Chương 104

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#chiachobanmotnua.

Ánh đèn nhàn nhạt chiếu sáng trên khuôn mặt thiếu niên mang một vẻ mông lung như ảo giác, Takemichi rướn người ra khỏi rương, cách Mikey ngày càng gần. Mắt xanh sáng ngời như bao trọn cả ngàn tinh tú lao về phía hắn.

Tóc dài tuôn như thác được ánh đèn chiếu đến ánh lên như nắng thu, theo cử động của cậu mà lay động.

Thấy người trước mặt bất động, mắt đen nhìn mình chăm chú. Takemichi nhíu nhíu mi, cũng không nói đến việc hắn đột nhiên đóng rương lại, hại đầu cậu bị đụng sưng. Thân thủ khéo léo bò ra khỏi rương.

Chân trước vừa đặt xuống sàn, chân sau liền bị Mikey nắm lấy kéo cả người cậu về phía mình, giam chặt thiếu niên vào ngực.

"Là em sao..?"

Thanh âm nghèn nghẹn rơi xuống, như giọt nước tí tách rơi xuống đáy ly. Mikey mím môi thành một đường thẳng, mắt nhìn không rời khuôn mặt của cậu.

Hắn sẽ không nhận sai người.

Đây là cá nhỏ của hắn.

"Takemichi?"

Mikey vừa gọi vừa vuốt ve tóc dài của cậu, trong mắt có một mảnh thâm tình như gió xuân.

Bao nhiêu năm qua, hắn không ngừng tìm kiếm Takemichi nhưng vẫn là con số 0. Hắn sợ cậu một lần nữa lại bỏ rơi hắn, sợ cậu không còn nữa, sợ tới phát điên.

Vậy nên lúc này Mikey ôm chặt người trong lòng, sợ rằng đây chỉ là ảo giác của hắn.

Takemichi bị siết đến khó chịu, từ trong ngực người nọ dãy dụa càng khiến Mikey ôm chặt hơn như muốn dung nhập cậu vào cốt tủy của mình.

"Đau.."

Cậu khẽ lên tiếng, trong giọng nói ẩn ẩn một chút nghẹn ngào.

Lúc này Mikey mới buông lỏng lực đạo, nhưng cánh tay vẫn như cũ ôm lấy cậu không thả.

Takemichi ngẩng đầu lên từ trong lòng ngực Mikey, mắt đẹp nâng lên điềm đạm đáng yêu.

"Chú là ai?"

Trong mắt Mikey hiện lên tia kinh ngạc cùng mất mát.

"Tôi là người yêu của em"

Takemichi tròn mắt như không tin vào tai mình lập tức kêu lên.

"Chú nói dối"

Mikey nhướng mày, đáy mắt tham lam nhìn khuôn mặt cậu.

"Hửm? Em quên mất tôi rồi sao, Takemichi?"

Takemichi lắc đầu như trống bỏi, không tiếp thu nổi lượng thông tin này.

"Nhưng cháu chỉ mới 8 tuổi, hơn nữa cháu cũng không nhớ ra chú là ai."

Chợt nghe thấy tiếng cười trầm thấp của hắn.

"Vậy tôi sẽ khiến em nhớ lại."

Nói rồi, khuôn mặt Mikey tiến sát cơ hồ gần trong gang tấc. Giây tiếp theo một nụ hôn rơi xuống khóe môi cậu mang theo hơi thở lành lạnh.

Đầu cậu lúc này trống rỗng, thân thể cứng đơ lại, cảm nhận được một vật ẩm ướt mềm mại đụng tới môi của mình làm cậu bất giác mím chặt môi, ngăn cản vật kia xâm nhập.

Mikey híp mắt, bàn tay luồn vào trong áo vuốt ve cái bụng trơn bóng của Takemichi chạm tới trước ngực mềm mại nhéo một cái.

Cậu bị hành động này dọa sợ há miệng kêu lên một tiếng liền bị Mikey tiếng công đẩy lưỡi vào khoang miệng ngậm mút chỉ thoát ra một vài thanh âm vụn vặt.

Có trời mới biết trong lòng Mikey xao động đến mức nào.

Hắn điên cuồng gặm nhấm chiếc lưỡi nhỏ của cậu, cưỡng ép nó thuận theo tiết tấu của hắn.

Takemichi dường như bị rút cạn sinh khí, cả người vô lực dán vào lòng Mikey, miệng bị hắn hôn vừa nhói vừa tê dại.

Nước mắt nóng hổi trào ra lăn đến khóe miệng bị Mikey hôn đến có chút mặn.

Lúc này Mikey mới buông tha cho cậu, nhìn Takemichi bị hắn hôn tới hỗn loạn, môi sưng đỏ ánh lên một tầng nước bọt mang theo vẻ cuồng dã mị hoặc.

"Nhớ ra chưa?"

Takemichi mơ mơ hồ nghe hắn nói không dám lắc đầu chỉ sợ lại bị Mikey hôn tiếp, chỉ có thể gật đầu khiến Mikey vừa lòng ôm cậu đứng dậy đi về phía giường ngủ đặt cậu xuống. Sau đó cả người hắn đè cậu xít xao, Mikey ghé vào tai Takemichi khàn khàn nói.

"Người yêu em là Manjiro, Sano Manjiro, nhớ chưa?"

Takemichi mơ màng nhìn hắn, lại bị Mikey hôn đến choáng váng, như cá trên thớt phơi bày cái bụng mềm mại mặc người trêu đùa.

Xung quanh yên lặng, âm thanh duy nhất là tiếng thở nặng nề của hắn, tiếng cậu khẽ nức nở cùng tiếng quần áo ma sát ám muội.

Đôi mắt đen của hắn không còn lạnh lẽo mà ẩn chứa dục vọng như thủy triều, từng đợt sóng cuồn cuộn đánh vào tâm trí khiến hắn chỉ muốn kéo theo người trước mặt rơi xuống vũng lầy cùng mình. Nhưng đó là Takemichi...

Mikey rời môi hôn lên khóe mắt ướt đẫm của cậu, lại hôn khóe môi bị hắn dày vò trở nên đỏ ửng. Động tác nhẹ nhàng, tiếng nói thoát ra từ cổ họng như đang nỉ non lại như đang dụ dỗ.

"Đừng đi, có được không?"

Takemichi nghe được tâm tình sợ hãi của hắn, tay vô thức vòng qua cổ Mikey, vỗ vỗ hai cái, nhẹ giọng an ủi.

"Không đi đâu hết, đừng sợ mà."

Mikey nhắm mắt ôm chặt cậu, hít thật sâu mùi hương của người hắn yêu.

Lửa dục lúc này cũng bị thổi vơi phần nào.

Nếu hắn cưỡng ép Takemichi sẽ chỉ khiến cậu sợ hãi hắn, hơn nữa hắn cũng không có chuẩn bị, cậu sẽ đau...

Mikey cố gắng áp chế vật đang sôi trào dưới thân, chỉnh lại quần áo cho cậu, rồi ôm Takemichi tiến vào giấc ngủ.

Takemichi cũng mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Thân thể dính sát, trong ánh đèn có tư vị quấn quýt không rời.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net