Cách để cứu lấy một sinh mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 3: Cách để cứu lấy một sinh mệnh
Tóm tắt:

Kaito ngước lên, mỉm cười dù hai hàng lông mày cau lại, “Cô biết không, nếu mà tôi không biết được chuyện con chuột thí nghiệm vẫn còn sống vào ngày mai thì tôi đã thấy tội nó kinh khủng vì phải chết nhiều lần thế này.”

Haibara im lặng một lúc lâu rồi lên tiếng, “Tôi nói với anh đối tượng thí nghiệm là chuột à?”

Cảnh báo: Tự tử; Thí nghiệm trên cơ thể người; Kaito hóa điên; Miêu tả chi tiết nhiều cảnh bạo lực.

Đây là phần u ám và bạo lực nhất trong series, cẩn trọng khi đọc.

Viết lại thông tin của chất độc tốn đến mấy tiếng đồng hồ, cũng vì trí nhớ thấu niệm của cậu ép cậu phải chép lại toàn bộ bằng nét chữ của Haibara – y hệt như những gì cậu đã đọc được. Cô bé nhà khoa học kia cũng phải tốn thêm vài tiếng nữa để đọc qua toàn bộ và lọc ra những phần quan trọng nhất. Cuối cùng, vào gần nửa đêm, cô đánh lên máy tính hai trang giấy và in ra, đưa nó cho Kaito.

“Học thuộc cái này đi,” Cô nói, “Đây là tất cả những gì tôi cần để nghiên cứu chất độc và thuốc giải. Còn nữa, nếu anh có thể tìm được những nguyên liệu nằm trong danh sách, tôi sẽ có đủ mọi thứ để bắt tay vào làm.”

Kaito ngồi ghi nhớ cả bản nghiên cứu lẫn danh sách rồi gục xuống bàn café.

Họ không gọi cậu thám tử đến vào ngày hôm ấy.

@            @            @            @            @

Kaito gọi cho Haibara ngay khi cậu vừa thức giấc, nói cho cô cái mã vòng lặp thời gian và quá trình làm việc của hai người. Tìm những hóa chất cô cần rất dễ dàng khi KID quen biết cả một mạng lưới buôn bán mấy thứ ấy. Cậu đã cần rất nhiều loại hóa chất mấy năm qua nên cũng chẳng có gì lạ khi cậu còn giữ liên lạc với mấy tay buôn.

Khi Kaito đến gõ cửa, một cô bé ra mở cửa và đưa tay về phía anh đầy mong đợi. Kaito đặt một túi nilon đựng đầy những thứ cần thiết lên bàn tay đó. Anh giữ lại túi thứ hai bởi vì thể nào cô bé cũng không xách nổi cả hai cùng lúc.

“Để chúng ở đâu?” Cậu hỏi.

“Cứ đặt lên bàn bếp.” Cô nói, đứng sắp xếp lại chai và hộp đựng. “Có sẵn công thức nên tạo lại chất độc thì dễ rồi, giờ tôi sẽ bắt đầu chế thuốc giải. Anh là người viết lại công thức đúng chứ?”

“Cô bảo cô chỉ cần hai trang công thức với mấy món trong danh sách thôi.” Kaito đáp lại, đưa những trang giấy anh đã viết vào sáng nay trước khi đi tìm mua mấy chất hóa học cần có.

Haibara cầm lấy xấp giấy, lật nhìn sơ qua nội dung rồi gật gù, “Tôi sẽ nghiên cứu ở dưới phòng thí nghiệm tầng dưới. Khi nào cần thì tôi sẽ gọi anh.”

“Được thôi…?” Kaito cảm thấy sự tò mò trong lòng nổi lên.

Haibara liếc cậu một cái, “Đừng đi xuống dưới khi tôi chưa cho phép. Lỡ anh làm tôi giật mình, đổ nhầm chất này vào chất kia rồi nó nổ thì sao.”

Kaito hình như gặp phải chuyện đó một lần với người của Tổ chức Áo đen rồi. Ôi đám nhà khoa học. Cậu không muốn lặp lại khoảnh khắc đó xíu nào. “Hiểu rồi.”

