Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm.

Ánh mặt trời xuyên qua ngọn cây, len vào cửa sổ sát đất, chim chóc đậu trên cành cây mở to đôi mắt ríu rít.

Dầu trong chảo té tứ tung ra ngoài, một cô gái mặc chiếc tạp dề ô vuông màu hồng nhạt đang đứng cạnh bếp, bàn tay trắng nõn cầm lấy cái chảo, chau mày, nghiêng thân mình để kéo ra một khoảng cách với bếp, lại nhịn không được nhìn vào chảo dầu đang chiên trứng.

"Không có việc gì, dầu sẽ không bắn đến đâu. " Một bên dì Cầm nhìn dáng vẻ này của cô, ôn hòa cười rộ lên.

Cô gái kêu một tiếng "Ai" thật dài, cẩn thận nhích thân người lại gần, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào khuôn chiên trứng.

Trong chốc lát, lòng trắng trứng chuyển sang màu trắng, dì Cầm lấy nắp đậy lại.

Khuôn mặt Đường Ôn bị khí nóng làm cho đỏ lên, nhón chân lấy đĩa sứ trên kệ, dùng cả hai tay cầm đĩa, bộ dáng ngoan ngoãn:  Khoảng bao lâu nữa thì được ạ?".

"Ba đến năm phút là được." Dì Cầm cười trả lời, "Nếu không con lên phòng gọi Hành Niên đi."

"A, vâng ạ." Cô gật gật đầu, để cái đĩa trong tay xuống, chạy chậm qua hành lang lên lầu hai.
Chắc là thức dậy rồi nhỉ?

Cô nghĩ như vậy, vừa đi vừa nhẩm một bài hát, đi đến cuối hành lang lầu hai, đứng trước cửa phòng.

"Cốc cốc cốc --"
Không ai trả lời.
"Cốc cốc cốc --"
Tăng thêm lực gõ cửa, vẫn không ai trả lời.

Đường Ôn buồn bực, nghi ngờ nghiêng mặt áp lỗ tai trên cửa, nghe ngóng động tĩnh bên trong phòng....sột soạt sột soạt, có tiếng ma sát của dép lê lên sàn nhà.

Cạch... cửa được mở ra.

"Buổi sáng tốt lành!" Nghe thấy tiếng mở cửa, Đường Ôn lập tức đứng thẳng dậy, cười tươi, đôi mắt híp lại thành một đường.

Hứa Hành Niên đứng ở cửa ngáp một hơi dài, biểu tình lười biếng, tóc tai hỗn độn.

Anh nghiêng đầu tựa lên cánh cửa, cố gắng nâng mí mắt đánh giá cô gái nhỏ nhắn ở trước mắt, sau đó mới"ừ" một tiếng.

Đường Ôn: "Nên dậy rồi, ăn cơm sáng, hôm nay là ngày khai giảng."

"...... Khai giảng?"

Vốn dĩ ý thức chưa tỉnh táo, nghe thấy hai chữ này thì bừng tỉnh mở to mắt, tỉnh ngủ không ít.

Đường Ôn cười khì khì, chỉ vào đồng hồ đeo tay nói: " Em ở dưới lầu chờ anh?"

Hứa Hành Niên không nói chuyện, tầm mắt dừng trên cái tạp dề màu hồng phấn, nhìn thật cẩn thận.

Tiểu cô nương theo ánh mắt của anh cúi đầu nhìn xuống, nghĩ là anh đang muốn hỏi về cái tạp dề, hai tay nắm chặt, ngoan ngoãn giải thích:"Hôm qua em với dì Cầm đi dạo phố mua được. "

"Ừ", anh lên tiếng, sau đó lại hỏi :" có còn cái nào khác không?"

"...Có ạ", cô phản ứng hơi chậm, bối rối nói:" Có cái củ cải ăn con thỏ."

" Củ cải ăn con thỏ?"
Anh nhướng mày.

" Không phải,, không," ý thức được mình nói sai, Đường Ôn liếm môi, sửa lại, "Con thỏ ăn củ cải ."

" Ừ."

Anh ậm ừ một tiếng lại nói:" Lát nữa sẽ xuống."

"Vâng!"

