Chương 98

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#chiachobanmotnua

Takemichi nghe thấy tiếng loạt xoạt liền rời sự chú ý từ hồ nước hướng mắt về phía người đang đi tới.

Lirgh si ngốc nhìn cậu, hắn từ từ rút ngắn khoảng cách hai người, sợ rằng viễn cảnh tươi đẹp trước mắt một giây sau hóa thành cát bụi.

Nhưng thiếu niên đối diện hắn thực sự quá mức chân thực, đến nỗi hắn có chút hoảng hốt.

"Takemichi?"

Hắn đem hết dũng khí gọi một tiếng, sau đó khẩn trương chờ đợi cậu trả lời.

Takemichi chớp mắt hai cái, chần chừ nửa ngày mới đáp lại.

"A?"

Vừa dứt lời, cơ thể bỗng chốc bị ôm tới chặt cứng, sức lực của hắn có chút không khống chế được khiến cậu ẩn ẩn đau, ấn đường nhíu lại.

Lirgh lúc này hoàn toàn không lí giải được cảm xúc của mình như thế nào, nhưng hắn biết

Lần này nhất định không phải là ảo giác của hắn.

Cậu tỉnh lại rồi.

Cả thế giới vì người mà bừng sáng.

Takemichi than đau một tiếng rồi ngơ ngác hỏi.

"Chú..là ai?"

Một câu này khiến Lirgh triệt để choáng váng, cả người hắn khựng lại.

Hắn buông cậu ra kinh ngạc nhìn khuôn mặt nghi hoặc của cậu, dường như muốn xác thực lại điều mình vừa nghe thấy mà nói.

"Em nói cái gì?"

Takemichi xoa xoa cánh tay bị hắn ôm chặt.

"Chú quen biết cháu sao?"

Takemichi có chút không hiểu, đối với người đàn ông đột nhiên xuất hiện, cậu thực sự không có một chút ấn tượng.

"Chú này?"

Cậu đảo mắt một vòng nhìn cảnh vật xa lạ.

"Nơi này là nơi nào vậy? Cháu không tìm thấy mẹ, chú có biết mẹ cháu ở đâu không?"

Lirgh không biết vì sao Takemichi sau khi tỉnh lại, hoàn toàn không nhớ gì về hắn. Đối diện với đôi mắt tròn xoe của cậu, hắn thu lại tâm tình hoảng loạn của mình nói.

"Mẹ em phải tới một nơi rất xa, còn nhờ tôi chăm sóc cho em. Sau này em theo tôi, không cần phải lo lắng."

Takemichi gật gật đầu, lại lần nữa hỏi Lirgh.

"Chú tên là gì? Mẹ cháu không có nhắc tới chú."

Hắn khẽ cười xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu.

"Tôi tên là Lirgh."

Đầu nhỏ của Takemichi lại gật thêm hai cái, bộ dạng sắp thành con gà mổ thóc rồi.

"Trước tiên em theo tôi tới bệnh viện kiểm tra một chút."

Cậu nghiêng đầu hỏi.

"Tại sao phải tới bệnh viện ạ?"

Lirgh nói dối phi thường thành thạo, dáng vẻ nói dối trấn tĩnh đến mức điều hắn nói là đương nhiên.

"Em bị sốt cao, tỉnh lại sẽ thấy mệt mỏi, tôi đưa em tới bệnh viện kiểm tra lại thân thể."

Takemichi suy nghĩ một hồi.

Đúng là khi tỉnh lại, đầu hơi choáng váng, cơ thể nặng như đeo chì, chân tay còn rất tê mỏi. Hóa ra là do cậu bị sốt cao.

Mắt xanh nhìn Lirgh dè chừng nói.

"Chú có thể bế cháu được không, chân không còn sức nữa rồi."

Lirgh chỉ cười không nói gì, vòng tay ra sau nhấc bổng Takemichi lên.

"Như vậy đúng chứ?"

Takemichi khóe mắt cong cong gật đầu


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net