“Tốt.” Haibara gật đầu, xách một túi đồ đi xuống dưới lầu.

“Cô cần xách phụ-?”

“Không.” Cô lạnh lùng đáp lại và đi khỏi tầm mắt cậu.

“Không thì thôi,” Kaito lẩm bẩm với chính mình. Giờ thì cậu có cả đống thời gian đợi Haibara gọi nhờ giúp đỡ. Đây là lần đầu nên cậu không biết vào lúc nào thì cô sẽ thí nghiệm xong, thế là cậu phải ở đây đợi rồi. Mà hiện tại cậu đâu thể ra ngoài để làm chuyện gì khác được, vì ngày mai mọi thứ cũng trở về lại như cũ thôi.

Cậu đi về hướng ghế sofa đối diện TV, ngồi xuống và cầm remote lên. Tìm cái gì đó để giết thời gian thôi. Kênh 1 chắc đủ giải trí cho hôm nay… rồi ha.

Vài giờ nặng nề trôi qua. Haibara lâu lâu sẽ đi lên để lấy mấy chất hóa học cần thiết; đôi khi là lấy café. Mỗi lần như vậy, Kaito sẽ ngước lên nhìn cô đầy hy vọng, nhưng cô chẳng để tâm mà cứ thế đi xuống lại bên dưới, để cậu ở lại một mình.

Kaito thở dài, chuyển sang kênh tin tức đang đưa tin về lời thách đấu cho KID. Đôi mắt man dại của Ishimoto trên màn hình nhìn thẳng vào tâm can cậu.

Ishimoto đã ở trong vòng lặp bao lâu?

Kaito đã chịu đựng được 119 ngày.

Ishimoto đã thử tự tử để chấm dứt vòng lặp bao nhiêu lần?

Kaito đã thử 34 cách chết khác nhau rồi.

Cái vòng lặp đã khiến Ishimoto hóa rồ đến mức nào khi ông ta quyết định tự tử sau khi KID đã giải thoát ông ta khỏi lời nguyền chứ?

… Liệu khi mọi chuyện kết thúc, Kaito có thành ra như thế không?

Kaito rùng mình. Ban đầu thì câu trả lời “không” được thốt ra chắc như đinh đóng cột, nhưng còn bây giờ? Sau rất nhiều ngày như thế này? Những ngày 13 tháng 2 kéo dài nửa năm?

Kaito không biết sau này cậu sẽ làm cách nào để sống tiếp vào ngày tiếp theo thật sự.

Dòng suy nghĩ của cậu bị cắt ngang khi Haibara thả mình xuống ghế sofa cạnh bên anh. Đầu cô hơi cúi, vai cũng trễ xuống vì những gánh nặng mà Kaito không thể nào biết được. Kaito ngồi thẳng lưng dậy.

“Thí nghiệm số 0001 thử thuốc giải cho Apotoxin 4869,” Cô nói, giọng nặng nề vì mệt mỏi, “Xuất huyết nội sọ. Kết quả: Thất bại.”

Kaito không biết phải nói gì. ‘Lần sau sẽ tốt hơn thôi’ nghe không thích hợp lắm, vì Haibara hiện tại nào có lần sau.

“Đây là công thức tôi đã thử,” Cô nói, đưa một tờ giấy cho cậu xem, “Học thuộc nội dung với kết quả đi.”

Đưa tay đón lấy tờ giấy, Kaito ghi nhớ nó vào đầu (dễ như ăn bánh), nhưng cứng người lại khi cảm thấy có cái gì đó tựa lên cánh tay mình. Cậu nhìn xuống và thấy Haibara đang tựa vào anh, đầu vẫn cúi xuống.

Hẳn là phải mệt lắm. Kaito nghĩ, đưa một tay vòng qua vai cô để giữ chắc lại. Ngủ một xíu cũng không sao đâu nhỉ…

Kaito ngửa đầu ra sau, quay sang nhìn đồng hồ. Hiện tại đang là 4:00 chiều, một, hai tiếng nữa cậu sẽ gọi cô dậy để ăn tối.

