Chương 13: Tẩy Campus 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#jimin

Tôi cứ nghĩ bản thân mình lần này sẽ thật sự dũng cảm mà cắt đứt những thứ tình cảm đơn phương với Taehyung.Vậy mà trái tim con người mà dễ gì đau một lần đã dứt ra được.

Sau hơn 1 tuần chẳng nói gì với nhau.Vào một ngày mưa thứ 6.Tôi vô ý quên mang ô.Với bộ đồng phục ướt đẫm tôi cố chấp đi về nhà.Lạc lõng giữa
những con người có đôi có cặp hay những đôi bạn bè đùa nghịch dưới chiếc ô chật chội.Lòng chợt nhói bởi tôi nhớ ra rằng cả hai trường hợp kia tôi đều không có.Nước mắt hòa vào những giọt mưa lặng lẽ rơi xuống.Ôi cô đơn và ấm ức biết bao.

Rồi tưởng chừng sẽ cứ thất vọng mà đi tiếp thì một chiếc ô màu vàng nhẹ nhàng che lên mái đầu ướt sũng của tôi.Tôi ngẩng lên bắt gặp một khuôn

mặt quen thuộc.Taehyung sau những ngày không gặp nhìn tôi bất lực cùng day dứt đôi mắt ấy chứa một thứ cảm xúc nào đó đã nhạt nhòa sau màn mưa.Cậu để mặc mình ướt nhẹp rồi che ô cho tôi.Giọng nói 1 thời gian tôi chưa được nghe cất lên thật run rẩy:

"Có giận tôi cũng được nhưng đừng để bản thân mình cảm lạnh.Cậu không xót nhưng tôi xót."

Tôi nhìn Taehyung trái tim lại rục rịch bừng tỉnh thứ cảm xúc ẩn hiện đó.Tàn nhẫn đừng tàn nhẫn như thế.Thà để tôi ghét cậu, để tôi nghĩ cậu tồi tệ còn hơn.Đừng đối xử dịu dàng với tôi nữa.Tôi sẽ lại xao động và đổ mình vào cái thứ tình cảm chẳng có kết quả đó.Tôi ước gì mình có thể thốt ra những lời đó.Nhưng chẳng thể, đứng trước người mình thích đã khống chế không nổi mà chồm lên ôm choàng lấy cậu.Taehyung hơi ngẩn người rồi cũng xiết chặt vòng tay ôm lấy tôi.Bức tường mỏng manh tôi chỉ vừa xây dựng cuối cùng lại tan vỡ...

Sau ngày mưa hôm đó chúng tôi làm lành.Taehyung đã rủ tôi đi xem phim để giảng hòa.Tôi ngoài mặt giả vờ miễn cưỡng đồng ý nhưng trong lòng lại vui như mở cờ.Tối hôm trước buổi hẹn tôi đã thử đồ hết lần này đến lần khác.Biết bao nhiêu mong chờ cùng niềm hạnh phúc dập dờn làm miệng tôi mỉm cười không dứt.

Sáng hôm sau tôi đã dậy sớm sửa soạn gọn gàng.Vuốt vuốt ngực cho đỡ hồi hộp tôi hí hửng gọi taxi đi đến rạp phim.Đợi được một lúc thì tôi
buồn đi vệ sinh vậy nên tôi đã chạy vào nhà vệ sinh.Lúc đi vệ sinh xong chuẩn bị đi ra thì tôi chợt nghe có tiếng người bước đến.Ngạc nhiên chốc lát khi tôi phát hiện ra đó là giọng của Taehyung và bạn của cậu.

"Hôm qua mày đã nhận ra gì chưa? Rõ ràng jimin thích mày nên nó mới ôm mày như thế."

"Hê hê thằng kia mày thua trận cá cược này rồi chuẩn bị khỏa thân chạy quanh trường đi."

Taehyung tặc lưỡi cười cợt:
"Đừng tự tin thái quá còn 1 phép thử cuối sắp diễn ra cơ mà."

"Vấn đề là tý mày có dám hôn nó trong rạp phim để kiểm chứng không?"

"Thôi tao xin, tao sẽ chỉ nắm tay thôi chứ hôn sao được.Dù jimin có mềm mại đến đâu cậu ấy cũng là con trai."

"Mày ghê à?"

"Tao..."

Taehyung ngập ngừng vài giây xong nói ra một cách thản nhiên:

"Đương nhiên là ghê rồi.Sởn cả gai ốc."

Tôi khi nghe câu nói này như sụp đổ tại chỗ.Chỗ nào đó trong tim vừa lành lại chợt sưng tấy lên vì đau.Phòng vệ sinh chật hẹp làm tôi khó thở.Tôi nép mình vào một góc rồi theo thói quen úp mặt xuống đầu gối tan nát rơi nước mắt.Nhưng lần này tôi phải gồng mình lên để không phát ra tiếng.Tôi không muốn tên khốn đó thấy bộ dạng thảm hại này.Cõ lẽ cuộc đời tôi sẽ chỉ khóc 3 lần trong đời.Lần đầu tiên khi tôi sinh ra tôi khóc vì được đến với thế giới này.Còn 2 lần sau là khóc vì người tôi thích.Khóc vì vị đắng lạ lẫm chưa từng thử trong đời, khóc vì một kẻ còn chẳng xem tình cảm của tôi ra gì, khóc vì mối quan hệ mập mờ chẳng
rõ hình thù này.Mẹ tôi nói đúng tôi là một học sinh giỏi nhưng lại dở ẹc trong chuyện nhận thức và hành động khi mới chập chững biết cái gọi là tình yêu.

Taehyung rời đi khi giờ phim sắp bắt đầu.Tôi lau đi những giọt nước mắt bước ra ngoài.Lúc tôi đi đến Taehyung đang đứng đó mua sẵn bỏng ngô và nước ngọt chờ tôi.Ngược lại với vẻ mặt vui vẻ của cậu ta tôi chắc chắn sắc mặt mình đang méo mó chẳng thành hình.Tôi không quan tâm đến mẹ gì nữa.Tôi đến gần dứt khoát cầm lấy lon nước ngọt trên tay cậu ta.Taehyung chưa kịp mở miệng hỏi chuyện gì tôi đã nhanh tay tạt thẳng đống nước ngọt đó lên người cậu ta.Nhìn khuôn mặt ngơ ngác đó dường như tôi lại cảm thấy một chút hả hê chăng.Tôi tự hỏi người con trai kiêu ngạo này liệu có một lần sẽ rơi nước mắt vì một người không?

"Từ bây giờ đừng xuất hiện trước mặt tao nữa!! Mày thật sự là một tên khốn nạn."

Tai tôi ù đi theo nhịp chạy của chân.Tôi không muốn nghe cậu ta nói thêm câu nào nữa.Tình yêu này đã bị cậu ta bóp chết ngay khi chưa được sinh ra rồi...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#fanfic #vmin