Chương 304: Tin tức Công chúa thành hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc Tiểu Bảo mang theo hành lý mình thường dùng, bi thương mà đi tìm nơi nương tựa ở chỗ thái công sủng ái mình nhất.

Tuy cậu lại một lần nữa đánh thua trong cuộc chiến tranh đoạt mẫu thân, nhưng Mặc Tiểu Bảo kiên định cho rằng đây cũng bởi vì mình còn quá nhỏ, lão phụ thân dùng cường quyền ức hiếp bố trí mình.

Hơn nữa âm thầm quyết định trong lòng, nếu lão đầu tử không hề biết liêm sỉ lấy lớn hiếp nhỏ, như vậy sau khi cậu lớn lên cũng sẽ không để ý dùng trẻ lấn già.

Đưa Mặc Tiểu Bảo đến thư viện Ly Sơn mới xây không xa bên ngoài Lệ thành giao cho Thanh Vân tiên sinh, Địch Lệ Nhiệt Ba xem nhi tử đứng bên người Thanh Vân tiên sinh tội nghiệp nhìn mình, trong lòng cũng không chịu nổi.

Lại nói tiếp nàng, người làm mẫu thân này, cũng thật sự quá không hoàn thành trách nhiệm một chút, may mắn Tiểu Bảo từ nhỏ đã thân cận với mình.

Địch Lệ Nhiệt Ba nghĩ nghĩ, về sau tốt nhất mỗi ngày đều đến thăm nhi tử sau đó làm một ít bánh ngọt cậu thích ăn đưa tới.

Đợi đến lúc Tiểu Bảo lớn hơn một chút không cần lo lắng mỗi ngày qua lại xóc nảy rồi, lúc đó vẫn để con mỗi ngày về Định Vương phủ ở đi. Hài tử luôn không gặp được phụ thân mẫu thân chung quy không phải vấn đề tốt.

"Nhiệt Ba, không phải nói cách một ngày sẽ tới thăm Tiểu Bảo một lần sao? Thanh Vân tiên sinh sẽ dạy bảo con thật tốt, không cần lo lắng." Mặc Lộc Hàm nắm Địch Lệ Nhiệt Ba nhẹ giọng an ủi. "Ta sẽ tăng ám vệ trong thư viện Ly Sơn nhiều thêm gấp đôi, hơn nữa Kỳ Lân có một phân đội trú đóng ở gần đây, không cần lo lắng cho sự an toàn của Tiểu Bảo."

Địch Lệ Nhiệt Ba bất đắc dĩ thở dài, nàng thật sự có chút không rõ Mặc Lộc Hàm có ý kiến với chỗ nào của Tiểu Bảo lớn như vậy.

Mỗi lần chỉ nhìn thấy Tiểu Bảo dính bên người mình, lát sau hiển nhiên sẽ đi giày vò con một phen. Mặc dù biết Mặc Lộc Hàm có chừng mực sẽ không thật sự tổn thương Tiểu Bảo, nhưng nhìn thấy bộ dáng tội nghiệp, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Mặc Tiểu Bảo mỗi lần bị khi phụ sỉ nhục Địch Lệ Nhiệt Ba vẫn vạn phần im lặng.

"Lộc Hàm, chàng thật sự chán ghét Thần nhi như vậy?"

Mặc Lộc Hàm vô tội nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Tiểu Bảo là con của ta, sao ta có thể chán ghét nó? Nhiệt Ba, ta cũng là vì tương lai tốt của Tiểu Bảo. Mọi người đều nói nghiêm sư xuất cao đồ, bảng hạ ra hiếu tử. Nếu không nghiêm khắc với Tiểu Bảo một chút, về sau nếu nó trưởng thành thành đức hạnh của huynh đệ Mặc Cảnh Kỳ và Mặc Cảnh Lê kia, nàng không phải khổ sở chết mất?"

Địch Lệ Nhiệt Ba im lặng nhìn hắn, sau nửa ngày mới nói: "Chẳng lẽ Vương gia từ nhỏ đã bị Phụ Vương và Đại ca đánh mà lớn lên hay sao?"

Mặc Lộc Hàm mỉm cười không nói, Phụ Vương của hắn năm đó bề bộn xoay quanh, làm gì có thời gian mà quản xem bọn hắn làm cái khỉ gió gì. Ngược lại Đại ca thật sự vô cùng nghiêm khắc với mình, khách quan mà nói.... Mặc Lộc Hàm không hề cho rằng mình quá nghiêm khắc với Mặc Tiểu Bảo.

So với Bổn Vương lúc năm tuổi giữa mùa đông trời còn chưa sáng đã bắt đầu tập võ, Mặc Tiểu Bảo con nên thấy đủ rồi. Ừ... Bổn Vương quả nhiên là từ phụ.

Đã có so sánh, Định Vương gia an tâm cho rằng mình hết sức yêu thương nhi tử, là Nhiệt Ba quá sủng con mới có ý kiến. Gia trưởng nuông chiều hài tử là không đúng.

Hai người cùng nhau đi đến chân núi, lại vừa vặn gặp Từ Thanh Trần từ dưới núi đi lên.

Thanh Trần công tử đã có tuổi nhưng áo trắng bay bay, so với lúc trước càng nhiều vài phần hương vị thành thục lại phiêu dật xuất trần.

Mấy năm này tuy Đại cữu mẫu đã ôm cháu trai, ngược lại càng thêm sốt ruột với hôn sự của Đại ca.

Hết lần này tới lần khác bộ dạng Đại ca lại không để ý, cũng chưa từng nghe nói hắn có vài phần kính trọng với cô nương nào. Không thích thành hôn sớm là bình thường, Từ gia ngoại trừ Từ Thanh Trạch đã đính hôn từ nhỏ, mấy vị khác cũng còn chưa lập gia đình, nhưng hoàn toàn không có tình ái nào đã lộ ra có chút kỳ quái rồi.

Có đôi khi ngay cả Địch Lệ Nhiệt Ba cũng cho rằng vị Đại biểu ca các phương diện đều đặc biệt xuất sắc này của nàng có phải chuẩn bị thành tiên rồi hay không.

"Đại ca, huynh vội tới thỉnh an ngoại công?" Địch Lệ Nhiệt Ba chào hỏi trước một bước.

Từ Thanh Trần nhìn hai người nắm tay nhau, bên môi nổi lên một chút ý cười trêu chọc. Đáng tiếc da mặt của Mặc Lộc Hàm tuyệt đối còn dày hơn trong tưởng tượng của hắn, mặt không đổi sắc kéo tay Địch Lệ Nhiệt Ba như cũ.

Từ Thanh Trần bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay giơ lên một sổ con tím vàng ánh hoa văn cảnh sắc phiền phức trong tay nói: "Có chuyện gì, nghe nói Vương gia và Vương phi hai ngày này có chuyện không định trở về thành, ta chỉ đành tự mình đến một chuyến. May mắn đã gặp được ở chỗ này."

Địch Lệ Nhiệt Ba có chút nghi hoặc nghiêng đầu nhìn nhìn Mặc Lộc Hàm, sao nàng không biết bọn họ hai ngày này có việc không trở về thành rồi hả?

Mặc Lộc Hàm mặt không đổi sắc nhìn sổ con trong tay Từ Thanh Trần nói: "Là Nam Chiếu phải không?"

"Làm sao chàng biết?" Địch Lệ Nhiệt Ba ngạc nhiên nói.

Mặc Lộc Hàm chỉ chỉ đồ án phồn hoa trên sổ con. "Bên trên chính là hoa văn chuyên dụng của Vương thất Nam Chiếu."

Địch Lệ Nhiệt Ba chau mày hồi tưởng, hình như từng nhìn thấy đồ án như vậy ở Nam Chiếu, không khỏi vì mình cô lậu quả văn mà cảm thấy hổ thẹn.

Địch Lệ Nhiệt Ba tiếp nhận sổ con, hỏi: "Đại ca cùng chúng ta xuống núi, hay là đi trước thỉnh an ngoại công?"

Từ Thanh Trần lắc đầu giận dữ nói: "Ngày hôm qua vừa bái kiến tổ phụ, lão nhân gia đang tức giận không muốn gặp ta đây. Cùng xuống núi đi."

Địch Lệ Nhiệt Ba có chút kinh ngạc, Đại ca là đệ tử ưu tú nhất Từ gia, nghe nói cũng là cháu trai ngoại công yêu thích nhất, ngoại công làm sao lại tức giận đến mức không chịu gặp hắn?

Mặc Lộc Hàm nhướn mày, chậc chậc cười nói: "Chỉ sợ là bởi vì Từ Đại công tử quá bắt bẻ đối với hôn sự rồi, rốt cục dẫn đến người người oán trách, ngay cả Thanh Vân Tiên Sinh có tu dưỡng tốt như vậy đều không nhìn được phải không?"

Từ Thanh Trần nhàn nhạt liếc Mặc Lộc Hàm, nói đến người người oán trách, có người càng quá phận hơn so với Định Vương gia sao? Nên làm thì không làm, không nên làm thì càng muốn làm.

Ném nhi tử cho tổ phụ coi như xong, rõ ràng còn muốn vụng trộm mang Lệ nhi lẩn trốn. Nếu không phải hắn nhận được tin tức nhanh, lúc này người nào đó đã mang theo Lệ nhi không biết đi đến chỗ nào tiêu dao rồi.

"Lại nói tiếp, Đại ca nên thành thân rồi. Đại cữu mẫu cũng nói với ta rất nhiều lần, đáng tiếc Đại ca đều chướng mắt các tiểu thư khuê các của Tây Bắc này. Cũng không biết khiến cho bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ trong khuê phòng tan vỡ... Ồ?" Địch Lệ Nhiệt Ba vừa nói cười, một bên tiện tay lật ra sổ con màu tím vàng kia, không khỏi phát ra âm thanh kinh ngạc.