Và cứ thế, Kaito nhắm mắt lại.

@            @            @            @            @

Cậu cứ thế mà ngủ quên luôn.

*             *             *             *             *

“Thí nghiệm số 0002, vỡ lá lách. Nhiễm khuẩn hệ thống miễn dịch.”

@            @            @            @            @

“Thí nghiệm số 0023, toàn bộ hệ thống thần kinh ngừng hoạt động. Kích tim thất bại.”

@            @            @            @            @

“Thí nghiệm số 0047, thần kinh thị giác bất ngờ có chuyển biến xấu. Hai cầu mắt hoàn toàn tan chảy.”

@            @            @            @            @

“Thí nghiệm số 0063, nổi nhọt khắp cơ thể và trên một vài cơ quan nội tạng,” Haibara liệt kê các triệu chứng, “Chết mười phút sau đó.”

Kaito viết lại kết quả lần thí nghiệm để dễ nhớ hơn, (và để không phải tốn nhiều thời gian cố bắt chước nét chữ của Haibara vào ngày tiếp theo nữa). Cậu ngước lên, nở một nụ cười gượng, “Cô biết không, nếu mà tôi không biết được chuyện con chuột thí nghiệm vẫn còn sống vào ngày mai thì tôi đã thấy tội nó kinh khủng vì phải chết nhiều lần thế này.”

Haibara im lặng một lúc lâu rồi lên tiếng, “Tôi nói với anh vật thí nghiệm là chuột à?”

Kaito chớp chớp mắt và ngẩng đầu lên nhìn Haibara. Lần đầu tiên kể từ giây phút cô đặt chân ra khỏi căn phòng thí nghiệm bên dưới, cô nhìn thẳng vào mắt anh. Ánh tím chạm sắc nâu đỏ, và chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ khiến Kaito hiểu ẩn ý của cô.

Nhưng cậu không muốn tin.

Bỏ ngoài tai tiếng gọi tên, cậu chạy xuống tầng bên dưới và đối diện với cảnh tượng kinh khủng nhất đời mình.

Conan – Kudo Shinichi – Cậu thám tử bị trói chặt trên bàn thí nghiệm, khắp cơ thể là những nốt nhọt rỉ máu. Lồng ngực cậu ta bị mổ banh ra xác chết trong phòng khám nghiệm tử thi, như thể Haibara không biết nguyên nhân gây ra cái chết của cậu là gì. Như thể vẫn chưa đủ để tim cậu quặn lên đầy đau đớn, mắt cậu nhìn vào cặp mắt xanh biển mờ đục chết chóc đáng ra phải ánh lên sự tò mò, vui tươi, đau buồn – cảm xúc nào cũng được.

“Kuroba-san, để tôi giải thích-!” Haibara lên tiếng, nhưng Kaito nào muốn nghe. Cậu liếc quanh phòng tìm cái ống đựng “thuốc giải” (mỉa mai thay) đã khiến cậu thám tử phải chết đau đớn thế này và tìm thấy nó đang đặt cạnh một ống kim tiêm đã bơm được một nửa.

Không chút đắn đo, cậu cầm lấy nó  và tiêm vào trong da thịt mình.

Thật sự là rất đau. Cảm giác tựa như cậu bị rơi vào nồi nước sôi bỏng da thịt, nội tạng như bị hàng trăm, hàng ngàn con ong đâm chích không ngừng. Vị sắt của máu tràn ngập trong miệng Kaito, nhưng cậu chẳng buồn để tâm.

Chỉ cần cậu không phải nhìn vào cảnh tượng ban nãy thêm một lần nào nữa thì sao chẳng được. Vì cậu biết.

Cậu biết thể nào hình ảnh thi thể Shinichi bị cắt xẻ sẽ khắc sâu vào tâm trí mình.

@            @            @            @            @

Akako đã luôn mong chờ đến cái ngày Kuroba Kaito thừa nhận mình là Kaito KID, nhưng không phải bằng cách này.

