Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói ra thì cũng buồn cười, Tiêu Chiến thật sự đã nhìn Vương Nhất Bác lớn lên. Anh vừa tốt nghiệp tiểu học thì Vương Nhất Bác mới vào lớp 1, cõng cặp sách to trốn sau lưng ca ca khóc sướt mướt, cậu chẳng biết gì miệng nói đi nói lại: "Muốn đi học sơ trung với ca ca cơ." Đứa bé nhỏ này từ nhỏ đã là yêu tính dính người, Tiêu Chiến hoài nghi chính mình không có thời kỳ phản nghịch là vì vừa hiểu chuyện một cái đã đèo bòng một đệ đệ rồi, phải làm một ca ca tốt.

Lúc anh lớn lên, cũng là lúc thấy tiểu khóc nhè trưởng thành thành một thiếu niên trông thì ít nói nhưng lại rất thích cười. Anh vẫn luôn cảm thấy mình khống chế được mối quan hệ giữa hai người, cảm thấy mình hiểu Vương Nhất Bác như trong lòng bàn tay, dù quan hệ có lệch đi một chút thì thảy đều trong tầm khống chế của anh, Tiêu Chiến cho rằng mình chỉ cần chờ thiếu niên lớn lên, sau đó giải thích rõ với cậu, trên thế giới còn có một loại tình yêu, vượt qua giới tính và giới hạn, cần đối diện với nghi ngờ cũng như đồn đãi vớ vẩn, nhưng loại ái tình không được công nhận này cũng đủ tốt đẹp đủ kiên cường, giống như mọi loại ái tình khác trên đời. Ca ca tự nhận là giỏi khống chế, đêm nay đã bắt đầu luống cuống, hoảng loạn đến quên cả mình vì sao hôm nay lại ngồi ở đây, hoảng đến mức những muốn lôi Vương Nhất Bác trốn khỏi nơi này, trở về thế giới chỉ có hai người bọn họ đi thôi.

Soái T cảm nhận được anh kỳ quái, đá trộm người đang thất thần, Vương Nhất Bác lại ngẩng đầu, chân cậu đang duỗi cạnh chân ca ca, không chạm vào anh nhưng lại bao lấy như bảo vệ, giày cao gót của soái T đá phải đôi Air Jordan của Bobo, cô đá xong mới biết đá nhầm người, miệng nhanh hơn não nhẹ thốt một câu: "Xin lỗi nha em trai, bọn chị đang tán tỉnh, tình thú, tình thú ấy mà."

Soái T nói xong biết lại lỡ mồm, vội cúi đầu nhếch mép cười giả lả, trong bụng thầm rên tiêu rồi tiêu rồi.

Vương Nhất Bác thật sự vì những lời này mà nổi giận. Tán tỉnh?! Cậu kích động dùng chân kẹp lấy chân dài của ca ca ở dưới bàn ăn, thấy Tiêu Chiến đột ngột ngẩng đầu nhìn qua bèn cười: "Ca ca, anh chị thật có tình thú a."

Tiêu lão sư đang thất thần căn bản không hiểu đầu cua tai nheo, chân bị kẹp, mặt đỏ bừng lên, theo bản năng muốn tránh thoát. Thật ra nếu anh để yên thì Vương Nhất Bác cũng sẽ buông ra, anh phản kháng một cái lại khơi dậy dục vọng khống chế của thiếu niên.

Từ đầu đến cuối, cậu không hề buông ca ca ra một chút nào.

Tiêu Chiến ăn hai miếng salad, uống rượu vang đỏ, không thể lái xe. Soái T xe cũng như người, thập phần hào hoa phong nhã, cô dựa vào cửa xe hỏi: "Em gái, nhà em ở đâu? Chị đưa em về."

Vương Nhất Bác lại đưa mũ bảo hiểm cho cô bé đang trầm mặc: "Không cần, em đưa bạn ấy về." Nhà cô bé ở nơi mà hai con người trẻ tuổi gia cảnh tốt đẹp này chưa bao giờ lui tới, thậm chí xe của bạn gái ca ca cũng không đi vào được.

Thiếu niên chở cô bé nhanh chóng rời đi, Tiêu Chiến không lên xe vẫn luôn nhìn theo hướng đó, đột nhiên bước nhanh như chạy, như muốn đuổi theo người vừa rời đi. Soái T nhanh tay giữ chặt anh: "Lão Tiêu, anh say rồi."

Tiêu Chiến bị người ta túm lấy, vẫn cố chấp nhìn về hướng đó, thật không có tiền đồ, việc này sẽ đi đến đâu, nếu anh mà nhìn thấy đệ đệ hôn môi người khác, có phải sẽ chết ngay hay không.

Ghen tuông thật đáng sợ.

Tiêu Vi như một mèo ốm, không trọng lượng, không độ ấm. Cô bé ở một mình với Vương Nhất Bác, sẽ nói rất nhiều rất nhiều, cô hỏi người con trai rõ ràng đang không vui vẻ: "Cậu thích ca ca của cậu đúng không?"

Vương Nhất Bác chẳng chút do dự: "Ừ."

