Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8: Tạ quý nhân

Nhanh như cắt, một thân ảnh mạnh mẽ lao qua ả cung nữ, cướp lấy Bạch Kiều từ trong tay ả, ôm vào trong lòng, để cằm y lên vai mình để không còn nhìn thấy diễn biến tiếp theo. Ả cung nữ thấy người đến thì cau có, nhưng ngay lập tức nhận ra người đó là ai, lắp bắp:

"Nhị.... nhị hoàng tử"

Nhị hoàng tử một tay ôm Bạch Kiều trong lòng mình, tay kia cầm kiếm sắc đã xuất vỏ, hắn gân xanh nổi lên trên mặt, con mắt đỏ ngầu sát khí, nhìn ả cung nữ, gằn:

"Nói, ngươi dùng tay nào cưỡng chế y"

"Không, nô tì... nô tì.. không..." Ả cung nữ sợ xanh mặt

"Hửm... Không nói đúng không. Vậy thì ta tự chọn vậy"

Đặng Thiên giơ ảnh kiếm loé sáng lên, một đường chém xuống, tay phải ả cung nữ đứt lìa. Một nén hương trước đây, Ngự hoa viên còn là cảnh đào nguyên, hoa thơm khắp chốn, bướm bay lượn lờ. Còn bây giờ, cả Ngự hoa viên xinh đẹp ngập máu, chỉ nghe thấy tiêng la chói tai của ả cung nữ.

Đặng Thiên cũng không phải cứ thế là xong. Khi hắn thấy Hạ Linh đứng ngoài thì đã hứng khởi đi vào trong này hù Bạch Kiều một phen, ai ngờ người bị hù lại chính là hắn. Hắn bước vào đã thấy Bạch Kiều đang lơ lửng, chân không chạm đất, cổ bị siết nâng lên. Trên má thì đầy vết cào cấu, chân thì không ngừng vùng vẫy.

Hừ, người hắn nhớ mong cả tháng nay đang bị tình cảnh này, thật sự là hù chết hắn rồi. Sẵn trong tay đang cầm thanh kiếm, hắn lao tới đoạt lấy y...

Thanh kiếm sắc lẻm nâng cằm ả cung nữ lên, hắn cười gằn:

"Còn gì trân trối không?"

Ả cung nữ tái xanh, không thể nói câu gì. Trước đây ả không biết chứ bây giờ thì ả có thể chắc chắn, tiểu bạch y kia chính là Bạch Kiều trong lời đồn rồi. Nhìn ả đau đớn như thế, Đặng Thiên khẽ cười lạnh, thân kiếm dứt khoát chém xuống.

"Phụt" dòng máu tanh làm đỏ cả một mảng Ngự hoa viên. Hắn nhìn ả cung nữ rồi lật thân kiếm, vứt ả sang một bên, ngồi xuống ghế đá, bế Bạch Kiều ngang trong lòng. Y vì mệt mỏi mà đã thiếp đi lúc nào không biết. Hắn lúc này mới nhìn ra hướng khác của ngự hoa viên, lạnh lẽo nói:

"Kẻ nào? Còn không mau ra?"

Từ chỗ sau Ngự hoa viên xuất hiện một thân hình mỹ miều. Cô gái này là Tạ quý nhân, mười sáu tuổi, bị bắt vào cung làm quý nhân, yêu thầm Đặng Thiên. Cô ta mắt sáng, lông mày lá liễu, dáng người nở nang, nhìn qua là muốn nổi dục vọng, một cái dục vọng bẩn thỉu. Cô ta cắn chặt môi, đi đến gần Nhị hoàng tử:

"Nhị hoàng tử, Tạ nhi..."

"Ồ, ra là Tạ quý nhân, đến đây để thưởng hoa sao, đây là cung nữ của quý nhân" Đặng Thiên dửng dưng

Tạ quý nhân khẽ giật mình, nghe thấy câu "quý nhân", cô ta biết mình không còn là Tạ tiểu thư của Tạ phủ nữa rồi, hay nói đúng hơn cô ta đã thành người của hoàng thượng. Cô ta mím chặt môi, mãi mới cất thành lời:

"Là Tạ nhi quản giáo cung nữ không tốt, mong Đặng ca tha tội"

"Di nương, người sau này quản giáo cung nữ cho tốt. Còn nữa, di nương, sau này người đừng gọi ta như thế nữa, theo vai vế ta là con cháu của người mà"

Một chữ "di nương", hai chữ "di nương" như đánh vào cô ta, thấy Đặng Thiên định bỏ đi, cô ta lấy hết can đảm ngăn lại, chạy đến bên, khẽ cọ cọ cái bộ ngực khổng lồ quá khổ với thiếu nữ mười sáu vào cánh tay Đặng Thiên, nói:

"Đặng Thiên, ta yêu chàng mà, sao chàng lại yêu một tên như thế này chứ"

Cô ta dùng ánh mắt nũng nịu, mê tình với Đặng Thiên. Nhưng cô ta đã sai một bước, cô ta đã nhắc đến Bạch Kiều. Hất mạnh cô ta ra, Đặng Thiên nổi nóng cầm kiếm gằn từng chữ vào Tạ quý nhân:

"Quý nhân, ta nể người lắm rồi đó, nếu một lần nữa di nương nhắc tới y với cái giọng đó, ta tuyệt đối sẽ cho người sống không bằng chết"

Hắn bế Bạch Kiều đi, không nhìn đằng sau đang có kẻ nổi nên sát khí.

_ _ _ _ _ _ Một tiếng trước _ _ _ _ _ _

Tạ Dung đang ngồi uống trà trong Ngự hoa viên thì cung nữ hầu cận bên cạnh kêu lên:

"Nương nương, ở kia có một tiểu tử"

'Là tiểu nô cung nào mà lại không biết phép tắc như vậy?' Tạ Dung nhíu mày nghĩ

Chợt cô ta thấy lệnh bài của Danh Khánh cung trên người y, một tiểu tử như thế kia mới vào trong cung đã là người của cung Danh Khánh sao, rõ ràng Danh Khánh cung lựa chọn người rất kĩ, không thể nào có kẻ vô phép như vậy, phải chăng y là Bạch Kiều đang được đồn đại trong cung. Cô ta nói với nô tì bên cạnh:

"Nhìn như thế kia, chắc chắn là hồ ly tinh muốn mê hoặc người trong hoàng thất, bất kể nó là ai, giết cho ta"

"Dạ" Nô tì bên cạnh gật đầu rồi đi đến....

Đến lúc Nhị hoàng tử đến cô ta cũng rất bất ngờ khi nhìn thấy vẻ yêu thương của người đối với y. Nhưng rồi sau đó thì sợ đến cứng miệng...

Trở về hiện tại

Cô ả đứng dậy, hét nô bộc khênh xác ả cung nữ đi. Nở nụ cười man rợn, cô ta không thiếu gì kế để hại y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net