Chương 99

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#chiachobanmotnua

August vừa rời khỏi phòng cấp cứu, tay gỡ khẩu trang y tế ra liền nhìn thấy Lirgh bế Takemichi đi tới khiến hắn muốn chửi thề.

Đệt.

"Người vừa tỉnh lại đã vội vàng chạy tới chỗ tôi phát cẩu lương?"

Lirgh liếc qua August một cái, lười chú ý tới hắn.

"Đừng phí lời, tới kiểm tra cho em ấy một chút."

Sau đó Takemichi được đưa tới phòng chụp chiếu, còn August đến phòng làm việc của hắn cùng với Lirgh.

"Sao đột nhiên lại làm kiểm tra não?"

Lirgh đặt tay lên thành ghế gõ gõ mấy cái.

"Em ấy không nhớ ra tôi nữa."

"Nói cụ thể hơn đi."

Lirgh nói sơ qua cho August trạng thái của cậu, August trầm ngâm một chút rồi nói ra một câu.

"Có lẽ nào là chứng phong bế kí ức."

Lirgh nhíu mày.

"Trong lúc cậu ta mất ý thức, não của cậu ta đã tự động khóa lại những điều mà cậu ta không muốn nhớ tới nữa."

Thấy Lirgh không nói gì, August lại thêm vào một câu.

"Đây cũng chỉ là phỏng đoán của tôi, còn phải nói chuyện trực tiếp với Takemichi mới rút ra được kết luận chính xác."

Thời gian chụp CT cũng không quá lâu, nhận được kết quả não bộ hoàn toàn bình thường, không có bất cứ thứ gì đáng lo ngại.

August đưa cho cậu một cốc nước ấm, rồi kêu cậu ngồi xuống nói chuyện với hắn.

"Cậu hiện tại mấy tuổi?"

Takemichi suy nghĩ một chút mới đáp lại.

"Sau khi đón sinh nhật liền sang 8 tuổi ạ."

Đáp án khiến August nhướng mày.

"Cậu có đặc biệt nhớ được điều gì không?"

August hỏi cậu rất nhiều, hầu hết là vấn đề mà Takemichi không thể lí giải nổi, đôi lúc còn không biết trả lời như thế nào.

Lirgh không nhìn được nữa liền đứng lên.

"Không cần phải trả lời nữa."

August dĩ nhiên để ý được sự lúng túng từ câu trả lời của cậu, Lirgh không nỡ nhìn Takemichi khó xử liền không cho hắn hỏi nữa.

Hắn đứng dậy quay sang nói với Lirgh.

"Kí ức của cậu ta chỉ dừng lại ở mức 8 tuổi, những việc sau đó hoàn toàn không có nhớ tới, nếu muốn cậu ta nhớ lại phải kích thích bản thân cậu ta những điều trước kia cậu ta từng trải qua."

August ngập ngừng rồi nói tiếp.

"Nhưng nếu cậu ta không muốn nhớ lại, cách này có lẽ không khả quan."

Lirgh ừm một tiếng cầm tay Takemichi dẫn đi.

Một đường thấy hắn không nói câu nào, Takemichi một chút lại liếc sang, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi hắn.

"Tại sao chú bác sĩ lại nói trí nhớ của cháu chỉ ở mức 8 tuổi vậy?"

Lirgh quay sang, chưa để hắn nói, cậu đã nhíu mày miệng làu bàu.

"Cháu vốn dĩ đã là 8 tuổi mà."

Lirgh thấp giọng cười, dáng vẻ bây giờ của cậu hồn nhiên như vậy không hề giống như trước kia cái gì cũng không muốn để lộ ra.

Tự biến mình thành một thân gai góc, không cho người khác có cơ hội chạm vào.

Như vậy cũng tốt.

So với một Takemichi có quá nhiều ưu tư phiền muộn, cậu như vậy có lẽ sẽ sống vui vẻ hơn.

"Chú à, mẹ cháu có nói là khi nào sẽ trở về hay không?

Lirgh miết khóe mắt của cậu.

"Khi nào mẹ em về tôi sẽ nói với với em."

Takemichi cao hứng gật đầu, trong bụng đôt nhiên réo lên âm thanh như trống bỏi.

"Đói rồi sao"

Cậu đưa tay xoa bụng, rầu rĩ gật đầu.

"Em cũng không phải là gà con, gật đầu nhiều như vậy làm gì."

"Tôi đưa em đi ăn."

Takemichi nghe được Lirgh sẽ dẫn mình đi ăn, chân tay như muốn khua tới loạn xạ, miệng nhỏ cười không ngừng lại được.

"Chú có thể đưa cháu đi ăn thịt nướng không? Cay một chút. Chú có ăn được cay không ạ? Ăn xong có thế uống sữa đậu, nhất định sẽ không cay."

Lirgh ôn nhu nhìn cậu.

"Được, đều cho em ăn hết."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net