Người ngồi trước mặt cô lúc này không phải là tay ảo thuật gia tăng động cô từng biết. Cậu ta trông già dặn hơn tuổi thật của mình rất nhiều, và nhìn mệt mỏi quá mức chịu đựng. Trông cậu ta khác hoàn toàn so với hôm qua, đến mức Akako suýt nữa nhận nhầm cậu ta thành người khác.

“Nước mắt thánh thần,” Kuroba ngồi trên ghế bành lên tiếng. Tư thế thể hiện rất rõ sự tuyệt vọng dù rằng gương mặt chẳng thể hiện gì cả. Cậu ta ngồi cúi người về phía trước, khuỷu tay đặt trên đầu gối còn hai bàn tay thì đan vào nhau. Mắt cậu ta hướng xuống, nhìn vào mặt bàn café của cô, nhưng rõ ràng chẳng để nó vào mắt.

Dòng suy nghĩ của Akako bị cắt ngang bởi những từ ngữ phát ra từ miệng Kaito, “Nghe cái tên đó lần nào chưa?”

Akako im lặng một hồi để ngồi nhớ lại xem có viên đá quý nào tên như vậy không. Cô nhăn mặt, trả lời, “Viên đá đó bị nguyền. Đừng có đụng tay vào nó.”

“Vậy nếu lỡ đụng rồi thì sao?” Kaito nói, nghe bình thản vô cùng.

“Lừa ai đó lấy nó từ tay cậu,” Akako gợi ý.

“Không thích cách đó.”

Mặt cô trở nên đăm chiêu hơn, “Bày tỏ cho người cậu yêu. Truyền thuyết có nói lời nguyền sẽ bị phá vỡ bằng sức mạnh tình yêu.”

“Không có tác dụng.” Cậu đưa tay lên định vuốt mái tóc bù xù của mình, nhưng cuối cùng lại áp lòng bàn tay vào trán, che đi đôi mắt mình. “Cách thứ ba?”

Hàng lông mày của Akako nhíu lại, cô hỏi, “Cậu không yêu Nakamori-san à?”

“Tôi yêu Aoko. Aoko cũng yêu tôi.” Kaito đáp lại, “Chỉ là cô ấy không yêu KID.”

Đáng ra Akako phải cảm thấy cực vui mừng khi nghe đến đó, khi biết được chuyện tình của Kaito và Nakamori-san sẽ chẳng bao giờ thành, nhưng cô chỉ cảm thấy tim mình đau thắt. Cô dịch người sát vào lưng ghê, khoanh hai tay trước ngực. “Không còn ai khác sao?”

Kaito lắc đầu.

Akako tựa má vào lòng bàn tay, “Tôi định bảo cậu thử tìm xem trong tim cậu có hình bóng của tôi không… nhưng nếu tình yêu thanh mai trúc mã của cậu còn chẳng đủ thì tình yêu tôi dành cho cậu chắc chắn không thể làm gì được rồi.”

“Vậy thật sự chẳng còn cách nào khác à?” Kaito đưa cả hai tay lên che mặt lại. Nếu Akako để ý kỹ thì thì có khi cô đã nghĩ cậu ta đang khóc rồi. Nhưng giọng cậu ta chẳng run rẩy hay khàn đi, chỉ chứa đầy sự mệt mỏi trong từng con chữ.

“Tôi sẽ đi hỏi các linh hồn thử,” Cô nói, đứng dậy, “Có khi họ biết cách khác. Cứ ngồi đây đợi tôi về.”

Cô đứng đợi cậu ta gật đầu một cái rồi mới rời đi. Cô thay một bộ đồ phù hợp hơn và ra lệnh cho quản gia chuẩn bị đầy đủ cho một buổi gọi hồn. Khi mọi thứ đã được sắp xếp xong xuôi, cô triệu hồi linh hồn cô thích nhất lên.

“Nói cho ta biết, hỡi linh hồn nơi địa phủ, cách để chấm dứt đau khổ cho Kaitou KID?” Akako hỏi lịch sự nhất có thể. Dù gì thì đám linh hồn giận dữ từ bên dưới lúc nào cũng đầy ác ý.

