Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#chiachobanmotnua

Bỗng Pachin nắm chặt con dao lao về Osanai ở phía Draken.

Takemichi núp trên mái nhà từ đầu đến giờ tay mân mê viên đá. Tới lúc rồi.

Hành động của Pachin rất bất ngờ làm ai cũng không kịp nghĩ đến, bỗng một hòn đá bay đến đập vào tay Pa khiến con dao trong tay Pachin rơi ra.

"Mày làm gì vậy Pa?"

Draken thả Osanai xuống suýt chút nữa thì lao lên đấm Pachin. Ai nấy đều ngạc nhiên Pachin cầm dao sao?

Tiếng xe cảnh sát đã ngay gần, Mikey nói lớn.

"Mau chạy đi!"

Draken kéo lấy Pa vẫn còn đang có ý định giết Osanai đi.

"Tao sẽ không tha thứ cho Osanai!"

Mọi người kéo nhau chạy đi còn lại Osanai nằm dưới đất. Sau khi cảnh sát đến hết thì Takemichi nhảy từ mái nhà xuống.

"Cậu Takemichi."

Một người trong đoàn cảnh sát gọi cậu.

"Các người đi được rồi."

"Ngài Lirgh nói ngày mai ngài ấy có chuyện cần gặp cậu."

"Được"

Đoàn "cảnh sát" kia nhanh chóng đi mất. Takemichi bước đến cạnh Osanai lay lay gã.

"Này?"

Osanai đau đớn kêu lên một tiếng, mắt hắn mở ra một khe nhỏ chỉ thấy một bóng người mờ mờ.

"Mày thật thảm hại, Osanai!"

"Hôm nay mày thua vì mày lạc lối vào con đường này đấy. Sự ngu dốt của mày khiến mày trở nên như ngày hôm nay."

"Cư..Cứu..tao."

Osanai thều thào, giọng gã khản đặc khó nghe.

"Hãy trở nên xứng đáng với từ cứu này, tao sẽ cứu mày, Osanai!"

Takemichi kéo gã đi, mày thất bại rồi.. Kisaki, tiếp theo là cuộc chiến lễ hội Musashi.

Sau khi cuộc chiến kết thúc Moebius sát nhập vào Toman, Osanai nói với Pachin bạn gái của cậu bạn kia không phải do hắn bắt đi, mà cô gái kia sau vài hôm thì trở về trên người không có thương tích gì nhưng cô ấy lại không nhớ gì về hôm đó. Chỉ nhớ sau khi tỉnh dậy thì được đưa về bởi một đám người lạ không lộ mặt. Tất cả mọi người đều cảnh giác, vậy cuộc chiến này không chỉ có Moebius và Toman mà còn một thế lực khác nhúng tay vào, nhưng mục đích của họ là gì chứ.

Takemichi đến Roppongi để gặp Lirgh, hắn đưa cậu đến một nơi, một lúc sau một cô gái với bộ đồ kiểu cách sang trọng nhưng không hở hang bước ra từ phòng thay đồ. Rirgh nhìn một chút rồi cong khóe môi.

"Tôi biết là sẽ hợp mà, Takemichi."

Những chuyên viên Stylist đằng nhau chạy qua chạy lại sửa sang đồ cho cậu. Mái tóc giả màu đen dài đến eo được vấn lên cao, vài lọn tóc ngắn rơi xuống cần cổ mảnh khảnh của Takemichi, chiếc váy thời thượng ôm sát người nhưng lại tạo cảm giác bồng bềnh mê hoặc. Khuôn mặt được trang điểm tinh xảo hoàn toàn giống cô gái mang vẻ trầm ổn nhưng lại yêu diễm liêu nhân. Lirgh đánh giá một hồi rồi đi đến những kệ trang sức chọn lấy một sợi dây truyền hoa sơn trà đính lấp lánh những viên kim cương.

Lirgh hài lòng nhìn tác phẩm trước mặt, hắn đưa tay ra.

"Qúy cô xinh đẹp nhất đêm nay sẽ là em."

Nhiệm vụ lần này của Takemichi là cùng Lirgh tham gia một bữa tiệc rồi tìm thời cơ xâm nhập vào căn phòng cất giữ một mảnh phỉ thúy thượng phẩm gia truyền. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net