Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ngươi thật là Tôn Ngộ Không? - cả Triệu Thiên Ảnh lẫn Ngu Thư Hân đều ngạc nhiên đồng thanh.

Sự trùng hợp tình cờ này khiến cả hai vô thức quay sang nhìn nhau cùng che miệng bật cười. Tôn Ngộ Không thấy vậy cũng làm điệu bộ khỉ hí hí che miệng cười.

- Hai ngươi cười cái gì mà cười? - nhận ra trong ba người chỉ có riêng mình cười đơn phương, Tôn Ngộ Không cáu gắt đập Thiết Bảng xuống đất.

- Không phải ngươi bị giam ở Ngũ Hành Sơn rồi sao?/Tốt quá, ta đang tìm ngươi đây! - hai vị cô nương lần nữa lại cùng lúc lên tiếng.

Lại thêm một lần ngẫu nhiên tương thông nữa, Thiên Ảnh cố nhịn không phát thành tiếng cười, đưa tay ra hiệu nhường Thư Hân nói trước.

- Sư phụ ngươi có phải là Đường Tam Tạng không?

- Đúng vậy, Đường Tam Tạng chính là sư phụ của ta.

- Vậy sư phụ ngươi đâu? - Thư Hân hớn hở hỏi.

- Ta hỏi ngươi giấu sư phụ ta đâu, ngươi lại đi hỏi ngược lại ta?

- Ta giấu sư phụ ngươi làm gì? Ta còn đang tìm sư phụ ngươi đây!

- Rõ ràng là bọn ta đang đi trên sa mạc, đột nhiên có xoáy nước xuất hiện kéo chân sư phụ ta biến mất! Quanh đây trăm dặm chỉ có ngươi là yêu quái, hơn nữa thủy tính của ngươi cũng rất mạnh, không phải ngươi bắt thì là ai?

- Nè, ngươi nói chuyện có lý lẽ một chút được không? Ta vừa từ Hà Nam đến còn chưa kịp thích nghi với đống cát bụi mịt mù này thì đã bị ngươi đuổi đánh rồi, thời gian đâu mà đi bắt sư phụ ngươi?

- Nàng đến từ Hà Nam sao? - Thiên Ảnh bất ngờ chen ngang.

- Sao? Ngươi có muốn theo ta về Hà Nam không? - Thư Hân làm điệu bộ nũng nịu dựa dựa vào người Thiên Ảnh mà trêu ghẹo.

Đối với người vừa mới lọt lòng đã phải tu tập như Thiên Ảnh mà nói, hành động này có hơi chút quá phận. Cho dù hai người cũng đều là nhi nữ như nhau nhưng nội tâm bỗng vương tạp niệm khiến hai tai Thiên Ảnh thoáng đỏ lên.

- Về cái gì mà về? Mau giao sư phụ ta ra đây! - Tôn Ngộ Không mất kiên nhẫn vung gậy dọa đánh Thư Hân, Thiên Ảnh liền phản ứng nhanh đưa kiếm ra chắn trước.

Không giống như vẻ dè chừng của Thiên Ảnh, Thư Hân vẫn ra vẻ nghịch ngợm vờ tỏ ra sợ hãi la hét.

- Bớ người ta, Đại Thánh gia đánh người!

- Yêu quái như ngươi không có tư cách nói ta đánh người! Mà nếu ta có đánh người thì ta đánh ngươi đầu tiên ấy! - Tôn Ngộ Không bực tức thu Thiết Bảng về lấy tay chỉ thẳng mặt Thiên Ảnh. - Thân là đạo sĩ lại đi bảo vệ cho yêu quái.

- Rõ ràng nàng ta không phải yêu quái. - Thiên Ảnh cãi lại.

- Ta có nói ta không phải sao?

Triệu Thiên Ảnh trợn ngược mắt nhìn Ngu Thư Hân, không hẳn vì nàng ngạc nhiên, nàng trợn to mắt để nhìn yêu khí cho rõ hơn và đúng, nàng đang cực độ kinh ngạc.

Trên người Ngu Thư Hân hoàn toàn không có một chút yêu khí. Triệu Thiên Ảnh thừa nhận bản thân không phải là cao tiên đắc đạo gì, đạo hạnh của nàng vốn dĩ cũng không cao hơn ai, nhưng sư phụ nàng bảo nàng bẩm sinh đã có tiên nhãn có thể nhìn thấy yêu ma quỷ thần. Nàng xuất đạo diệt yêu trừ ma bao lâu nay cũng chưa từng có trường hợp nhìn lầm hay bỏ sót.