Một giọng nói phát lên, vang vọng như hàng ngàn tiếng gào thét tuyệt vọng và nhẹ bẫng như một tiếng thì thầm buổi đêm, “Ngươi biết không, Koizumi Akako, ta không thích bị hỏi hoài một câu đâu.”

Akako đứng hình vài giây, mắt hướng xuống, “Ta đã hỏi câu này bao nhiêu lần rồi?”

“Lại một câu hỏi được lặp lại,” Linh hồn trả lời, “Nhưng ta sẽ giải đáp cho ngươi. Ngươi đã triệu hồi ta ba lần để hỏi câu này rồi. Và ta đã đưa cho ngươi câu trả lời hai lần.”

Akako chửi thầm trong đầu. Trò chuyện với những ‘kẻ’ khác dễ dàng vô cùng. Nhưng lần này cô còn chẳng nhớ mình đã hỏi gì ở những lần trước.

“Về Kaito KID, ta sẽ châm chước thêm một lần này nữa.” Linh hồn nói tiếp, “Câu trả lời luôn thay đổi chứ không giữ nguyên bao giờ. Trước đây, từng câu từng chữ ngươi nói ra đều là sự cứu rỗi dành cho hắn.”

“Còn bây giờ?”

“Bây giờ, con quạ nhỏ bay cùng hồng y có thể đã giảng hòa cùng với con bồ câu gãy cánh. Nhưng con quạ nhỏ đấy vẫn phải cần lớn lên và ăn thịt hết bầy quạ khác. Đến lúc đấy thì con bồ câu mới có thể được tìm được bình an.” Linh hồn nói xong câu trả lời mơ hồ đó thì tan biến vào không khí.

Akako thở ra một hơi nhẹ nhõm và giao việc dọn dẹp lại cho tay quản gia. Câu trả lời chỉ được nói ra đúng một lần, nhưng tâm trí cô đã ghi nhớ lại từng câu từ một rồi. Đây chắc chắn chính là câu trả lời mà Kuroba thật sự muốn nghe vào lúc này.

Nhưng khi cô trở lại phòng khách thì Kuroba Kaito đã rời đi rồi.

*             *             *             *             *

Kaito đứng trước cửa nhà Tiến sĩ Agasa, tay nắm chặt lấy khẩu súng. Nó từng là súng bắn bài, nhưng cậu đã gỡ hết mấy phần chỉnh sửa ra và mua vài viên đạn để lắp vào trong ổ. Hiện tại trong súng chỉ có duy nhất một viên đạn thôi.

Một viên thôi cũng đủ rồi.

Cậu đưa tay gõ cửa và đợi, mắt hướng xuống dưới khi cánh cửa được mở ra.

“Em giúp được gì không ạ?” Kaito giật nảy mình khi nghe được câu nói của cậu thám – Shinichi và ngước lên nhìn vào… bạn? Đồng minh? Nạn nhân của cậu?

Cặp mắt xanh màu trời nhìn thẳng vào cậu, trông thì ngây thơ vô cùng, nhưng ẩn sâu trong đó là hàng tá sự nghi ngờ. Chỉ trong chớp mắt, đôi mắt ấy trở nên mờ đục, lóng lánh nước mắt, vùng da xung quanh đầy rẫy những vết thương vẫn chưa khô máu.

Kaito chớp mắt thêm lần nữa, và Shinichi trở lại bình thường như ban nãy.

“Thí nghiệm số 0016, da, cơ và xương tách khỏi nhau.”

Kaito nhắm mắt lại để không phải nhớ đến hình ảnh chính mình tưởng tượng ra.

“Thí nghiệm số 0033, nôn nội tạng ra ngoài.”

Kaito nhắm chặt mắt, nước mắt bắt đầu chảy ra.

“Thí nghiệm số 0054, não chảy ra khỏi tai.”

Kaito nuốt khan.

Kaito không thể chịu đựng được cảnh tượng… đó thêm lần nào nữa. Cậu thà chết còn hơn – dù chẳng bao giờ thành được. (Có khi nếu cậu làm tổn hại đến não mình nhiều lần thì ký ức của cậu sẽ không còn rõ ràng nữa).

