Chương 83

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#chiachobanmotnua

Gương mặt góc cạnh của Lirgh trời sinh lãnh đạm khó gần, giờ đây duy chỉ có đôi mắt là tận cùng ôn nhu như đối nghịch với gió lạnh xung quanh, có cảm giác rất an tâm.

Takemichi há miệng nửa ngày muốn nói gì đó cuối cùng vẫn không nói ra chỉ biết ngơ ngác theo hắn vào trong xe.

Hi Hoa trầm tư nhìn chiếc xe chạy đi, tai mèo không vui liền rũ xuống rồi quay người đi vào nhà.

Nó chỉ là một con mèo được cậu nhặt về, có tư cách gì mà quản chuyện của cậu.

Chiếc xe cứ thể chạy băng băng trên đường, Takemichi dần dần khôi phục thần trí, từ trong mớ suy nghĩ trong đầu thoát ra.

Cũng không phải như vậy, thực ra cậu trầm mặc nửa ngày trong xe không phải vì suy nghĩ nên mới trầm mặc mà là vì không suy nghĩ được gì nên mới trầm mặc. Tâm trí như bị bay sạch tới nơi nào không biết, trong đầu chỉ toàn một mảng trống rỗng.

Phía Lirgh cũng không mở miệng nói gì, không khí thập phần ngượng ngùng.

"Anh muốn đưa tôi đi đâu vậy?"

Có thể là im lặng một hồi lâu cho nên câu này của Takemichi có chút nghẹn, Takemichi hơi mất tự nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính, nhìn cảnh vật theo bánh xe chạy bị bỏ lại phía sau.

Lirgh vẫn trầm ổn, khớp tay rõ ràng nắm chặt lấy vô lăng thong thả lái xe.

"Đưa cậu đi xem một chút chuyện thú vị."

Câu này của Lirgh không rõ là ý tứ gì, Takemichi cũng không muốn hỏi thêm.

Xe chạy thật lâu, chạy qua một con đường mòn, hai bên đều là cây cối, lại chạy thêm một chút nữa.

Đến khi cậu không biết phải đi tới bao giờ nữa, phía trước đã xuất hiện một cái nhà kính lớn.

Nhà kính được xây tách biệt với bên ngoài, cũng phi thường rộng lớn, tinh xảo.

Cửa nhà kính được mở ra, xe liền lăn bánh vào trong.

Lúc này Takemichi mới thấy rõ, bên trong nhà kính là một vườn hoa hồng trắng khổng lồ.

Đi xuyên qua vườn hoa liền thấy một ngôi nhà nhỏ.

Lirgh dừng xe đưa cậu đi xuống, ánh mắt hắn nhìn không ra vui buồn.

Phía trên cao, đèn chiếu xuống còn lấp lánh hơn cả vì sao, soi xuống một vườn hoa hồng trắng tinh có biết bao nhiêu là duy mỹ.

Takemichi nhất thời á khẩu, không biết nên nói thế nào.

"Đẹp chứ?"

Lirgh nhìn về phía vườn hoa, mắt không gợn sóng. Trong giọng nói không nếm ra được tư vị gì.

Nơi này tuy là trời đông nhưng lại không lạnh, tuy là trời đêm nhưng không tối, bất cứ thứ gì bên trong đều tinh xảo, được làm rất kì công.

Sao có thể không đẹp.

"Rất đẹp."

Lirgh ừm một tiếng lại nói tiếp.

"Nếu cánh cửa kia đóng lại, cậu biết điều duy nhất mất đi là gì không?"

Hắn hướng tới cánh cửa dẫn vào nhà kính mà nói, cánh cửa từ nơi hai người đứng đã bị bỏ lại rất xa, nhìn qua thập phần nhỏ bé.

Nhưng đối với hắn, thứ ngoài kia đã từng rất to lớn.

"Mất đi?"

Takemichi nhìn hắn, cậu không biết Lirgh đang nghĩ gì.

"Là tự do."

Hắn không nhanh không chậm nói.

"Chẳng qua chỉ là một cái lồng kính, hoa lệ đến mức nào cũng chẳng khác biệt với song sắt là bao."

Nói rồi hắn quay qua nhìn cậu.

"Thắc mắc người bị nhốt ở đây là ai không."

Takemichi rất muốn nói không, không phải vì cậu không muốn biết, chỉ là trong đôi mắt nhạt màu của hắn ánh lên vẻ khổ sở hiếm thấy.

Chuyện của quá khứ, hắn không muốn nhắc tới, cậu liền không cùng hắn nhắc tới.

"Hay là bỏ đi."

Lirgh hít một hơi, hắn biết cậu thấy dáng vẻ này của hắn liền sợ hắn nghĩ tới chuyện thương tâm.

"Đã qua rồi, tôi cũng chẳng còn nhớ được bao nhiêu nữa."

Hắn cong môi.

"Người bị nhốt ở cái lồng kính này là mẹ tôi, chính người chồng bà ấy tin tưởng nhất đã nhốt bà ấy lại, nghe có nực cười không?"

Takemichi yên lặng một mực nhìn dáng vẻ như đang kể lại một câu chuyện không liên quan tới mình của Lirgh, cậu không đoán ra trong lòng hắn là tư vị gì, thực sự là không bận tâm hay là cực kì để tâm.

"Ba tôi ông ấy cái gì cũng tốt, chỉ có đối xử với mẹ tôi là không tốt. Trong nghìn cách để yêu bà ấy, ba tôi lại dùng cách tồi tệ nhất. Đến cuối đời vẫn là tự giam lỏng bản thân ở nơi này cùng với người kia."

Nhà kính rất lớn, vườn hoa rất rộng, mỗi ngày một mình ngây ngốc ở đây không biết tới bên ngoài, dù là ai cũng sẽ không chịu được nổi.

Chính vì không chịu được nổi nên cho dù mẹ của hắn có yêu ba hắn , bà ấy càng hận ông ta hơn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net