

Lộc Hàm xách lấy túi, đi song song bên cạnh Giả Thanh. Lúc leo đến tầng ba, hơi thở của đối phương vẫn ổn định. Anh ta bảo: “Cô nên dọn đến một nơi có thang máy, leo lên leo xuống thế này đối với con gái rất vất vả, nhất là lúc vác đồ nặng.”

“Tôi chỉ là dân thường thôi mà, nếu tôi giàu như nghệ sĩ các anh tôi đã chọn một khu căn hộ cao cấp làm địa bàn của mình.” Giả Thanh cười cười đáp lại, trong lời nói có xen lẫn hơi thở mệt nhọc. Có trời mới biết cô đã phải khó khăn ra sao mới tìm được căn nhà giá vừa hợp lý lại gần trung tâm thành phố này, tuy rằng không có thang máy nên di chuyển bất tiện nhưng cũng chính vì lẽ đó mà giá nhà rẻ hơn.

Đã lên tới nhà. Giả Thanh tìm trong túi chìa khóa rồi mở cửa. Cánh cửa vừa mở ra cô đã đi thẳng vào trong, thay dép đi trong nhà rồi mở tủ đựng giày dép lấy ra một đôi dép đi trong nhà cho nam giới, đặt xuống trước chân Lộc Hàm.

“Anh cứ ngồi trong phòng khách xem tivi giải trí nhé. Tôi sẽ chuẩn bị cơm trưa ngay.” Cô mở tivi lên, đặt điều khiển trên bàn rồi chạy vào bếp, mở tủ lấy một đĩa đựng nho và quýt bày ra bàn uống nước. Lộc Hàm đưa cho cô túi đồ rồi ngồi xuống ghế sô-pha, ánh mắt đánh giá căn phòng. Khi ánh mắt anh ta di chuyển tới phía chiếc áo ngủ và túi xách Giả Thanh vứt trên ghế thì mỉm cười.
 
Giả Thanh vội vơ lấy chúng đi thẳng vào trong phòng ngủ, vứt tạm lên giường rồi trốn luôn ở trong bếp nấu ăn.

Căn nhà của cô thực ra cũng không thể coi là quá đẹp, diện tích nho nhỏ, tông màu tường chủ đạo là màu pastel, trong căn hộ này có một phòng ngủ, một phòng khác vốn là phòng ngủ nhỏ nhưng cô bố trí thành phòng đọc sách và làm việc. Phòng bếp được ngăn cách với phòng khách bởi một giá gỗ cao, bên trên từng ô từng ô cô đựng đủ các đồ lưu niệm, có cái là khi tới Thành Đô du lịch, có cái lại mang từ Việt Nam sang. Điều Giả Thanh thích ở căn hộ nhỏ này chính là ánh sáng tự nhiên vừa đủ. từ phòng bếp nhìn thẳng ra là phòng khách và cửa thông ra ban công. Ngồi trên sô-pha có thể thấy được khoảng trời rộng bên ngoài, xa xa là những dãy nhà cao tầng chen chúc nhau.

Ngoài ban công cô có để một bộ bàn ghế sắt màu đen nho nhỏ để làm nơi uống trà và làm việc. Cách nơi đó không xa là một giá phơi quần áo. Bên trên đó lúc này đang treo mấy chiếc áo sơ-mi mà cô mới lôi ra giặt sạch sẽ. Có màu hồng nhạt, màu đen, màu trắng, màu xanh lam.
 
Giả Thanh đang mải cuốn phở thì thấy ánh sáng bị che mất, khi quay ra đã thấy Lộc Hàm sắn tay áo, hỏi: “Có cần tôi giúp gì không? Ngồi mãi cũng chán.”

Lời nói vừa định thốt ra lại phải nuốt vào. Giả Thanh đảo mắt một vòng rồi quay ra nhìn anh Lộc điển trai kia: “Anh giúp tôi bày bàn ăn, được chứ?”