“Shinichi…” Kaito nhìn đôi mắt xanh kia mở to ra đầy kinh ngạc, nhưng cậu chẳng buồn để tâm mà đưa ngón tay chạm vào cò súng. “Tôi xin lỗi.”

Cậu áp họng súng vào thái dương.

“Ê-ê! Anh định làm gì?!” Cậu nhóc la lên, cả người cứng lại vì sợ hãi.

Kaito không trả lời, cứ thế mở chốt an toàn của súng và bóp cò.

Một tiếng la vang lên, thêm một tiếng súng nổ, và Kaito ngã xuống đất, nhưng… cậu vẫn chưa chết? Cả thế giới không tối sầm xuống và cậu chẳng thấy đau đớn gì cả. Phải chăng cậu đã thoát khỏi cái vòng lặp vô tận này rồi? Hay cậu lại kẹt chân vào một cái địa ngục khác?

Một tiếng hít thở sâu đầy kinh hãi kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ, cậu ngước lên nhìn Haibara đang đứng nhìn từ cửa nhà, mặt trắng bệnh, cả cơ thể run lên. Tại sao? Cô có bao giờ để tâm gì đến cậu cho đến khi cậu lôi mớ công thức hóa học ra đâu. Với cả Shinichi đâu rồi…?

Kaito giật mình khi ngửi thấy mùi máu và cảm nhận những ngón tay mình ướt đẫm – là tay mà cậu đã cầm súng ban nãy.

“Không…” Cậu thở ra chút oxy còn sót lại trong phổi trong đau đớn và cố gắng ngồi dậy. “Không, không không không không không không!”

Shinichi nằm úp sấp trên vệ đường, máu từ cơ thể đổ ra. Kaito đưa bàn tay run rẩy ra cố gắng chạm vào cơ thể kia, nhưng… cậu không thể. Cậu không thể sống với cảnh tượng như thế này được!

Cậu cầm lấy khẩu súng, áp lên đầu và bóp cò, nhưng-!

Ổ đạn trống không.

“Cấm động đậy!” Haibara hét lớn, chĩa khẩu súng của cô về phía cậu. Kaito giật mình, nhìn cô lùi lại một bước, như thể chuẩn bị chạy trốn.

“Làm ơn,” Cậu cầu xin. Cô không thể chạy được. Cô là niềm hy vọng cuối cùng của cậu. “Bắn đi, làm ơn đó.”

“Sao cơ?” Mặt cô hiện rõ sự hoảng loạn và bối rối.

“Đáng ra không phải là cậu ấy!” Kaito nói, “Người chết phải là tôi mới đúng! Đáng ra phải là tôi!”

“Tôi…” Hai tay cô run lên, từ từ hạ khẩu súng xuống, “Tôi không-!”

“Cô nghĩ gì thế?” Kaito ra lệnh, giọng run rẩy, mặc kệ luôn cái hiện thực là nước mắt đang chảy ướt má cậu. “Bắn đi chứ!”

“Tôi không thể!” Haibara la lên, nước mắt chảy xuống. “Khẩu súng này-!”

Kaito tiến về phía cô.

Cô bóp cò.

Một bó hoa giả xuất hiện từ nòng súng.

Khẩu súng đó là đồ giả.

Khẩu súng là đồ giả và Shinichi đã chết rồi và Kaito vẫn còn sống – tại sao cậu vẫn còn sống chứ đáng lẽ người sống là Shinichi mới phải!

Kaito cắn lưỡi chính mình, để máu trào ngập miệng, để cơn đau đẩy cơ thể cậu vào trạng thái sợ hãi tột cùng, để từng thớ cơ tách khỏi nhau gây ra những đau đớn không chịu nổi.

Cậu nuốt xuống, cố gắng không nôn ra. Hai tay cậu đưa lên bóp lấy cổ mình, nhất quyết không nhổ thứ vừa nuốt xuống. Cậu ngã xuống mặt đường, môi xanh lại, nhưng vẫn nhất định không buông tha chính mình. Haibara chạy lại chỗ cậu và la lớn.

