Chương 82

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#chiachobanmotnua

Takemichi ngồi trên giường cầm khăn lau khô tóc, điện thoại trong tay hiện lên thông báo tin nhắn. Mỗi ngày Lirgh cứ đều đặn nhắn tin tới hỏi cậu những vấn đề lặt vặt, hắn tới nơi khác công tác cũng đã được một tuần hẳn là sắp quay về rồi.

Lirgh: Đang làm gì vậy?

Takemichi nhìn tin nhắn gửi tới vài giây rồi gửi lại một câu.

"Đang nghĩ xem anh có phải rất rảnh rỗi hay không?"

Bên kia trả lời lại rất nhanh.

Lirgh: Tại sao lại nghĩ vậy, hửm?

Takemichi: Mỗi ngày đều gửi tới mấy tin nhắn vô nghĩa, anh nói xem chủ tịch các anh đều rất rảnh đúng không?

Lirgh: Không có rảnh rỗi như vậy nhưng nhắn tin với cậu không phải việc vô nghĩa.

Takemichi ngây người nhìn dòng chữ trong màn hình điện thoại một hồi, trước mắt lại nhảy tới một câu.

Lirgh: Vậy cậu nói xem con người cậu lạnh nhạt thành tính, có phải rất buồn chán hay không?

Takemichi: Rất buồn chán.

Takemichi rũ mắt, mới chỉ hai năm sống bên cạnh ông mà chính cậu cũng chẳng nhận ra bản thân nữa rồi. Nhiều năm như vậy cũng hiểu được lòng người ấm lạnh, đương nhiên không thể vô tư như ban đầu nữa.

Điện thoại trong tay rung lên, Takemichi nhận cuộc gọi tới, vừa đặt bên tai đã nghe được giọng nói trầm thấp của Lirgh.

"Nhìn xuống dưới đi."

Ngón tay cậu siết chặt lấy điện thoại, mi mắt cũng run lên. Takemichi hai ba bước đi tới ban công nhìn xuống phía dưới căn nhà.

Trong bóng đêm, Lirgh đựng tựa vào xe cầm điện thoại đang sáng lên đặt sát bên tai, mắt đen thâm thúy hướng tới phía cậu đang đứng.

Một tay hắn đút vào trong túi áo khoác dạ, một thân tây trang tối màu trong gió đêm càng thêm rét lạnh.

Bên tai lại nghe thấy tiếng nói mơ hồ còn có tiếng cười như có như không.

"Không phải nói đang buồn chán sao, mặc quần áo rồi xuống đây, tôi đưa cậu tới một nơi."

Tai của Takemichi tê rần, giọng nói từ tính của đàn ông vẫn còn lảng vảng quanh đây, hơi thở cũng trở nên khẩn trương hơn.

"Được."

Nói xong cậu liền quay về phòng khoác thêm cái áo khoác rồi đi nhanh xuống nhà. 

Hi Hoa đang nằm trên sô pha nghe động tĩnh từ phía cầu thang thì ngẩng đầu lên nhìn.

Chỉ thấy Takemichi gấp gáp chạy ra ngoài, chân mèo điểm một cái phi tới trước mặt cậu.

"Loài người ngu ngốc, định mặc ít như vậy mà ra ngoài à, mau mặc thêm đồ vào."

Đối mặt với cằn nhằn của Hi Hoa, cậu chỉ khựng lại nhìn nó một chút rồi đi giày chạy ra khỏi nhà. Hi Hoa thấy thế, giận đến mức lông mèo cũng xù lên nhảy ra ngoài theo sau lưng Takemichi.

Lirgh đưa tay vào túi áo lấy ra một bao thuốc lá, vốn định tìm bật lửa để châm một điếu thuốc nhưng nghĩ đến gì đó thì cất lại bao thuốc lá vào túi áo.

Có lẽ Takemichi sẽ không thích mùi thuốc lá.

Vẫn là thôi đi.

Cửa nhà cạch một tiếng mở ra, Lirgh nhìn cậu hấp tấp chạy tới, trên người vẫn mặc đồ ngủ chỉ kịp choàng thêm áo khoác len. Hắn thở dài một hơi, nhóc con này chưa bao giờ khiến hắn hết lo lắng.

Takemichi thấy hắn thì bước chân mới ngừng lại, người đàn ông cao lớn mang theo hơi lạnh tiến đến phía cậu, đáy mắt không dấu nổi vài tia dịu dàng.

Lirgh cởi áo khoác dạ trên người rồi khoác lên vai Takemichi, mang theo hơi ấm cùng mùi hương đặc hữu của hắn.

"Nhớ tôi đến mức này sao?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net