Hơn nữa, trực giác chưa bao giờ sai của nàng mách bảo rằng Thư Hân không phải yêu quái. Nàng không hiểu tại sao, linh tính của nàng chưa bao giờ có cảm giác mạnh đến thế. Không phải vì Thư Hân là một tiểu mỹ nữ khiến cho nàng u mê không phân được phải trái, hồ ly tinh xinh đẹp hơn nàng ta gấp trăm lần nàng cũng đã gặp qua rồi, vẫn là một cảm xúc khó hiểu trong Thiên Ảnh khiến nàng chỉ vừa gặp đã đem toàn bộ tin tưởng giao cho nữ nhân này.

- Nàng là yêu quái? - mà còn là yêu quái từ Hà Nam đến.

- Ngươi ngạc nhiên cái gì? Ta đã nói từ đầu rồi mà. - Tôn Ngộ Không nhún vai.

Cái vẻ ngốc nghếch, ngờ nghệch của Triệu Thiên Ảnh khiến Ngu Thư Hân thích thú mỉm cười, nhưng nàng sau đó đã trực tiếp bỏ qua câu hỏi của Thiên Ảnh mà đến bá vai Tôn Ngộ Không.

- Nào, dắt ta đến chỗ sư phụ ngươi bị bắt đi, có khi ta sẽ giúp ngươi tìm được sư phụ đó.

- Ngươi nói thật không?

- Ta gạt ngươi làm gì? Ta cũng đang muốn tìm sư phụ ngươi mà.

- Ngươi tìm sư phụ ta làm gì? Ngươi quen hắn à?

- Cũng không hẳn... Mà hình như sư phụ của ngươi cũng đến từ Hà Nam đấy.

- Cái gì? Ngươi đừng có nhận bừa.

- Thật mà, ta cũng mới biết chuyện này gần đây thôi. Ta mà biết sớm hơn đã lên Kim Sơn tìm hắn.

Hai kẻ vừa rồi còn đuổi giết nhau giờ một người một khỉ khoác vai nhau vừa đi vừa trò chuyện, bỏ lại bóng dáng một đạo cô vẫn chưa kịp tiêu hóa hết sự tình. 

- N-nè! Chờ ta với!

Triệu Thiên Ảnh giật mình tỉnh người liền phi thân đuổi theo hai kẻ kia. Chỗ Đường Tăng bị bắt cách cũng không xa lắm, rảo chân vài bước đã thấy một tên đầu heo đang sắp xếp hành lý.

- Bát Giới, ngươi đang làm gì đấy?

- Đại sư huynh à, sư phụ bị yêu quái bắt đi rồi thì chúng ta còn ở đây làm gì nữa? Đây, hành lý đệ đã chia ra hết rồi, một nửa cho huynh đem về Hoa Quả Sơn, một nửa đệ đem về Cao gia trang...

Thiên Ảnh nghe qua có thể đoán đây là con yêu quái ở Cao gia trang được Đường Tam Tạng thu phục, nàng cũng nghe Cao viên ngoại tả sơ qua rồi, nhưng cái đầu heo đó thật sự khiến người khác buồn nôn.

- Chia chia cái đầu ngươi! - Tôn Ngộ Không kêu khẹc một tiếng bộp thẳng tay vào đầu Bát Giới.

Đầu heo kia nhăn nhó nhưng hoàn toàn không thể chống lại tên khỉ này, miệng hắn lầm bầm gì đó rồi đột nhiên chuyển sự chú ý vào Ngu Thư Hân.

- Ai dà, đại sư huynh à... ngươi xem vậy mà cũng khéo biết chọn ghê. Tìm đâu ra một thiếu nữ trắng trẻo xinh đẹp vậy.

Phốc một cái, đầu heo lại biến thành một vẻ nam trang tuấn tú đứng trước mặt Thư Hân.

- Tiểu mỹ nữ à, nàng tên gì vậy?

Không chút né tránh lẫn kinh tởm, Thư Hân ngọt ngào cười đáp lại Bát Giới.

- Tiểu ca ca, ngươi tên là Bát Giới đúng không?