Sau một khoảng thời gian đầy đau đớn, đáng sợ đến mức không thở được, bóng đêm cuối cùng cũng nuốt chửng lấy cậu.

Cảnh tượng Shinichi nằm cách cậu chưa tới một mét, mặt trắng bệnh như người chết ghim sâu vào tâm trí Kaito, trông ám ảnh hơn hình ảnh trong phòng thí nghiệm nhiều – vì đây chính là lỗi của Kaito.

@            @            @            @            @

Kaito thức giấc và cảm giác tự cho một viên đạn vào đầu vẫn còn đeo bám trong tâm trí, nhưng… một sự thôi thúc khác chèn ép nó xuống. Sự thôi thúc được nhìn thấy Shinichi vẫn ổn, vẫn còn sống.

Cậu ta không nằm trên vũng máu nơi vỉa hè. Cậu ta không bị khóa chặt trên bàn thí nghiệm, bị mổ xẻ như tử thi. Không chết vì Kaito.

Cậu gọi cho Haibara, đọc mã cho cô nghe, báo cáo quá trình chế tạo thuốc giải (chỉ nghĩ đến nó thôi cũng đã đủ để cậu chạy thẳng vào nhà vệ sinh sau cuộc gọi).

Cậu không đề cập đến công thức hóa học. Cậu không muốn những ngày trước lặp lại nữa (những tháng trước, tâm trí cậu nhắc nhở, 63 ngày, 63 thí nghiệm, 64 lần Shinichi phải chết).

Cậu không nuốt nổi bữa sáng Aoko nấu. Cậu biết cô nhận ra có gì đó không phải, nhưng cậu cũng chẳng còn năng lượng để che giấu nữa rồi.

Tất cả sự tập trung của cậu đều dồn vào việc đi gặp Shinichi và chắc chắn rằng câu ta vẫn ổn.

Thật ra mà nói thì cậu biết cậu nhóc vẫn ổn. Mỗi ngày đều được khởi động lại. Mỗi ngày khi Kaito chết đi, cậu đều sống lại. Những vết thương cậu có đều biến mất. Những điều cậu thay đổi đều quay lại như cũ.

Nhưng những hình ảnh bên trong tâm trí cậu vẫn cứ hiện ra khiến bụng cậu nôn nao, nhịp thở trở nên dồn dập hơn.

Khi cậu biết đã đến lúc Shinichi đến nhà ông tiến sĩ, Kaito liền đi đến đứng trước cửa nhà với cảm giác déjà vu đeo bám trong lòng.

Không sao cả, cậu tự an ủi chính mình, không mang theo súng. Không có gì làm hại đến cậu ta cả. Không có gì-!

Conan mở cửa và lên tiếng, “Xin chào, anh đến tìm Tiến sĩ Agasa sao?”

Kaito không trả lời ngay, dành mấy giây để nhìn Shinichi và vô cùng – vô cùng – vui mừng khi thấy cậu ta vẫn còn sống. Vẫn sống, tâm trí Kaito bảo, không có chết. Cậu ấy vẫn ổn. Cậu ấy ổn-!

“Ừm, em giúp gì được cho anh không?” Cậu nhóc ngập ngừng, nhưng nhanh chóng trở nên kinh ngạc hệt như Kaito khi thấy nước mắt lăn dài trên má cậu ảo thuật gia trẻ tuổi. “Anh đau ở đâu s-?”

Câu nói của cậu nhóc bị cắt ngang khi Kaito khụy gối xuống, chân không còn đủ sức để nâng đỡ cả cơ thể nữa. Cậu nhóc bối rối đứng nhìn cậu, rồi gọi vọng vào kêu ông tiến sĩ cùng với Haibara trong lúc đưa tay về hướng Kaito.

Không chút suy nghĩ, Kaito kéo cậu nhóc lại, tuyệt vòng vòng cả hai tay ôm chặt lấy cơ thể nhỏ xíu trước mắt. “Tôi xin lỗi, Shinichi! Không lặp lại nữa! Tôi sẽ không bao giờ-! Không bao giờ lặp lại lần nữa!”

Cậu nhóc cứng người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net