Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời tiết thật sự khô nóng .

Mặt trời nắng gắt chiếu xuống mặt đất, nhìn lén trời chỉ có mấy đám mây bay, đường phố bị mặt trời chiếu rọi đèn nóng bỏng, chỉ có thể đi dưới bóng cây thường xuân mới râm mát một chút.

Hứa Hành Niên và Đường Ôn đến cổng trường thì chia cắt, một người tới hội trường chuẩn bị diễn thuyết, một người đi theo đàn chị trong hội học sinh làm quen với trường mới..

Đi cạnh cô là một nữ sinh cao gần, chắc phải hơn một mét bảy mà Đường Ôn còn chưa đến một mét sáu, nhìn hai người đi cạnh nhau chẳng giống bạn học cùng cấp gì cả.

Nhưng cô bạn này rất nhiệt tình, thấy trên trán Đường Ôn lấm tấm mồ hôi thì đưa cho cô một tờ khăn giấy.

"Chào bạn, mình là Tống Tử San, là ban một lớp 10." Giọng nói sang sảng, như gió xuân, thấm vào ruột gan.

Đường Ôn lúc này mới nhìn sang người bên cạnh, đón nhận thiện ý của cô bạn ,cười nói: "Mình là Đường Ôn, cũng học ban một lớp 10."

"Vậy chúng ta là bạn học cùng lớp 10 rồi, sau này giúp đỡ nhau nhiều hơn nhé."

"Được." Giọng của Đường Ôn mềm như bông, chớp đôi mắt to tròn, cười rộ lên lộ ra hai lúm đồng tiền xinh xắn.

Học tỷ đi phía trước hơi hơi nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt đáng yêu của cô, cũng muốn góp vui:"Gọi là Đường Ôn sao, tên rất hay, người nhà đưa em đến sao?"

"À...Vâng ạ"

Đường Ôn nghĩ đến chú Lý, từ nhỏ chú ấy đã chăm sóc cô như người nhà vì thế lại gật đầu thêm cái nữa.

"Chị tên là Đổng Kha, là học sinh ban một lớp mười một, chị cólàm trong tổ Kỷ luật của Hội học sinh."

Đường Ôn ngoan ngoãn chào học tỷ mới quen:"Chào chị ạ, cảm ơn chị đã giúp đỡ bọn em."

Tống Tử San cũng nói một tiếng cảm ơn học tỷ.

Ba người đi một vòng quanh trường, Đổng Kha nhiệt tình dẫn hai học muội đi thăm hết mấy nơi cần thiết như nhà ăn, sân bóng, hội trường, thư viện..."

Nghe hai người muốn đi ngắm cảnh liền dẫn họ đến cái đình nghỉ mát.

Chỗ bảng tin cũng cách rất gần, bên cạnh còn có một cái siêu thị, trước cửa siêu thị không ít ngời, có cả phụ huynh học sinh , chen chuc như cái chợ nhỏ bán thức ăn, ồn ào náo nhiệt.

"Đây là siêu thị của trường, thời gian nghỉ có thể tới mua nước hay đồ ăn vặt. Đổng Kha giới thiệu.

Đường Ôn qua đi, bên cạnh siêu thị có một cây đại thụ lớn, cành lá vươn rộng, che mát cả một khoảng sân lớn, lá rơi khắp mặt đất.

Mà dưới bóng cây có một thân ảnh , mặc áo sơ mi trắng, quần tây, cúc áo trên cùng bị mở ra lộ xương quai xanh tinh xảo.

Thiếu niên nhìn chằm chằm vào cửa siêu thị, tay trái cầm một chai nước khoáng, tay phải đang muốn mở nắp chai, không biết tại sao lại không mở nữa.

Tiếng ve kêu ồn ào.

Đường

tay trái lòng bàn tay nắm một lọ nước khoáng, tay phải đầu ngón tay tản mạn mà toàn khai nắp bình, đốn hai giây sau, lại ninh trở về.

Ve thanh ồn ào.

Đường Ôn nhíu mày, cảm giác nắng gắt khiến mặt cô nóng bừng, lòng bàn tay dính đầy mồ hôi.

Nhìn Hứa Hành Niên như đang đợi ai đó.

Khoảng cách không xa nên Đường Ôn có thể nhìn được mọt nhất cử nhất động của anh.