- Nàng biết ta sao? - hai mắt Bát Giới sáng rực, hắn ngẩng mặt nghiêng nhẹ sang góc phải, tay không biết từ đâu phẩy ra cái quạt. - Đúng vậy, ta chính là Thiên Bồng Nguyên Soái mỹ nam vạn người mê Trư Ngộ Năng. Còn Bát Giới là tên mới sư phụ đặt cho ta.

Trư Bát Giới vừa dứt lời, bên trái là tay Tôn Ngộ Không, bên phải là nắm đấm của Triệu Thiên Ảnh, hai phía cùng lúc phát lực đánh bay lớp mặt nạ anh tuấn của hắn. Đầu heo quay trở lại dạng nguyên bản.

- Sư phụ bị yêu quái bắt mà ngươi vẫn còn tâm trạng tán gái à? - Tôn Ngộ Không lớn tiếng mắng.

- Nhảy lên đi! - cái giọng cao lanh lảnh của Thư Hân đột nhiên trầm xuống, không ai hiểu gì cả nhưng vì nghe nàng nói thế tất cả đều lập tức nhảy lên.

Dưới chân họ một vùng cát vàng bỗng nhiên hóa thành một dòng sông dài rộng. Tôn Ngộ Không gọi Cân Đẩu Vân đến bay vụt hẳn lên cao, Trư Bát Giới vốn là tướng thống lĩnh thủy binh, đứng trên mặt nước không phải là vấn đề với hắn.

Chỉ có mỗi Triệu Thiên Ảnh là con người. Tuy rằng việc tu luyện có thể khiến nàng chạy nhanh trên mặt nước, nhưng con sông này quá rộng, chưa kể tình huống bất ngờ như vậy, nàng không kịp phản ứng.

Thư Hân đương nhiên để ý được điều đó, nàng vươn tay ôm ngang eo Thiên Ảnh rồi đẩy nàng ấy vào trong bờ.

Từ dưới lòng sông bay lên một tên đen thùi, tròng mắt hắn sáng như đèn, tóc đỏ xoăn tít, trên cổ đeo chuỗi vòng chín đầu lâu.

- Yêu quái! Thả sư phụ ta ra!

Tôn Ngộ Không chẳng chờ chẳng đợi gì cầm Thiết Bảng lao đến đánh, tên yêu quái vung trượng ra đỡ, ngay lập tức phía sau hắn bị bồ cào của Trư Bát Giới quét đến.

Nhận thấy đánh không lại, tên yêu quái liền quay trở về lòng nước, nhưng Tôn Ngộ Không tuyệt đối không để hắn toại nguyện, gậy như ý liên tục ra đòn cản đường lui của yêu quái, Trư Bát Giới cũng không hề chịu thua kém đem hết tinh hoa võ học ra để gây ấn tượng với mỹ nữ.

Khi cả ba đang giao chiến vô cùng ác liệt, Ngu Thư Hân chỉ đứng ở một bên chằm chằm nhìn xuống đáy sông như đang tìm kiếm gì đó.

Khóe môi nàng khẽ nhếch lên khi nàng tìm thấy thứ cần tìm, tay Thư Hân vừa xòe ra, mặt nước chuyển mình biến đổi thành dòng xoáy. Không chỉ dòng nước, mặt đất cũng đồng thời rung chuyển theo.

Triệu Thiên Ảnh lúc này ngồi bệt ở trên bờ không thể chớp mắt nhìn Ngu Thư Hân. Nàng chưa từng nhìn thấy lượng yêu khí nào lớn hơn thế, đến đại yêu tu luyện ngàn năm cũng chưa chắc có thể sở hữu nguồn năng lượng đến mức đó.

Không chỉ Thiên Ảnh, Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới cũng chú ý đến điểm này. Nhờ vậy mà yêu quái đã có cơ hội chạy thoát, hắn nhân sự chú ý đều đổ dồn về phía Thư Hân mà nhanh chân nhảy xuống sông.

Rồi cũng từ chính lòng sông ấy, một chiếc cũi sắt từ từ trồi lên, bên chiếc cũi giam giữ một vị tăng sư trẻ đang tịnh tâm ngồi thiền.

- Sư phụ!

Chẳng cần giới thiệu, ai cũng có thể biết đây chính là vị Thánh tăng đến từ đông thổ Đại Đường, Đường Huyền Trang - Đường Tam Tạng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net