Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


#chiachobanmotnua

Lirgh giật giật mí mắt, cơn đau từ vết thương khiến hắn hít sâu một hơi, nhìn căn phòng ngăn nắp đơn giản, dưới đất có một người đang ngủ say. Lirgh cười khổ một tiếng, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà tìm đến cậu.

Lirgh vén nhẹ chăn di chuyển đến bên Takemichi, đến khi cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, hắn mới vòng tay ôm lấy hơi ấm đó mà nhắm mắt tựa như cuối cùng cũng có nơi thuộc về hắn.

Bên ngoài có thể nghe được tiếng mưa nhẹ nhàng gõ qua cánh cửa, Hi Hoa lười biếng tỉnh dậy. Chỉ thấy cái người nửa đêm hôm qua bị thương vốn dĩ đang nằm trên giường bây giờ lại thoải mái ôm Takemichi. Nó nheo mắt mèo, chân đạp hai bước thành công nhảy vào giữa hai người.

Takemichi nghe thấy động tĩnh thì mở mắt, cả người đều nặng. Còn chủ nhân của cánh tay đang yên ổn ngủ ngon.

Takemichi kéo nhẹ tay của Lirgh ra, cậu đỡ trán.

Mèo nhỏ Hi Hoa cũng đứng dậy khinh thường đạp cái tay của Lirgh ra. Nó đi ra khỏi phòng ngủ cùng Takemichi.

Cậu nhìn trong tủ lạnh đã không còn thức ăn, tay kéo lấy áo khoác treo trên giá. Takemichi cầm theo ô, còn không quên nói với Hi Hoa rằng mình phải ra ngoài mua đồ ăn.

Hi Hoa ngồi trên sô pha xem TV, mắt cũng không thèm liếc cậu lấy một cái. Sau khi Takemichi đi, thân mèo mới nhảy xuống khỏi sô pha đi về phía ban công chăm chú nhìn bóng ô của cậu dần tan đi theo cơn mưa lành lạnh.

Lirgh tỉnh giấc, hơi ấm trong tay đã không còn, hắn chống tay ngồi dậy, nhìn căn phòng vắng lặng, âm thanh duy nhất là tiếng mưa ở bên ngoài.

Hắn đứng dậy, đi ra khỏi phòng. Căn nhà yên tĩnh lạ thường, không có hình bóng của cậu.

Lirgh ngồi xuống sô pha, đôi mắt lại hiện lên tia mất mát, lần này tỉnh lại, rốt cuộc cũng không thể nhìn thấy cậu ở bên cạnh.

Takemichi đi trên đường, mưa cứ thế trút xuống.

 Trước mặt cậu có một cặp tình nhân vừa chia tay, cô gái đau lòng rời đi, còn lại chàng trai vẫn đứng đó. Một lúc sau mới thấy cậu ta ôm lấy gương mặt khóc không ra hơi.

 Takemichi đưa tay bắt lấy nước mưa lạnh, nước lăn từ bàn tay chảy xuống. Tay không thể giữ nổi nước mưa muốn chảy đi, chỉ vì kẽ hở khiến nước chảy khỏi tay, nhưng vẫn để lại ẩm ướt khiến tay cảm thấy lạnh lẽo. Cậu lại nhớ Hina rồi.

Chỉ là kẽ hở này quá lớn, cậu không đủ dũng khí để nắm lấy tay cô nữa.

Takemichi buông thõng bàn tay đã ướt lạnh của mình.

Mua đủ những đồ cần thiết, cậu nhìn thấy một tiệm bán khoai lang nướng. Mùi thơm ngọt hấp dẫn khiến cậu không nhịn được mà mua ba củ lớn.

Hi Hoa ngồi ở ban công đợi cậu, cuối cùng cũng đợi được. Nó nhảy xuống quay trở về sô pha thì thấy cái tên kia đã ngồi đó từ lúc nào. Mèo nhỏ chửi thầm một tiếng rồi ngồi một bên góc.

Cửa mở ra, Lirgh đứng dậy quay đầu lại. Khi thấy cậu giũ cái ô ướt, hắn liền đi đến, tay chạm vào gương mặt rét lạnh của cậu.

"Sao lại lạnh như vậy?"

Takemichi bất ngờ, ấm áp dán lên mặt, Takemichi kéo tay của hắn ra.

"Tôi ra ngoài mua đồ ăn."

Rồi đi vào nhà kéo theo hơi lạnh của nước mưa. Lirgh có chút trầm ngâm, hắn đi theo cậu.

Takemichi cất đồ ăn vào bếp, cậu đem khoai lang còn đang tỏa ra hơi nóng nhàn nhạt đặt lên đĩa rồi mang ra ngoài để trên bàn.

"Đêm qua, làm phiền cậu rồi."

"Tôi không cảm thấy phiền."

"Vậy cậu có thể cho tôi ở lại đây một thời gian được không."

Động tác lột vỏ khoai của Takemichi dừng lại một chút rồi lại tiếp tục lột.

"Tùy ý anh."

Lirgh nhìn cậu tách vỏ ra, bên trong lớp vỏ cháy đen vậy mà lại là màu vàng óng.

Hắn cũng cầm lấy một củ lên bóc vỏ.

Takemichi nhìn hắn thi thoảng lại lấy tay quệt qua mặt để lại vệt đen dài. Cậu đưa tay ra lau lau vệt bẩn trên mặt Lirgh.

"Trên mặt anh có bẩn."

Lirgh cảm nhận được ngón tay của cậu, chỉ cảm thấy trong lòng có chút vui.

Takemichi nhìn gương mặt đẹp trai càng lau càng bẩn, cậu nhìn ngón tay cũng dính đen một mảng không nhịn được cười lớn một tiếng.

Lirgh khó hiểu đến khi lau từ trên mặt một ít màu đen mới hiểu ra. Hắn cũng bật cười, tay quệt lại 1 vết lên mặt cậu.

Quệt qua quệt lại, mặt hai người đã lấm lem, Hi Hoa từ tốn ngậm lấy một miếng khoai ưu nhã nuốt xuống.

Lirgh cắn lấy một miếng, vị ngọt nhẹ ngập tràn khoang miệng, trong phút chốc lại nghĩ vốn dĩ rượu vang đồ ăn xa xỉ cũng không ngon bằng một miếng này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC