Chương 10.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lớp một cao nhị vừa mới học xong môn vật lý, Lục Hoài Sâm vừa tỉnh ngủ, còn ngáp một cái, cầm lấy Coca ở góc bàn uống liền mấy miếng, Khâu Nhạc vừa trốn học đi chơi bóng ồn ào chạy vào lớp.

“Sâm ca, tiểu tử Tần Phong ở cao nhất lại không thành thật.” Cậu ta đặt mông ngồi xuống, tùy tiện lau tay vào quần.

Lục Hoài Sâm đối với người này có ấn tượng, hỏi: “Làm sao vậy?”

“ Học quân sự hỏi han một tiểu muội, khiến tiểu cô nương mê muội đến ngất xỉu."

Một ngụm Coca tắc ở trong cổ họng, Lục Hoài Sâm giật mình, có chút khó tin: “Hiện tại thẩm mĩ của mấy muội muội làm sao vậy……”

Cái cậu tên Tần Phong kia so với hắn còn lưu manh hơn, chỉ sợ một ngày mưa sét đánh xuống cũng phải nhắm vào cậu ta, đánh thành Bao Thanh Thiên cũng được đấy, một thân khoác hàng hiệu, nhưng nhìn qua nhìn lại vẫn thấy như nông thôn lên phố, kiểu như vậy cũng khiến con gái mê muội.

Không phải là giữa trưa ăn tỏi nhiều nên khiến người ta sặc mùi đến mức hôn mê chứ.

“Ai, mình cũng không biết, tiểu cô nương kia hiện tại đang ở trong phòng y tế đi, mình nhìn thấy, cảm giác vừa trắng lại vừa mềm, trông nho nhỏ đáng yêu.”

Nho nhỏ đáng yêu?

Lục Hoài Sâm nhíu mi, hỏi tiếp: “ Lớp nào ?”

Khâu Nhạc tiếp tục nói: “Giống như học cùng lớp với Tần Phong ..... Hình như lớp một.”

Vừa dứt lời, Hứa Hành Niên đang ngồi bên phải bọn họ đang đọc sách đột nhiên ném bút, đẩy ghế dựa ra, xoay người ra khỏi lớp bằng cửa sau.

Bước từng bước nhưng lại nhanh như gió.

Khâu Nhạc sờ sờ đầu, nghi hoặc nhìn về phía Lục Hoài Sâm: “ Cậu ta làm sao vậy?"

Lục Hoài Sâm híp híp mắt, tiếp tục uống Coca lại làm bộ một bộ nghiêm trang : "Cậu ta ấy hả, là đi thí nghiệm một chút, bản thân có thể khiến con gái mê mệt hay không?"

“…… Ha???”

Lúc Đường Ôn tỉnh lại, cảm giác cánh tay nóng rát, nhìn chung quanh một vòng đại não vẫn chưa hoạt động bình thường.

Bác sĩ ngồi trong phòng y tế thấy cô đã tỉnh, đi tới đưa cho cô một thanh chocolate, giải thích: "Bạn học, em học quân sự bị tuột huyết áp nên té xỉu, là bạn học cùng lớp đưa em tới đây."

Đường Ôn"a" một tiếng, có chút buồn rầu, lễ phép nói cảm ơn rồi nhận lấy thanh chocolate.

Học quân sự lại té xỉu, nhất định là quên bổ sung đồ ngọt,...hẳn chuyện này cũng không có gì mất mặt đâu nhỉ.

Đường Ôn gãi gãi tóc, không nhớ tới, lại hỏi bác sĩ: “Đưa em đến đây là bạn học sao, cậu ấy về rồi ạ?"

“ ừ…… Hình như là giúp em đi mua đồ gì đó , nghe nói em bị tuột huyết áp nên rất lo lắng."

“Như vậy ạ… Cảm ơn bác sĩ.”

Vừa dứt lời thì có tiếng gõ cửa, Đường Ôn hơi nâng đầu nhìn ra, là Hứa Hành Niên.

Tiểu cô nương nắm góc chăn cười cười: "Sao anh lại đến đây?"

Anh lời ít mà ý nhiều: “ Nhìn em.”

Đường Ôn có chút buồn bực, hiện tại tin tức đều truyền nhanh như vậy sao?

“Em không có việc gì, anh không đi học sao?” Đường Ôn cầm lấy thanh chocolate, muốn xé bao ra, nhưng tay toàn mồ hôi, không xé được.

Hứa Hành Niên vươn tay lấy đi, xé bao ngoài rồi mới bẻ từng miếng nhỏ đưa cho cô.

Tiểu cô nương ăn một miếng còn tranh thủ nhìn lén Hứa Hành Niên, thấy anh không chớp nhìn chằm chằm mình thì trong lòng rùng mình, vội vàng chuyển tầm mắt.

Sau một lúc lâu, Đường Ôn hít hít mũi, chân thành nói: “Em sai rồi. Lần sau nhất định sẽ nhớ ăn kẹo, không bị té xỉu nữa đâu."

Đường Ôn bị tuột huyết áp rồi ngất xỉu cũng mấy lần, sau đó đã biết rút kinh nghiệm, có thể lúc cảm thấy mơ hồ thì đem kẹo ra ăn, lần này đầu óc cũng bị phơi hỏng luôn rồi, mới quên luôn cả việc này. Khiến Hứa Hành Niên lo lắng, trong lòng cô cũng áy náy.
Hứa Hành Niên cũng không khiến cô khó xử, tùy ý nhìn đồng hồ, nói: "Anh đi mua ít đồ ăn cho em nhé."

Cô gái nhỏ nằm trên giường vội vàng lắc đầu:"Không cần, anh đi học đi , đã có bạn học em đi rồi."

Hứa Hành Niên rất có hứng thú ngẩng đầu, hỏi lại: "Tần Phong?"

Đường Ôn mù mờ không hiểu....  Cái gì mà Tần Phong?

Cô có một tật xấu là mỗi lần té xỉu thì những việc nhỏ nhặt phía trước đều không nhớ rõ, lúc này Hứa Hành Niên hỏi cô lại khiến cô lạc vào sương mù rồi, não chưa theo kịp tiến độ nói chuyện.

Đường Ôn chậm rãi nhấm nuốt chocolate, trừng đôi mắt tròn xoe nhìn Hứa Hành Niên chờ anh nói tiếp.

Hứa Hành Niên thầm than một tiếng...."Không có việc gì đâu."

Ngay sau đó tiến lại gần dùng  mu bàn tay đặt lên trán cô kiểm tra độ ấm.

Đầu ngón tay anh hơi lạnh,. Giống như miếng đá lấy ra từ tủ lạnh ra, đặt ở trên trán cô cảm giác rất thích.

Đường Ôn cầm cổ tay của anh, cười nói: “ Em thật sự không sao,  anh mau  về học đi.”

Nói xong còn nhét vào lòng bàn tay anh vỏ bao chocolate.
Hứa Hành Niên vừa ra khỏi phòng y tế thì gặp phải Tô Phong Nghiên với Tống Tử San đang ôm một bao đồ ăn vặt đi tới, ánh mắt vô tình chạm nhau, Hứa Hành Niên mấp máy môi, nhìn lại kiểu tóc của Tô Phong Nghiên..... Ừm... Không phải kiểu tóc phi cơ trong truyền thuyết.

Hứa Hành Niên hơi yên lòng, ngoảnh mặt đi qua bọn họ.

Nhưng thật ra Tô Phong Nghiên cũng để ý đến anh, cảm thấy anh có chút quen mắt nhưng suy nghĩ nửa ngày cũng không nhớ là gặp ở đâu rồi.

Tống Tử San cúi đầu không chú ý, vô cùng lo lắng rảo bước tiến vào phòng y tế, vừa thấy  Đường Ôn đang nằm  trên giường nhâm nhi than chocolate, trong nháy mắt thở phào một hơi ——

" Cậu tỉnh rồi hả ? Làm mình sợ muốn chết!” Tống Tử San đặt túi đồ lên tủ đầu giường, từ trong túi lấy ra mấy bao kẹo mềm cho cô.

Đôi mắt Đường Ôn tràn ra  ý cười: “Cảm ơn.”

Tống Tử San ngồi lên mép giường, dùng tay phẩy phẩy quạt gió, thở hổn hển nói: “ Hoá ra là cậu tuột huyết áp, mình còn tưởng cậu bị Tần Phong dọa sợ đến mức hôn mê chứ."

“Tần… Phong?”

Đường Ôn cắn kẹo mềm suy nghĩ một lát, bộ máy đầu óc mới bắt đầu hoạt động, rót cuộc cũng cố gắng nhớ lại xem chuyện gì xảy ra.

“Đúng vậy, cậu ta đi loanh quanh nói với người ta, cậu là bị vẻ đẹp trai của cậu ta làm choáng váng nên mới ngất xỉu."

Đường Ôn: “……”

Trách không được Hứa Hành Niên đáng nhẽ phải đi họp thường niên trong hội học sinh lại xuất hiện ở  phòng y tế, cái loại tin tức này  truyền bá nhanh như virus gây bệnh vậy.
——

Hứa Hành Niên đi về phòng học, tiện đường ghé vào văn phòng của Hội Học Sinh lấy báo cáo, Đổng Kha cũng đang ở bên trong, thấy cậu tiến vào thì khẽ lộ ý cười....

“ Kiểm tra kỉ luật của các ban đều ở chỗ mình."

Đổng Kha đưa một tập giấy cho Hứa Hành Niên, chỉ chỉ phía dưới chữ "Hội trưởng ký tên", anh hiểu ý gật gật đầu, bỏ đồ trên tay xuống, tùy ý lấy trên bàn một cái bút rồi ngồi xuống.

Thừa dịp Hứa Hành Niên ký tên, Đổng Kha nghi hoặc nhìn vỏ bao kẹo chocolate, tò mò hỏi: “ Cậu thích ăn chocolate?”

Hứa Hành Niên dừng tay nhìn lên mặt bàn, sau đó lại tiếp tục ký tên như thường, nhẹ " ừ" một tiếng.

Ai…?

Đổng Kha  khó hiểu nhẹ nhăn mi, tiếp nhận văn kiện Hứa Hành Niên đưa tới.

Mà Hứa Hành Niên cũng không để ý phản ứng của cô, nói:  “Tiết tự học buổi tối cũng nên kiểm tra lại một lần."

“ Mình đã thông báo với các bộ viên rồi.”

“ Ừ.”

Hứa Hành Niên rũ mi nhặt vỏ bao kẹo nắm chặt trong lòng bàn tay sau đó mới cầm bản báo cáo đi ra khỏi phòng.

Đổng kha nắm chặt bút, nhìn bóng dáng Hứa Hành Niên càng ngày càng xa, có chút khó hiểu ——

Cậu ấy không phải…… Ghét nhất đồ ngọt sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net