Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#chiachobanmotnua

Sau khi trở về, một người một mèo đã ướt nhẹp. Tuy cậu không cảm thấy lạnh lắm nhưng cảm giác ướt dính quanh thân thì không hề thoải mái. Tắm xong cả người đều thư thái, Takemichi vào phòng bếp, còn không quên hỏi con mèo có không ăn được thứ gì không.

Con mèo tắm rửa xong bộ lông vậy mà lại là một màu trắng muốt. Nó dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cậu.

Mấy ngày qua bị bỏ rơi nó phải lục thùng rác để tìm đồ ăn, nếu có là rất may mắn rồi, còn quan tâm đến chuyện không ăn được thứ gì sao.

Một lúc sau Takemichi ôm mèo trắng vào phòng bếp, mùi đồ ăn ngập tràn làm nó cảm thấy sướng rã con mắt. Liếc nhìn viên thịt nhỏ trong đĩa của mình, nước sốt sánh đặc chảy ra vừa đẹp vừa thơm. Nó há miệng híp mắt ngậm lấy viên thịt.

"Mày có tên không?"

Mèo trắng ăn ngon đến tê rần cả lông mèo, nó lắc đầu. Takemichi nheo mắt.

"Vậy thì gọi là Vũ Túc? Trời mưa biết chạy vào nhà!"

Mèo trắng soạt một tiếng, viên thịt thơm thơm rơi xuống bát. Cái tên này nó không cần được không?

"Tao biết mày sẽ thích mà."

Takemichi nhìn mèo trắng đần ra chỉ thấy buồn cười không tả nổi.

"Chê được không? Cái tên này để con mèo mặt thẹo dưới gầm cầu vừa ngu vừa xấu tôi quen nghe thấy còn khinh."

"Không tệ đến mức đấy đâu."

Takemichi cười híp mắt, động đũa ném vào bát đồ ăn của mèo trắng một miếng rau xanh. Mèo trắng lười biếng liếc cậu một cái rồi chuyên tâm ăn.

"Đặt là Hi Hoa được không? Một đời sáng sủa."

"Tùy ý."

Hi Hoa ngậm miếng rau xanh, một đời sáng sủa?

Nếu nơi cậu đến là vực sâu ngàn trượng, nó cũng không cần một đời sáng sủa.

"Tao là Takemichi"

...

Nửa đêm, tiếng chuông cửa reo lên. Takemichi mở mắt ra, rời giường ra ngoài. Hi Hoa vốn ngủ cũng không sâu, nghe thấy động tĩnh thì nhảy xuống giường đi cùng cậu.

Takemichi nhìn qua khe cửa, gương mặt anh tuấn của Lirgh phóng đại, chỉ là sắc mặt hơi trắng. Cậu vươn tay mở cửa, một mùi tanh nồng sộc đến, máu?

Lirgh biểu cảm nhàn nhạt, ngoài việc quần áo hơi lộn xộn thì không có gì lạ. Hắn cúi đầu tựa vào vai cậu, hít thật sâu mùi hương trên người Takemichi.

"Nửa đêm không mời mà đến, quấy rầy giấc ngủ của cậu sao?"

"Có chuyện gì vậy?"

Giọng nói của Lirgh có chút khàn khàn, hơi thở cũng khó khăn hơn.

"Nhớ cậu."

Takemichi vòng tay ra sau đỡ hắn, sau lưng áo một mảng ướt đẫm, chất lỏng ấm nóng từ kẽ tay của cậu chảy xuống. Lirgh hít một hơi rồi ngất đi.

Takemichi nhanh chóng đưa hắn đến giường, không chần chừ cởi áo của Lirgh. Sau lưng là một vết đâm vừa lớn vừa sâu, miệng vết thương không ngừng túa máu. Bàn tay thuần thục sơ cứu vết thương rồi cầm máu, Hi Hoa bên cạnh nhìn động tác nước chảy mây trôi của cậu cứ như rất quen thuộc xử lí mấy loại vết thương này.

Sau khi cầm máu, cậu rút điện thoại từ trong túi của Lirgh, màn hình vừa sáng lên liền tự động mở khóa bằng gương mặt. Điều quan trọng khuôn mặt nó nhận diện không phải của hắn mà là của cậu.

Takemichi thoáng kinh ngạc, nhưng vẫn nhanh chóng gọi đến số của thư ký.

Thư ký nghe xong, không lâu sau đã đến nhà cậu, theo sau là bác sĩ riêng của Lirgh.

Bác sĩ nhìn vết thương được xử lí sơ qua rất tốt, máu cũng ngừng chảy. Ông cầm ống tiêm từ từ tiêm thuốc vào tay của Lirgh.

Thư ký nhíu mày gọi cậu ra ngoài nói chuyện.

"Xin lỗi sự việc đêm nay đã làm phiền đến cậu, còn sự xuất hiện của ngài ấy mong cậu đừng tiết lộ ra ngoài."

"Được."

Thư ký thấy cậu không hỏi nhiều về chuyện của chủ tịch thì mỉm cười. Tay đẩy gọng kính.

"Cảm ơn cậu."

Sau khi chữa trị vết thương cho Lirgh, bác sĩ cùng thư ký đều rời đi, cậu ngồi bên góc giường nhìn khuôn mặt đã không còn trắng xanh của hắn. Takemichi hít một hơi rồi trải nệm dưới đất nằm ngủ, không gian yên lặng chỉ còn tiếng hít thở đều đều.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net