Hoàn thành nhiệm vụ , Đường Ôn cảm thấy mỹ mãn, lại chạy chậm về phòng bếp, vừa lúc dì Cầm dì đang mở nắp, nói trứng đã xong.

Trứng chiên màu vàng tươi, cô cẩn thận bày lên đĩa, lại rải một ít hành băm lên.

Lấy sữa bò, bánh mì, trứng chiên theo thứ tự bưng lên bàn ăn, mẹ Hứa cũng mới rời giường, thấy Đường Ôn đang sốt cà chua, kinh ngạc hỏi.

"Ôn Ôn sao dậy sớm vậy?"

Cô ngượng ngùng, đỏ mặt đưa miếng bánh mì trong tay cho mẹ Hứa, nhỏ giọng nói: "Bởi vì hôm nay là ngày khai giảng ạ."

Một bên dì Cầm dì nghe xong, cười không khép được miệng, trêu ghẹo:

" Dậy sớm như vậy là vì muốn làm bữa sáng cho Hành Niên đấy, ngày hôm qua còn mua một cái tạp dề riêng nữa, đúng là càng ngày càng hiểu chuyện."

Câu này vừa vặn lại lọt vào tai Hứa Hành Niên.

"Cũng không phải......" Tiểu cô nương còn muốn giải thích, nhưng lại không biết lấy cớ gì khác, giọng nói càng ngày càng nhỏ.

Mẹ Hứa giúp cô khó xử:

" Được rồi, được rồi, con cũng nhanh ăn đi, đồng phục mới nhận có vừa người không?"

Hôm nay là ngày khai giảng của toàn trường học ở thành phố A, học sinh mới sau khi nhận được thông báo trúng tuyển sẽ gửi lại số đo, sau đó nhà trường đặt may đồng phục rồi gửi về cho gia đình học sinh.

Đường Ôn lúc báo số đo còn muốn báo lớn hơn một số, vì sợ tháng sau đi học chắc sẽ cao hơn, đáng tiếc ngoài tóc dài ra một chút, còn lại chả thay đổi gì cả.

" Dạ rất vừa người ạ." Cô vô thức cầm lấy cái nơ gắn ở ngực, đầu cúi thấp nhìn thẳng xuống đôi giày da sáng bóng dưới ánh nắng sớm mai.

Hứa Hành Niên cầm cặp sách đi đến đặt lên ghế ngồi, nhìn lướt qua quần tất đen của cô, không nói gì.

Mẹ Hứa thấy anh ngồi xuống, cười hỏi: "Hành Niên hôm nay sẽ diễn thuyết phải không ?"

Hứa Hành Niên lớn hơn Đường Ôn một tuổi, hôm nay sẽ đọc diễn thuyết trước toàn trường nhân ngày khai giảng .

Cô gái nhỏ đang chăm chú sửa nơ nhưng lỗ tai vẫn không quên hóng chuyện, nghe vậy liền dừng tay, ngạc nhiên đến gần Hứa Hành Niên, ngồi một bên cạnh anh, mông xoay xoay trên ghế.

Hai chân ngắn ngủn quơ quơ, không chạm đến sàn nhà.

"Anh sẽ đọc diễn thuyết sao?"

Khuôn mặt phúng phính mượt mà cười tủm tỉm nhìn anh, lúm đồng tiền bên khóe môi khiến nụ cười càng thêm ngọt ngào.

Hứa Hành Niên liếc mắt nhìn cô một cái, cô gái đang ngồi rất gần anh, tóc dài đến eo xoã xuống theo động tác nghiêng người của cô, vừa lúc cọ nhẹ lên cánh tay trần của anh, mùi thơm quanh quẩn ở chóp mũi.

Anh bất động thanh sắc thu hồi tầm mắt, cầm đôi đũa gắp một miếng trứng chiên trước mặt, lười biếng " ừ"
một tiếng.

" Thật giỏi quá!"

Tuy rằng năm nhất sơ trung anh cũng đại diện tân học sinh lên phát biểu nhưng khi đó cô còn đang học tiểu học, không được chiêm ngưỡng tận mắt, chỉ được nghe mẹ Hứa kể lại với xem ảnh chụp.

Lần này xem như thỏa mãn được mong đợi của cô rồi.

