Chương 88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#chiachobanmotnua

Một xô nước dội đến khiến ông ta rùng mình hai cái, nước từ đỉnh đầu chảy xuống vừa ướt vừa lạnh. Cổ họng nghẹn ứ phát ra âm thanh khản đặc khó nghe.

"Bao nhiêu năm rốt cuộc cũng thanh lý môn hộ rồi?

Lirgh nhấc mi mắt.

"Thanh lý môn hộ? Nếu tôi thực sự muốn như vậy thì không để ông sống yên ổn cho tới bây giờ rồi."

Gã gục đầu ánh mắt khép hờ, phía bên kia lại nghe được.

"Còn không phải mẹ tôi chừa cho ông một con đường sống, người như ông vốn không đáng sống."

Âm thanh như sóng gầm, ông ta nghe xong lời này liền lặng người, mắt trừng lớn.

"Không, không thể nào."

Lirgh gằn giọng.

"Năm đó, ông hại mẹ tôi bị giam cầm không được bước chân ra ngoài còn dám mở miệng nhắc đến ân tình?"

"Cho ông ta đọc kĩ."

Nói rồi, Lirgh rút một tờ giấy hơi ngả màu sai người đem đến trước mặt gã để cho gã thấy rõ nội dung bên trong. Chữ viết nắn nót thẳng tắp thành từng dòng, có thể nhìn ra được cùng với người viết một dạng thanh tú.

Người đàn ông đọc lướt nhanh, đầu tiên cũng chỉ là mấy lời nói nhắn nhủ tới người anh trai kia của gã cùng con trai hắn, trong lòng gã ẩn ẩn đau.

Gã làm sao mà không biết được, cô ấy chỉ yêu anh trai gã.

Là gã cố chấp, ngu ngốc.

Ngu ngốc tới mức dồn ép cô ấy vào chân tường, lại cứ cho rằng cái gã đưa tới là chân tình. Rõ ràng là ép chết cô ấy.

Bao năm qua, cứ ngỡ kí ức kia phủ bụi sẽ không còn dày vò gã nhưng hôm nay cảm giác nghẹt thở lại ập đến từng chút một bóp chặt khí quản làm cho gã hít thở khó khăn.

Lướt đến một hồi, lúc này gã mới ngơ ngẩn.

Tưởng tượng đến người kia hoàn toàn buông bỏ oán hận trong lòng, đặt bút xin cho gã một con đường sống.

Gã vì cái gì không buông bỏ.

Lirgh nhìn người trước mặt thất thần, khuôn mặt cũng ngây dại liền cảm thấy nực cười.

"Những năm qua, bằng chứng ông ở sau lưng tôi nhúng tay vào thị trường cổ phiếu cũng chuẩn bị sẵn rồi, lần này chú ở trong tù từ từ suy ngẫm đi."

Không có lời đáp lại.

Lần này suy ngẫm có thể là cả đời.

Lirgh cũng không muốn ở lại nơi này nữa, Takemichi còn đang chờ hắn.

Lúc hắn tới bệnh viện, cậu vẫn chưa tỉnh lại. Bên ngoài cửa sổ trời cũng chuyển tối, hắn ngồi cạnh giường bệnh lẳng lặng nhìn Takemichi.

August mở cửa tiến vào, không đành lòng nhìn hắn hồn vía trên mây, khuyên nhủ một chút.

"Cậu về thay quần áo đi, lôi thôi chết đi được, bộ dạng dọa người như vậy đến khi người tỉnh lại còn không bị cậu dọa ngất tiếp."

Lirgh lắc đầu, không có ý định rời đi.

"Tôi ở đây thêm một lúc. Bác sĩ không đi cứu người sao? Không bằng đi lo cho bệnh nhân của cậu đi."

August biết mình khuyên không được liền rời đi.

Trong phòng bệnh lại yên tĩnh như cũ, mùi thuốc sát trùng nồng đến khó chịu.

Không biết trôi qua bao lâu, cậu mới tỉnh lại.

Mắt hơi nhíu nhíu rồi chậm chạm mở ra.

"Tỉnh rồi sao?"

Cậu hơi nghiêng đầu nhìn về phía Lirgh, vừa lấy lại được tiêu cự trước mắt liền nhòe đi, đầu cũng choáng đến lợi hại khiến cậu sững sỡ.

Nhưng chỉ một lúc liền biến mất.

"Sao vậy?"

Lirgh thấy Takemichi có chút không ổn muốn gọi người tới kiểm tra thì cậu lắc đầu.

"Mới tỉnh lại, đầu có hơi choáng, không sao."

Thấy Takemichi chống người muốn ngồi dậy, Lirgh liền giúp cậu. Takemichi ngồi thẳng người, cảm nhận được toàn thân tê mỏi nhưng không đến mức không cử động được, vẫn còn tốt.

"Cảm ơn anh."

Lirgh hạ mắt.

"Bác sĩ nói không đáng lo ngại, cơ thể có gì bất thường không?"

Takemichi lắc đầu.

"Không có."

Lirgh biết chuyện này cậu sẽ không trách hắn nhưng hắn thực sự không bỏ qua được tâm trạng lúc này của bản thân. Hắn tự trách tại sao lại cuốn cậu vào vũng bùn đen kịt của hắn.

Hai bên im lặng, không ai nhắc đến chuyện vừa xảy ra, cũng không muốn nhắc lại.

Dưới sự khẳng định bản thân hoàn toàn không sao của Takemichi, Lirgh mặc dù không yên lòng vẫn phải bất đắc dĩ đưa cậu về nhà.

Tạm biệt Lirgh, Takemichi xoay người đi vào trong, phía trước chợt mờ mịt, đầu cũng ong ong giống với tình huống lúc cậu vừa tỉnh lại.

Takemichi sửng sốt một hồi.

Xem ra điện từ cái máy kia cũng không phải tầm thường.

Sau khi lấy lại được tiêu cự, Takemichi mới nhấc chân đi vào nhà, khắp người chỗ nào cũng thấy không khỏe, thật muốn ngủ một giấc.

Đem hết mọi thứ vứt ra phía sau, không muốn suy nghĩ gì nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net