“Việc này không làm khó tôi được.” Lộc Hàm mỉm cười. Trong lúc lấy bát và đũa ra sắp xếp, anh ta hỏi: “Cô ở một mình à?”

“Ừ. Trước ở đây có một người nữa sống nhưng cô ấy lấy chồng rồi.”

“Cô sống với con gái à?” Lộc Hàm hỏi rồi chợt nhật ra mình lỡ lời, anh ta vội bổ sung: “Ý tôi là….cô không sống với bạn trai sao?”

Giả Thanh không quay ra nhìn anh ta, chỉ cười cười: “Anh nói thế sẽ khiến tôi tổn thương đấy. Nếu tôi cũng tốt số như bạn mình thì giờ này chắc đang sung sướng làm phu nhân nhà giàu rồi, đâu cần ngày ngày vất vả lao động trí óc kiếm tiền nuôi thân như bây giờ.”

Lộc Hàm cười cười, cảm khái: “Hình như con gái các cô luôn đề cao phương diện vật chất nhỉ? Sao ai cũng thấy nói tới mong muốn làm phu nhân nhà giàu.”

Giả Thanh nghe ra ẩn ý trong đó lại không muốn anh ta hiểu lầm mình nên dừng tay xoay người ra: “Tôi nói tiện miệng vậy thôi. Mong muốn của tôi về người đàn ông khá đơn giản, chỉ cần anh ấy có khả năng nuôi tôi, tôi không bắt anh ấy phải nuôi mình.” Nói rồi cô dừng tay, bưng bát nước chấm phở ra bàn ăn: “Chỉ còn một món nữa thôi là xong rồi, thời gian gấp quá nên tôi không làm cầu kì được, lần sau anh tới đây tôi nhất định sẽ làm nhiều món cho anh ăn.”

“Đây là một lời hứa, phải không?” Lộc Hàm nhìn cô.

Giả Thanh ngây người trong giây lát rồi khẽ gật đầu: “Phải!”

Chợt Lộc Hàm đưa tay ra, anh ta chạm vào má cô: “Mặt cô bị bẩn rồi.”

Khoảnh khắc người đàn ông chạm tay vào, trái tim cô đã hẫng một nhịp. Giả Thanh bối rối lấy nụ cười lấp đi sự ngại ngùng của mình: “Anh ngồi xuống đi.”

Phải rồi, khi không biết phải làm gì con người ta thường thích cười để điều hòa bầu không khí. Cô cũng vậy.

Chiều đó Lộc Hàm đáp chuyến bay về Bắc Kinh lúc ba giờ chiều.

Hai tuần sau cô gửi kịch bản cho người quản lý của Lộc Hàm, bên đó hồi âm lại nói đang trong thời gian phê duyệt. Vậy là Giả Thanh được thảnh thơi. Nếu như kịch bản được duyệt thì số tiền còn lại sẽ đổ vào tài khoản của cô, việc của cô chỉ là đi làm cái khác trong khi chờ kết quả. Cũng từ chiều hôm đó Giả Thanh và Lộc Hàm không liên lạc nữa. Thỉnh thoảng lúc lên Weibo xem tin tức cô vẫn thấy hình ảnh của người đàn ông đó. Phải thừa nhận anh ta ở góc độ nào cũng đẹp nhưng nét đẹp ấy chưa đủ sánh bằng Tằng Thuấn Hi của cô. Mắt của Lộc Hàm mí hơi dày, vì thế nhiều lúc nhìn vào có cảm giác như anh ta đi phẫu thuật cắt mí mắt.

Lại thêm một tuần, bộ phim đề tài cổ trang do Kim Taehyung và diễn viên nữ mới ra mắt kia đã lên lịch công chiếu, họ gửi thiệp mời tới cho Giả Thanh và chị giám đốc. Vậy là cô sẽ lên Bắc Kinh trong vòng một tuần.

Bắc Kinh.

Ở nơi ấy có người mà cô thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net