4!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chai nước của sungchan trong tay người kia trở nên trống rỗng nhanh chóng. eunseok nuốt ngụm nước cuối cùng xuống cổ họng, thận trọng nhìn vào anh, "tối nay rảnh không?"

sungchan buông tay ra khỏi trán eunseok sau khi xác nhận đã lau khô toàn bộ mồ hôi, đôi mắt nai của anh cũng nhìn vào mắt cậu, tim đứng lại một nhịp.

"để làm gì vậy?"

cậu trai mặc áo số 19 chần chừ một chút, "đột nhiên hôm nay tao không muốn về nhà lắm... muốn rủ mày ở lại chơi bóng rổ."

"ừm... sân hôm nay trống hả?"

eunseok quay mặt về phía sân, nhìn đám người còn lại trong sân một lượt. trong phút chốc, tụi thanh niên lớp mười một, một số lớp mười hai đều ôm đồ lật đật ra khỏi khu vực sân bóng, để lại không gian riêng cho hai người bạn thân.

"phải thế chứ sao, tao đã bảo bọn nó phải về mà."

nhận thấy sungchan vẫn còn khá bối rối, chưa kịp định hình được chuyện gì đang xảy ra, eunseok vỗ vai anh rồi chạy về phía quả bóng đang bất động ở giữa sân. cậu tâng quả bóng lên, dễ dàng khiến nó ngoan ngoãn nằm yên trong lòng bàn tay, "còn nhớ cách chơi không đấy?"

eunseok một tay ném bóng về phía sungchan, bóng đập vào tay anh, đủ khiến cho con nai ngơ ngác thoát ra khỏi vùng đất mơ màng của mình. quả bóng lăn lông lóc vào góc sân, thành ra anh vừa tỉnh mộng đã phải lật đật chạy đuổi theo.

sau khi thành công giữ được bóng trên tay, anh ngước lên thì bắt gặp nụ cười hiếm thấy dạo gần đây in trên khuôn mặt nhỏ nhắn của eunseok.

"chà, lâu lắm rồi mới thấy cười."

cậu khúc khích, khoanh tay giở giọng trêu đùa,"quên cách chơi thật rồi ha, sao chụp bóng mà cũng không được thế?"

"mất tập trung tí thôi, gỡ lại liền nè." sungchan nhồi bóng chạy lại phía eunseok cách rổ không xa, tiện tay ném một cách ngẫu hứng. ngẫu hứng mà vẫn lọt rổ, nếu đang trong trận thì đã ghi được hai điểm.

"wow vi diệu thật, mày lén tao tập luyện ở đâu hả?" eunseok hạ người, tay chống lên đầu gối với khuôn mặt cảm thán nhìn trái bóng rơi từ trên rổ xuống.

anh đắc chí cười hì hì, nhanh nhảu chạy lại nhặt bóng. "đỉnh xưa giờ rồi, chẳng qua là tao đang nghỉ hưu."

eunseok bật lên một tiếng "hả?", cậu cũng chạy lại phía sungchan.

cậu vừa đến nơi, cúi người xuống để giành lại bóng thì sungchan cũng đang định ngẩng lên.

bốn mắt nhìn nhau chằm chằm ở khoảng cách chỉ rơi vào khoảng mười xăng ti mét. eunseok vội vàng rụt cổ lại, theo quán tính đẩy người sungchan ra xa. dưới ánh đèn lập lòe ở sân bóng, sungchan trước khi bị đẩy ra có thấy được một chút màu phớt hồng nằm trên đôi tai của cậu. trong một khoảnh khắc, anh cảm giác như đang có tia sét đánh ngang tim, từ đó khiến nó đập loạn xạ.

eunseok nhận ra gì đó, cậu thấy sungchan ngại, "phải không vậy?" không phải là quá lộ liễu, vì cậu thấy sungchan cũng có màu đo đỏ trên vành tai, môi anh cũng giật giật đôi chút.

sungchan cầm bóng không chặt, trong phút giây rối bời đã sắp tuột ra khỏi tay anh. anh loay hoay giữ bóng để nó không bị rơi xuống đất, tay chân loạng choạng trông ngốc nghếch như một đứa trẻ mới tập chơi.

eunseok xoa xoa đầu, khóe môi cậu nhếch lên, vẽ thành nụ cười bật thành tiếng. "nè bình tĩnh đi cha, con làm gì đâu mà cha cuống lên thế?"

eunseok bước nhanh lại gần anh, giật lấy quả bóng.

