Chương 87

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#chiachobanmotnua

Người của Lirgh nhanh chóng xông vào chế trụ thủ hạ của gã trung niên, ngay cả gã cũng bị hai tên mạnh mẽ túm chặt ghì dưới mặt đất.

"Mày..."

Gã ta ra sức giãy giụa, mắt trừng lớn đầy tơ máu đăm đăm nhìn về phía Lirgh.

"Nhiều năm như vậy, tôi để yên cho chú không phải để chú cắn chặt tôi không buông."

Lirgh cẩn thận bế Takemichi lên, trước khi đi để lại một câu.

"Đưa ông ta đi, những người khác tống hết vào tù, nếu người của tôi có mệnh hệ gì thì khiến cho đám đó ăn cơm tù đến hết đời."

Lirgh cấp tốc đưa cậu tới bệnh viện tư nhân, người trong lòng suốt một đường chẳng có phản ứng gì khiến hắn một trận chua xót.

Tất cả là do hắn kéo cậu vào rắc rối này.

Đến trước cửa bệnh viện, Takemichi được đặt trên xe đẩy cứu thương, Lirgh vội vã quay sang nói với y tá.

"Gọi bác sĩ August đến ngay lập tức."

Y tá kia cũng bị bộ dạng đáng sợ của Lirgh dọa đến xanh mặt, không nói hai lời chạy đi tìm vị bác sĩ kia.

Không bao lâu, August liền xuất hiện, thấy Lirgh đang khẩn trương đuổi theo xe đẩy thì chạy tới hỏi.

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

"Người chú kia của tôi đem cậu ấy đi tẩy não, mau kiểm tra xem có vẫn đề gì không?"

Thấy Lirgh gấp đến mức này August có chút sửng sốt.

"Đưa cậu ấy tới phòng chụp CT, cậu ở đây chờ."

Nói rồi đẩy cậu đi.

Lirgh đứng yên bất động mắt vẫn không rời người nằm trên xe đẩy. Hắn kể từ khi đưa cậu từ nơi đó tới bệnh viện vẫn chưa từng buông lỏng, tây trang thẳng tắp cũng trở nên nhăn nhúm không ít.

Trong đầu hắn bây giờ là một mảng hỗn loạn, nếu khi đó hắn không đến kịp.

Chậm một chút nữa thôi, cậu có phải sẽ không nhớ ra hắn nữa không?

Sẽ hận hắn đến chết.

August sau khi kiểm tra não bộ cho cậu một lượt, Lirgh thấy August rời khỏi phòng liền đi tới.

"Sao rồi?"

August nhìn hắn một lúc rồi nói.

"Tạm thời không có gì đáng ngại, trong người cậu ta có một lượng thuốc mê cùng một số thành phần khác khiến cơ thể suy nhược nên mới ngất đi, sau khi đưa trở về tiếp tục theo dõi, sốc điện như vậy không chừng sẽ để lại di chứng."

August hơi híp mắt lại, có chút ý vị thăm dò.

"Cậu nhóc kia là ai vậy? Khiến cậu để tâm đến mức này."

Lirgh biết được tình hình của cậu lúc này mới thả lỏng mấy phần.

"Không có gì cả."

Đối với câu trả lời qua loa này của hắn, August cực kì bất mãn, nhưng nếu hắn không muốn nói thì sẽ không nói.

Thở dài một hơi, con trai lớn rồi, biết bí mật yêu đương rồi.

"Tại sao lão già kia đột nhiên nhắm tới cậu ta vậy?"

Lirgh trong lòng hiểu rõ người chú kia vẫn còn hận người cha sớm đã không còn của hắn, chỉ là lần này ông ta đánh chủ ý lên người hắn để ý.

Tuyệt không thể bỏ qua.

Khắp nơi xung quanh đều tối tăm, trên người bị trói không thể cử động. Người đàn ông khẽ gầm một tiếng.

Chợt cửa mở ra miễn cưỡng lọt vào một chút ánh sáng, gã ta khó khăn nhíu mắt nhìn về phía cửa lớn. Tiếng chân ngày càng tiến gần như lộp bộp đánh vào trong suy nghĩ của gã.

"Dội nước cho ông ta tỉnh táo một chút."

Lirgh ngồi vào trong góc tối, con ngươi như tu la ghim thẳng vào người gã, trên gương mặt góc cạnh hoàn toàn không có độ ấm.

Khí thế sát phạt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net