Tiểu Vi: "Thích kiểu gì? Thích anh trai? Hay thích kiểu con trai thích con gái?"

Thiếu niên ngừng một chút,  mặt mày thanh lãnh lại kiên định: "Kiểu con trai, thích con trai."

Tiểu Vi yên lặng một lúc: "Vậy cậu phải nói với anh ấy."

Vương Nhất Bác: "Sẽ dọa ảnh, tớ là em trai ảnh."

Tiểu Vi lẩm bẩm: "Cũng không phải em ruột."

Vương Nhất Bác lại bị chọc cười: "Bọn tớ so với anh em ruột, cũng không kém mấy, hơn nữa con trai thích con trai, cũng kì lắm."

Tiểu Vi trong mắt chẳng có tí cảm xúc nào: "Chuyện đó có gì mà kì, trên đời này chuyện kì quái nhiều lắm, bố tớ lúc ném mẹ con tớ đi để lại trên bàn 32 tệ, làm học phí cho tớ, không kì sao? Trên thế giới này chuyện kì quái đại khái có một vạn chuyện, ai thích ai, thì có gì mà kì quái?"

Vương Nhất Bác đuổi cô về nhà: "Cậu biết cái gì! Mau về đi."

Nữ sinh ôm cặp đứng ở đầu hẻm: "Tớ ngày nào cũng muốn chết cho nên không hiểu vì sao một người lại yêu một người khác, nhưng tớ có thể nhìn ra, anh ấy cũng yêu cậu, như cậu yêu anh ấy vậy."

Thiếu niên đội mũ bảo hiểm, lỗ tai trộm đỏ lên, chỉ trong một giây đồng hồ, cậu nguyện tin lời Tiểu Vi, có điều sự thật không phải thế, ca ca đã có bạn gái rồi, cậu cũng chỉ là muốn trộm ảo tưởng một chút thôi. Nếu Tiêu Chiến chỉ là Tiêu Chiến, không phải là ca ca thì tốt rồi.

Thiếu niên cưỡi mô-tô trở về, dưới lầu thấy ca ca với bạn gái đang đứng dây dưa. Cậu tựa như bừng tỉnh từ trong mộng, chật vật quay đầu xe, nhanh chóng rời đi.

Soái T thế đơn lực mỏng khiêng nam nhân say rượu, cô tự nhận mình còn "man" hơn Lão Tiêu, nhưng mà vóc dáng của người này, soái T 162cm không thể đỡ được: "Chết tiệt! Uống vang mà cũng say! Anh là heo à? Chết tiệt tôi mà lại đồng ý giúp anh nữa tôi không mang họ Tôn! Nhà các người có thang máy không đấy? Không có thang máy tôi liền mặc kệ các người! Chết tiệt!!" Nếu cô biết một thanh niên mạnh khỏe vừa rời đi với một trái tim tan vỡ, chắc còn đau lòng hơn.

Vương Nhất Bác đi hóng gió đến quá nửa đêm mới về, mẹ cậu không có gì bất ngờ đã khóa trái cửa. Cậu đứng ở cửa nhà ca ca do dự hồi lâu. Trước kia cậu đi vào như nhà mình, giờ lại có cảm giác sợ quấy rầy người khác. Thật mỉa mai.

Rõ ràng có thể đi tiệm net ngủ qua đêm, cậu vẫn không kìm được, nhập vân tay vào nhà Tiêu lão sư, cha mẹ anh xuất ngoại đã nhiều năm, trong nhà chỉ có mình Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác vừa vào cửa liền nhìn tủ giày, không có giày cao gót. Cậu nhẹ thở ra, như tạm thời sống lại.

Phòng ngủ của Tiêu Chiến tối om, Vương Nhất Bác trong bóng tối cố mở to hai mắt, nhìn thấy bóng hình quen thuộc đang nằm trên giường. Cậu nhẹ nhàng đi qua, mang theo mười phần thành kính quỳ gối ở mép giường ca ca.

Trong bóng tối, cậu cơ hồ không nhìn ra bộ dáng của ca ca, nhưng lại có thể nghe được tiếng thở nhợt nhạt của anh. Thật nhẹ, âm thanh này làm Vương Nhất Bác vừa an lòng lại vừa đau lòng.

Bình sinh lần đầu tiên thích một người, thích đến tan nát cõi lòng.

Cậu quỳ gối ở mép giường, không kìm được, ghé sát vào bóng hình trong đêm tối.

Tiêu Chiến đã tỉnh, anh nhìn người đang do do dự dự tới gần mình, anh thậm chí dường như có thể nghe được tiếng tim đập của thiếu niên.

Vẫn là quá nhiều cố kị, dẫu đủ dũng khí cũng chẳng dám làm điều gì mạo phạm, bóng cậu do dự một chút, lại muốn lùi về.

Ca ca đặt tay ra sau cổ cậu, trong bóng tối tìm kiếm môi thiếu niên, như hiến tế. Không biết ai thoát một tiếng rên, cũng chẳng biết ai đang phát run, ai cưỡng bách ai, bọn họ gắn với nhau như môi với răng, một nụ hôn tuyệt vọng lại hung ác, tựa như giây cuối cùng của thế giới.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx
Ẩn QC