Hứa Hành Niên nâng nhẹ khóe miệng, cắn miếng trứng chiên, nhai nhai hai cái, cảm giác rất vừa miệng, độ chín vừa đủ, còn định lên tiếng khen thì "rắc"..... tiếng vỏ trứng bị cắn vỡ.

Anh dừng một chút, không tiếp tục nhai.

"Ăn ngon không ạ?"

Đường Ôn dùng ánh mắt trông mong nhìn anh, lông mi dài như bàn chải, âm điệu mềm mại.

Hứa Hành Niên nhìn bộ dáng mong chờ được khen của cô gái nhỏ ngồi bên cạnh, bất giác liếm môi, đêm cả trứng lẫn miếng vỏ trứng nuốt xuống, thản nhiên"ừ" một tiếng coi như trả lời.

Cô gái nhỏ thở phào một hơi, cuối cùng cũng yên lòng, mới bắt đầu ăn bữa sáng.

Mẹ Hứa cười nhẹ, đấy ly sữa bò đến trước mặt đến Đường Ôn: "Ôn Ôn, uống nhiều sữa bò vào nhé."

Cô ngoan ngoãn gật đầu, nâng ly lên, lại liếc mắt nhìn sang Hứa Hành Niên, thấy anh cũng đang cầm ly sữa bò trong tay, tròng mắt quay tròn.

Hứa Hành Niên hiểu ý nghĩ của cô, nhăn lại mày, không tình nguyện cũng cầm ly sữa bò lên, cụng vào ly sữa trên tay của cô, sau đó cố gắng uống một ngụm.

Anh không thích uống sữa bò, à không, ... rất ghét uống sữa bò.

Nhưng mà Đường Ôn thích.

Nhìn hai người ăn gần xong, mẹ Hứa mới nói: " chú Lý đang đợi ngoài xe, ngày đầu tiên đi học, đừng để bị trễ."

Hứa Hành Niên vâng vâng dạ dạ, rút khăn giấy lau khô khóe miệng, thuận tay xách cặp sách trên ghế đứng dậy.

Thấy anh đứng dậy, Đường Ôn cũng vội vàng nhét miếng bánh mì cuối cùng vào miệng, xách cặp sách sách, hai má phình lên, lầu bầu nói: " Dì Hứa, dì Cầm dì, buổi tối gặp lại ạ ."

Tháng chín, thời tiết vẫn khô nóng, vừa ra của đã nghe thấy tiếng ve kêu ồn ào.

Cô gái nhỏ đưa tay vuốt vuốt mái tóc dài rối loạn trên đầu, sau đó dùng dây buộc tóc ở cổ tay buộc tóc gọn lên, nhìn lại thấy phóng khoáng hơn nhiều.

Chú Lý là lái xe của nhà họ Hứa, thường xuyên đưa đón hai đứa trẻ đi học, nhìn thấy hai người đi ra, cung kính giúp hai người mở cửa xe.

" Chú Lý, buổi sáng tốt lành." Đường Ôn vẫy tay, trong ánh mắt cất giấu vô số niềm vui sướng.

Lý thúc cười tủm tỉm đáp lại: "Cao trung khó hơn sơ trung nhiều, phải cố lên nhé."

Đường Ôn mềm mại nói cảm ơn rồi mới ngồi vào xe.

Hứa Hành Niên đã từ bên kia cửa ngồi vào xe, kéo cửa xe xuống thấp một chút, hoa trong vườn mới nở, hương thơm của đủ loại hoa bay vào mũi, khiến lòng người thoải mái.

Xe chậm rãi chạy ra ngoài cổng, Hứa Hành Niên lấy di động trong túi, cắm tai nghe vào máy, muốn nghe nhạc thả lỏng một chút, còn chưa kịp mở nhạc thì cơ thể cô gái bên cạnh lung lay.

Không hề dự liệu, cũng không phải do xe xóc nảy, mà chính bản thân cô gái tự giật mình, đưa tay bịt kín miệng, vẻ mặt kinh hoảng .
Nhưng mà khắc chế không nổi , ngay sau đó lại giật mình cái nữa, bả vai gầy yếu run run.

Xong rồi, nghẹn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Ôn nhăn nhó như cái bánh bao, mặt mũi ném đến Thái Bình Dương.

Hứa Hành Niên buông di động quay mặt sang, bốn mắt nhìn nhau, khẽ nói: "Uống nước."

Đường Ôn lắc đầu, lúc sau mới ấp úng nói: " Quên mang rồi."

Vừa rồi chạy cho kịp theo anh, quên cầm bình nước theo.

Anh rũ mi mắt, giống như muốn nói gì đó, mới vừa mở miệng, đã bị tiếng lẩm bẩm của cô đánh gãy: "Không sao đâu, lát nữa sẽ ổn thôi."

Hứa Hành Niên thở dài, lấy trong cặp ra một bình giữ nhiệt, mở bình ra đưa cho cô.

Tuy rằng nước ấm nhưng vẫn tỏa ra hơi nước, cô chớp chớp mắt, chần chờ một lát mới dám nhận bình nước.
Vừa mới cầm được bình nước thì cổ họng lại cuộn lên, thân mình lung lay, bình thủy cũng suýt nữa rơi xuống.

Cô gái nhỏ quẫn bách liếc mắt nhìn người bên cạnh.

Hứa Hành Niên: "......"

Anh liếm môi dưới, cảm thấy hứng thú với cô gái nhỏ ngồi bên cạnh, như vô tình đem khuỷu tay chống lên cửa xe, nghiêng đầu đánh giá cô.

Đường Ôn vội vàng giữ chặt bình giữ nhiệt, uống hai ngụm nước, áp lực không dám nhúc nhích gì nữa.

Nhưng uống hai ngụm nước cũng không có tác dụng gì.

Uống đến bảy tám ngụm nước xong mới dám quay đầu lại, cảm thấy ủy khuất, tội nghiệp nhìn Hứa Hành Niên.

Hứa Hành Niên nâng mí mắt, cong khóe môi, trong giọng nói lại có vẻ vui sướng khi người gặp họa: "Ai bảo em uống sữa bò nhiều làm gì."

Anh là đang oán trách cô vì vừa nãy phải uống một ngụm sữa bò đây mà.

Đường Ôn chu miệng, không thèm để ý đến anh nữa.

Thấy sắp đến trường, cô khẩn trương đến mức tay chân đổ mồ hôi, tay giữ chặt bình nước ngồi nghiêm chỉnh, cố gắng áp chế sự lo lắng trong lòng. Hứa Hành Niên vẫn quan sát cô này giờ, khẽ vươn tay ra phía sau lưng cô, thừa dịp cô không chú ý đánh mạnh một cái sau lưng của cô.

Lực không nặng không nặng, nhưng lại có hiệu quả rất tốt.

Cô ngây ngốc nhìn anh, hai giây, ba giây, còn không biết vì sao lại bị anh đánh như thế.

"A". Đôi mắt của cô sáng lên, không nghẹn nữa rồi.

Xe dừng ở bên đường, cạnh cổng trường.

Hứa Hành Niên xách cặp sách, mở cửa xe bước ra ngoài.

Đường Ôn nhìn chung quanh rồi mới vội vàng theo sát anh, đôi chân ngắn ngoan ngoãn chạy chậm đến  bên cạnh anh.

Cô vẫy tay tạm biệt chú Lý sau đó trả lại bình nước cho anh.

"Em  cầm lấy đi." Hứa Hành Niên híp mắt đánh giá cô, nghĩ gì đó, vẫn vươn tay chỉnh lại cái nơ gắn trước ngực cho cô.
Đường Ôn hạ mắt nhìn xuống bàn tay đang chỉnh nơ cho mình, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, sau đó dịch chuyển tầm mắt nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh, liếm liếm môi.

Cô chính là cảm thấy anh làm việc này cũng rất thuần thục, đã từng chỉnh cho ai rồi sao, trong lòng lại phiền não.

Hứa Hành Niên nhìn cô như muốn nói lại thôi, còn cắn chặt môi như thế, khẽ cười,  xoa xoa đầu cô.

"Chưa từng chỉnh nơ giúp ai cả đâu."
"...... Vâng?"

Suy nghĩ bị biết được, cô có chút ngại ngùng, lại ngẩng đầu chớp chớp đôi mắt.

"Trước đây có chú ý người khác thắt nơ" , Hứa Hành Niên đem nắm tay đặt lên miệng, ho nhẹ một tiếng, giọng nói trầm thấp  cực kỳ dễ nghe --
"Sợ em không biết làm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net