Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#chiachobanmotnua

Lirgh khoác tay Takemichi bước vào sảnh, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hai người. Một người đàn ông quyền lực và cô gái xinh đẹp.

Bỗng có người bước đến trước mặt họ, người này là chủ nhân của bữa tiệc, hắn ta cũng là người có tiếng trong giới thương nhân.

"Hạnh ngộ, không tiếp đón chu đáo chủ tịch Lirgh là sơ sót của tôi"

"Ngài Masasu khách khí quá rồi, là tôi tới trễ, đáng trách"

"Haha nào có, nào có"

Gã Masasu chú ý đến cô gái yêu kiều khoác tay Lirgh.

"Đây là bạn gái của ngài sao, đúng là xinh đẹp diễm lệ. Mĩ nhân quả nhiên sánh với anh tài."

Bữa tiệc bắt đầu, Lirgh ghé vào tai Takemichi.

"Cậu tìm cơ hội lẻn vào căn phòng ở tầng cao nhất tòa khách sạn này, hành động cẩn thận một chút."

"Ừm."

Sau đó cậu tách ra còn Lirgh bị vây quanh bởi một đám người bàn chuyện thương trường. Takemichi ra khỏi bữa tiệc với lí do đột nhiên không khỏe, tuy bị nghi ngờ nhưng bảo vệ vẫn cho cậu qua. Cậu là người của Lirgh, người này không nên đắc tội.

Takemichi đi lên tầng cao nhất một cách dễ dàng, toàn bộ camera bị phá hỏng, hành lang tầng này có người hai người trông coi ở cửa. Takemichi lấy trong vòng tay hai cây kim.

/Đây là vòng tay thiết kế đặc biệt có thể chứa kim gây mê/

Lirgh lúc ở trong xe đến bữa tiệc đã đưa cho cậu cái vòng này. Quả nhiên chỉ cần ấn một cái sẽ có một cây kim bật ra, Takemichi nhanh chóng phi một cây về phía hai tên kia, tên còn lại thấy người bên cạnh mình đột nhiên ngã xuống thì bất ngờ, chưa kịp phản ứng một cây kim đã ghim vào cổ hắn khiến hắn bất tỉnh.

Cậu đi đến đá đá vào người bảo vệ, quả nhiên có tiếng kim loại va đập vào nhau, Takemichi cúi xuống lấy từ túi áo gã ta một chùm chìa khóa.

Cậu nheo mắt nhìn chiếc chìa khóa thiết kế đặc biệt hơn những chìa khác một chút. Cửa được mở ra, Takemichi phá hủy camera. Mà người canh gác thấy đồng loạt camera bị lỗi, chiếc cuối cùng là ở căn phòng mật cũng bị phá hủy bởi một cô gái. Không ổn rồi.

Gã định thông báo cho ngài Masasu thì phía sau bị đập một cú đau đớn khiến gã ngất đi. Tên vừa đập ngất gã nhìn màn hình kết nối với máy của Masasu thì nhấc bộ đàm.

"Cậu Takemichi chúng ta sắp bị phát hiện,mau chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi rời khỏi hiện trường"

Sau đó hắn ta hủy tất cả dữ liệu camera.

Takemichi nghe thông tin truyền từ đôi hoa tai thì nhanh chóng phá đi chiếc kính đựng phỉ thúy. Chiếc kính thủy tinh vừa vỡ tan những tia hồng ngoài bắn ra tứ phía. Takemichi cầm lấy mảnh phỉ thúy nhanh nhẹn né tất cả rồi đi ra ngoài.

Phía Masasu nhận được tín hiệu yêu cầu kết nối của người canh gác an ninh nhưng lại bị hủy. Hắn nghĩ đến gì đó rồi gọi ra ngoài tập trung người đi lên căn phòng mật tầng cao nhất.

Vừa đi lên hắn ta thấy người canh gác căn phòng gục hết, cánh cửa cũng mở toang, phỉ thúy bên trong biến mất, những tia hồng ngoại vẫn đỏ chói cả căn phòng. Hắn ta nghiến răng, tên trộm đó..

"Ngài Masasu, phát hiện một người khả nghi ở sân thượng khách sạn."

"Đi"

Masasu kéo theo đám người đi lên sân thượng. Nhưng không có ai.

"Lục soát hết"

Takemichi đã thay một bộ quần áo khác dễ vận động hơn, ngồi ở bậc thềm giữa tầng cao nhất và tầng dưới. Cậu nhoẻn miệng cười một cái rồi rút ra  một cuộn sợi cáp. Takemichi đâm móc cố định rồi đu sợi cáp nhảy xuống, mái tóc dài do bị rơi từ tầng cao xuống mà xõa bung ra, cậu nhíu mày.

Tên Lirgh này tìm đâu ra cái tóc giả khó gỡ thế này.

Đáp đất ổn định, cậu lăn một vòng trên đất để giảm sát thương, bỗng đau nhói ở lưng truyền đến. Chỉ thấy dưới đất là mảnh thủy tinh nhọn, máu ở lưng chảy ra. Cảm giác khó thở quen thuộc ấp đến Takemichi thông qua hoa tay truyền tin nói với Lirgh.

"Đến đài phun nước sau khách sạn, có một con cá ở đó, mang nó về."

Lirgh nghe giọng cậu không ổn liền ra khỏi bữa tiệc, hắn đến đài phun nước sau khách sạn thì thấy trong đó là quần áo ngổn ngang cùng vết máu. Trong đống quần áo có động tĩnh, hắn gỡ ra thì thấy một con cá bé xíu. Chiếc vòng cổ hoa sơn trà và mảnh phi thúy cũng lẫn lộn trong mớ quần áo và tóc giả, ngay cả cái vòng chứa kim gây mê cũng rơi ra. Lirgh nheo mắt suy nghĩ gì đó rồi gọi người mang một cái bình đựng nước đến.

Ngồi trong xe, Lirgh chăm chú nhìn con cá ba đuôi trong bình.

Về đến nhà Lirgh đặt bình cá ở một bên ở phòng ngủ rồi đi vào nhà tắm, con cá trong bình không có động tĩnh gì cả.

Hôm sau trước khi đi làm Lirgh cúi xuống nhìn cá nhỏ.

"Này, tôi đi đây"

Takemichi kinh ngạc, lại thấy hắn nói tiếp.

"Khi nào tên nhóc kia mới quay lại đưa mày đi chứ."

Thì ra vẫn chưa bị hắn phát hiện ra, suýt thì dọa chết cậu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net