"giờ tao thấy mày khách sáo quá, hay chơi cái này đi", cậu chạy trở lại vào sân, ném một cú vào rổ, "tao với mày thay phiên nhau ném bóng, đứa nào vào rổ thì sẽ được đặt câu hỏi cho đứa kia, và đứa kia phải trả lời thật lòng, ok không?"

"mày vừa vào rồi kìa, thế giờ mày đặt câu hỏi cho tao hả?"

"không cái này tao ném chơi thôi, xé nháp."

sungchan đang đứng ở chỗ bóng lăn ra, tiện tay nhặt lên rồi bước lại gần eunseok, bước đi trông có chút não nề. mặc dù thế nhưng anh chỉ cần bước ba bốn bước là nhanh chóng đến chỗ của cậu, không để cậu phải đợi lâu.

"nhường cho mày ném trước đó."

sungchan định đưa bóng cho eunseok thì cậu đẩy nó trở lại vào lòng anh. ngay sau đó, bóng được nhồi lên vài cái, sungchan mím môi, vào thế ném bóng.

"ê thế đứng hơi sai-", cậu định nhắc nhở, nhưng ngước lên thì nhìn thấy vẻ mặt khờ khạo của sungchan đang giương mắt nhìn mình, cậu chậc lưỡi. "à thôi ném đi."

"thôi lỡ rồi thì chỉnh đi, tao không muốn thua đâu."

eunseok cũng có vẻ hơi ngập ngừng, ngón tay không tự chủ mà đưa lên vuốt trán, cảm thấy hối hận vì lời buột miệng của mình.

"ừm... mày để tay vầy nè, rồi khuỵu gối một xíu... ừ đúng rồi, chân dang rộng bằng vai thôi."

cậu đặt tay mình lên tay sungchan, cẩn thận hướng dẫn cách cầm bóng sao cho đúng. eunseok phải rướn người lên một chút, vừa nói vừa nhìn qua anh để xác nhận là anh hiểu những gì mình nói. lúc này dường như cậu không để ý, gò má mình đã chạm vào gò má bên kia.

eunseok quay đầu qua, cậu bắt quả tang màu má của anh đang chuyển hồng. và chỉ một chút nữa thôi, cậu đã có thể chạm môi mình vào nó. một suy nghĩ thoáng qua, một cách không rõ ràng và khá rụt rè. cậu nhớ đến vẻ mặt lúc đó của sungchan vào ba ngày trước thì lại thôi không dám mơ tưởng điều gì tiếp nữa.

"mình nhớ là mấy lần trước, eunseok nó cũng chỉ mình như này mà... sao hôm nay mình cảm thấy lạ quá?!"

sungchan nhíu mày, "gần thế... cảm tưởng như nó sắp hôn mình đến nơi rồi... lần trước thì dám hôn môi luôn mà giờ không dám hôn má sao- ê nghĩ cái gì thế jung sungchan?!"

những suy nghĩ riêng trong đầu của sungchan làm cho anh trở nên rắc rối với việc đứng vững. trong phút mất tập trung, sungchan mất thăng bằng, kéo theo cả người eunseok đang dựa vào vai của anh. may thay sungchan không ngã, anh cũng giữ được vai của cậu, tình cờ ôm trọn cả người cậu vào lòng.

nhưng có vẻ nó lại tệ hơn.

"m-mày hiểu rồi đúng không? vậy ném đi", eunseok giật người ra, chỉ vào cái rổ, ra hiệu cho anh ném một cách ngượng nghịu.

sao eunseok lại nghĩ rằng anh có thể cứ bình thản mà ném như thế. tay anh hơi run, não bộ vụng về tìm lại kí ức về những gì eunseok đã chỉ dẫn hồi nãy.

dù sao thì trong đầu sungchan cũng chỉ đọng lại mỗi sự nóng ran lúc đó của eunseok khi cậu tiếp xúc da thịt với anh, còn lời hướng dẫn của cậu thì đang ở một góc nhỏ bé nào đó trong trí nhớ mà anh cũng chẳng biết nữa. sungchan thở hắt một hơi, "thôi ném đại vậy."

thế mà quả bóng lại bay vụt vào rổ.

sungchan mừng rỡ, quay qua đập đập vào người bạn, "ê vào thật kìa, eunseok, tao vào rồi nhá."

anh cười toe toét, quên mất mục đích chính của việc ném rổ là gì.