Nắp chai bị xoay đi xoay lại mấy vòng, rốt cuộc vẫn mở ra uống hai ngụm nước.

Yết hầu theo động tác nuốt xuống của anh mà cử động lên xuống, đường cong cái cằm cũng khiến người khác bị cuốn hút. Lúc uống xong hình như dính nước ở khóe miệng, anh vươn đầu lưỡi ra nhẹ liếm môi trên.

Đường Ôn nhìn theo từng động tác của anh, bất giác mặt đỏ tim đập, tự khiến mình hoảng loạn, suýt nữa thì vấp phải cục đá dưới chân.

Bình nước của anh đang ở chỗ cô, mà anh lát nữa còn phải diễn thuyết nên mới đến siêu thị mua nước.

Đường Ôn nghĩ nghĩ, lại tự gật đầu ửng hộ ý nghĩ của mình, nhịn không được lại giương mắt nhìn anh thêm mấy lần.

Nhưng không may, thiếu niên áo sơ mi trắng kia phát hiện có ánh mắt nhìn mình, cũng đưa mắt nhìn lại .

Bốn mắt nhìn nhau --

Nhìn trộm lại bị phát hiện, Đường Ôn mặt đã đỏ lại càng đỏ hơn, vội vàng hoảng loạn dời tầm mắt đi, bàn tay nhro nhắn nắm chặt vạt áo, lòng bàn tay không ngừng chảy mồ hôi.

Đổng Kha đứng một bên cho rằng cô không thoải mái, quan tâm hỏi: "Em làm sao vậy? Có phải bị cảm nóng rồi không?"

"A...... Không phải ạ," cô vội vàng lắc đầu, cười cười, thành khẩn nói, "Cảm ơn học tỷ quan tâm."

Khâu Nhạc dùng hết sức lực chạy ra khỏi siêu thị, cái kem trong tay sợ là đã tan nửa cái, anh vừa đi lại phía cây cổ thụ vừa tháo bao kem, còn chưa đến gần đã thấy Hứa Hành Niên cầm chai nước chưa đóng nắm đang ngơ ngác nhìn về phía đình nghỉ mát.

Nghi hoặc hỏi:"Nhìn cái gì vậy?"

Không trả lời.

"Này." Cắn cây kem, vươn tay trước mặt cậu bạn mình khua khua, che đi tầm mắt của anh.

Hứa Hành Niên lúc này mới thong thả ung dung đóng nắp chai, không thèm nhìn bạn của mình, chỉ nói: "Bắt quả tang con thỏ nhỏ nhìn trộm."

"Hả." Không hiểu gì cả.

Hứa Hành Niên mỉm cười, lười biếng nói thêm một câu --

"Chuyên cào nhân tâm người ta."

Đổng Kha dẫn hai người đến bảng thông báo sau đó đi đón học sinh khác nữa, Đường Ôn và Tống Tử San cũng đã kêt bạn với nhau. Lễ chào đón học sinh mới diễn ra lúc mười giờ, vẫn còn chưa tới giờ, hai người tính đến phòng học ngôig chờ đến giờ.

Phòng học của họ ở "Thanh Hoa lâu", từ cửa sổ nhìn xuống là sân học thể dục.

Hai người chưa kịp lau bàn ghế thì đã nghe mấy bạn học ngồi gần thảo luận về mấy học sinh đang học thể dục phía dưới. Hơi nóng tản ra trong không khí, ánh nắng đan xen chiếu vào phòng học chia thành hai mảng sáng tối. Đường Ôn rút ra một tờ khăn ướt còn mới, vừa mới cúi xuống lau một đường trên bàn thì đôi mắt đã bị ánh sáng chói chiếu vào mắt.

Cô nheo mắt lại, ngẩng đầu nhìn theo ánh sáng, đập vào mắt là một cái đồng hồ nam đắt tiền. Dưới ánh nắng mặt trời, mặt đồng hồ bóng loáng phản xạ lại ánh sáng khiến càng chói mắt, vừa vặn lại chiếu vào tầm mắt cô.

Đường Ôn trong nháy mắt tỉnh táo lại.

Cô nhận ra cái đồng hồ kia, sinh nhật Hứa Hành Niên cô cũng tặng anh một cái y như vậy , còn được anh nói là rất thích nữa.