"Làm sao vậy?" Mặc Lộc Hàm quan tâm mà hỏi.

Địch Lệ Nhiệt Ba giơ lên sổ con, lườm Từ Thanh Trần nói: "An Khê công chúa sắp thành thân rồi. Mời chúng ta đi Nam Chiếu tham gia hôn lễ."

Mặc Lộc Hàm không chút ngoài ý muốn. "An Khê Công chúa cũng hai tư rồi, coi như là Nam Cương cũng đã sớm nên thành thân, có cái gì kỳ quái hay sao?"

Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu đồng ý, từ sau khi năm năm trước An Khê công chúa ở Lệ thành mấy ngày này rồi ảm đạm mà đi, Địch Lệ Nhiệt Ba đã biết rõ nàng và Từ Thanh Trần ước chừng là thật không có hi vọng rồi.

Địch Lệ Nhiệt Ba còn nhớ rõ ngày ấy nàng tự mình tiễn An Khê công chúa ra khỏi thành, nhìn bóng lưng ảm đạm rời đi của An Khê công chúa ngay cả nàng cũng không nhịn được muốn đánh Từ Thanh Trần một trận.

Nhưng nói cho cùng nàng cũng hiểu chuyện này không trách được Từ Thanh Trần, chuyện tình cảm cho tới bây giờ đều là một chút cũng không do con người.

Mặc Lộc Hàm nhận sổ con mở ra, quả nhiên là quốc thư Nam Chiếu. "Còn sớm a. Hôn kỳ định tại tháng bảy, nếu trên đường đi nhanh một chút.... đầu tháng bảy lên đường cũng tới kịp." Sau khi xem xong thì không hề cảm thấy hứng thú, tiện tay trả lại sổ con cho Từ Thanh Trần cười nói: "Những chuyện này làm phiền Đại ca đi chuẩn bị một hai rồi. Nhiệt Ba, mấy ngày trước Thanh Bách và Thanh Viêm gửi thư nói phương Bắc lúa mạch năm nay lớn lên đặc biệt tốt. Hiện tại đúng là lúc trổ bông, không bằng chúng ta đi xem một chút như thế nào?"

Địch Lệ Nhiệt Ba lúc này mới hiểu rõ, khó trách Đại ca nói hắn nếu đến chậm một bước chỉ sợ đã không tìm thấy người rồi, thì ra Mặc Lộc Hàm đưa Tiểu Bảo đến chỗ ngoại công là muốn mang nàng cùng đi ra ngoài.

Từ Thanh Trần gấp lại sổ con trong tay, rất là bình tĩnh nhìn Mặc Lộc Hàm nói: "Vương gia, trong thời gian ngắn chỉ sợ ngươi không thể xa nhà."

"Vì sao?" Mặc Lộc Hàm không vui, sợi tóc màu tuyết có chút bay bay trong gió lạnh. "Bổn Vương khổ cực mấy năm nay, thật vất vả nuôi lớn Mặc Tiểu Bảo, thật vất vả giải quyết xong chuyện của Tây Bắc rồi, chẳng lẽ còn không thể nghỉ ngơi?"

Nghe vậy, Địch Lệ Nhiệt Ba và Từ Thanh Trần ngay ngắn nhìn về phía hắn, trong mắt tràn đầy khinh bỉ. Hắn rõ ràng không biết xấu hổ nói hắn nuôi lớn Mặc Tiểu Bảo? Chỉ sợ không có hắn thỉnh thoảng giày vò, Mặc Tiểu Bảo lại càng dễ khỏe mạnh phát triển hơn một chút.

Từ Thanh Trần thong dong cười nhạt nói: "Khởi bẩm Vương gia, tiếp qua mười ngày là đến thời gian lần thứ nhất Tây Bắc tổ chức thi hội tuyển chọn nhân tài. Chúng ta chuẩn bị suốt bốn năm, cũng không thể để lần thứ nhất mà Vương gia lại không ở đây? Đến lúc đó không khỏi để lại một ấn tượng không để học sinh thiên hạ ở trong mắt cho người ta. Hay là nói Vương gia nắm chắc mười ngày sau có thể trở về gấp từ chỗ Tứ đệ bên kia? Mặt khác, dù không có việc này, ngày hôm trước phụ thân trình báo phương án cải cách thuế Tây Bắc, phụ thân đã nói với ta nhiều lần rồi, để hỏi Vương gia một chút có phải có chỗ nào chưa chu toàn làm cho Vương gia chậm chạp không trả lời? Còn có... thương hội một năm một lần của Lệ thành sắp bắt đầu, thương nhân các quốc gia cũng đã bắt đầu lục tục đến Lệ thành, Vương gia..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net