"rồi, muốn hỏi gì?"

sungchan ngơ ngác, lúc này mới sực nhớ ra. đầu anh trống trơn, bỗng dưng lại cảm thấy việc mình mừng rỡ khi bóng vào rổ thật ngốc xít.

eunseok đợi anh lâu quá, duỗi người một cái rồi ngồi thụp xuống đất, "nào nghĩ xong thì gọi tao dậy nhé."

"xong rồi."

da mặt cậu căng ra, cậu đứng lên, hai tay chống vào hông chờ đợi, "nhanh vậy."

sungchan gãi đầu, mấp máy môi, "có nên nói không-"

"nói đi!"

hàng loạt suy nghĩ đã điên cuồng múa may trong đầu sungchan trước đó được bật ra chỉ bằng một câu hỏi, "lúc nãy, mày có muốn hôn tao không?"

"gì?"

biểu cảm eunseok thay đổi từ bình thường sang hoảng loạn, cậu cảm nhận được các cơ mặt đang đông cứng lại. cậu bối rối, không kiểm soát được đồng tử đang mở to, tâm trí còn tự hỏi "liệu trái đất có đang quay không mà sao thằng này lại hỏi một câu như thế."

"xì... kệ nó đi... mày không trả lời cũng không sao tại tao cũng éo biết tại sao tao lại hỏi thế nữa-"

"luật là phải trả lời mà." eunseok miễn cưỡng nói, ngón tay của cậu bấu chặt vào nhau, "thì lúc đó... lúc đó, tao chỉ, ý là, chỉ nghĩ thoáng qua thôi..."

"thôi đủ rồi... tao đi về."

"ác thế... tao còn chưa được ném."

eunseok tỏ vẻ ủy khuất, chán chường bước lại chỗ quả bóng chưa được nhặt.

"a... xin lỗi."

tự nhiên thấy bóng lưng eunseok trông cũng thương ghê.

anh vội vàng chạy lại phía quả bóng trước cậu, nhặt lên đưa cho cậu - với khuôn mặt tưởng chừng như đang ngập nước.

"thôi xin lỗi, ném đi nè."

cậu liếc anh một cái rồi đánh mắt xuống quả bóng, giật lấy, chạy vèo ra giữa sân dứt khoát ném.

đương nhiên là ăn trọn điểm, song eunseok kia mà.

quả bóng rơi từ trên rổ xuống, lăn đến chân anh, anh liền cúi xuống nhặt, "hỏi đi eunseok."

"trông mày có vẻ muốn về lắm rồi nhỉ." eunseok ngồi ra sân, chống tay ra đằng sau, "thôi về đi, tao cũng không có gì để hỏi."

sungchan đột ngột lại gần cậu, cúi người xuống, "đừng có lằng nhằng, hỏi nhanh đi."

eunseok ngửa cổ ra đằng sau trốn tránh ánh nhìn của anh, "câu hỏi của tao không cần hỏi cũng biết câu trả lời rồi."

cậu thấy sungchan không có vẻ gì là động đậy, đành tặc lưỡi, "từ giờ cho đến hết năm học, mày đừng tránh mặt tao nữa được không?"

sungchan lùi ra sau, "mày nghĩ là có được không..."

"dù sao cũng sắp có prom rồi, mình cuối cấp không đi thì buồn lắm. nên mình giả bộ như không có gì xảy ra đi, lúc đấy đi chung cho vui, nha sungchan?"

"được rồi, tao sẽ cố."

sungchan thả quả bóng vào lòng eunseok, chào cậu một tiếng rồi bước ra khỏi cánh cổng sắt của sân.

"đã xảy ra nhiều chuyện như thế, mày bảo tao bình thường là bình thường kiểu đóe nào?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net