Đại khái nhạn thấy ánh mắt nóng rực của cô chiếu tới, chủ nhân của cái đồng hồ cũng nhìn cô, cách hai cái bàn đánh giá cô .

"Bạn học."

"Hả."

Đường Ôn nghe đối phương bất ngờ gọi cô khiến cô không phản ứng kịp. Đến khi nhận ra ánh mắt ngờ vục của đối phương mới nhận ra bản thân vừa nãy đã thất thối trước, lắp bắp giải thích:" Ngại quá... vừa này mình hơi thất thần."

Đôi tay theo bản năng thu về để bên xuôi bên hông, khăn ướt ném luôn trên bàn.

Người nọ nhìn cô như đứa trẻ làm sai, cười ra tiếng, trong ánh mắt cũng lộ ra ý cười vui vẻ, nhẹ nâng cằm:" Mình là Tô Phong Nghiên, cậu tên gì?"

Thấy bạn học chủ động bắt chuyện, cô cũng thả lỏng người, tiếp tục cầm lấy khăn ướt lau bàn, trả lời : " Đường Ôn."

"Ôn trong ôn nhu sao?"

"Ừ." Cô gật gật đầu, khẽ nhếch khóe môi.

"Tên rất hay."Cậu ban có vẻ lười biếng nâng cằm, ánh mắt nhẹ đảo qua ngón tay đang cầm khăn ướt của cô, lại đưa mắt nhìn sang bịch khăn ướt bên cạnh.

Bịch màu hồng phấn, căng phồng lên, còn in nhiều hình hoạt hình đáng yêu.

Nữ sinh đều thích những thứ màu hồng phấn như thế này sao?

Tô Phong Nghiên lại nhìn kĩ hơn phát hiện bên sườn bịch khăn giấy in bốn chữ "chuyên dùng cho trẻ".

????

Bạn học này mới hai tuổi sao?

Vì không để bản thân cười ra tiếng nên cuống quýt nắm chặt tay đưa lên môi ho nhẹ một tiếng.

Nhận thấy ánh mắt của cậu bạn , Đường Ổn chớp chớp mắt hỏi: "Cậu cần cái này sao?"

Tô Phong Nghiên chưa kịp trả lời thì một bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn vươn ra rút ra một tờ khăn giấy . Cách hai cái bàn, hơi xa, nhưng cô vẫn quyết định dùng một tay chống lên bàn, một tay cố gắng vươn ra đưa khăn giấy cho bạn học.

Tô Phong Nghiên sửng sốt .

Thấy cậu không tiếp, Đường Ôn mờ mịt hỏi: " Cậu không cần sao?"

Lúc này Tô Phong Nghiên mới phản ứng, duỗi cánh tay ra, dễ dàng cầm được tờ khăn ướt.

Đầu ngón tay cảm nhận được chút mát lạnh, mềm mại.

Tô Phong Nghiên chưa từng tiếp xúc khăn ướt bao giờ, cậu luôn cảm thấy nam sinh thì không thể dùng mấy thứ đồ mà nữ sinh hay dùng được, nhưng nhìn ánh mắt của Đường Ôn, cậu không nỡ từ chối.

Nắm chặt tờ khăn ướt trong lòng bàn tay, chần chờ liếm khoé môi nói:"cảm ơn."

"Không có việc gì."

Cô gái nhỏ lắc lắc đầu, đôi mắt trong trẻo nhìn Tô Phong Nghiên, lúc này mới phát hiện ra bạn học này khá cao, cũng phải gần một mét tám. Nghĩ đến mình mấy năm nay đều không cao thêm được phân nào, lại buồn rầu mở phen, tiếp tục cúi người lau bàn.

Tô Phong Nghiên không còn hứng thú nhìn xuống sân thể dục, ngồi lại xuống ghế, cảm thấy ánh mặt trời nắng gắt khiến khô cả họng.

Liếc mắt nhìn bạn nữ buộc tóc đuôi ngựa đang cúi đầu lau bàn, ánh mắt không tự chủ được nhìn xuống lông mày và lông mi của cô, lông mi của cô rất dày, dưới ánh nắng nhìn như một tầng lụa mỏng, càng nhìn tâm càng ngứa ngáy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC