Chương 9.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mở cửa, bật công tắc đèn phòng khách, trong nhà không một bóng người. Hứa Hành Niên lấy trong giá giày một đôi dép lê, để dưới chân cô, cô hiểu ý gật gật đầu, trực tiếp dùng chân trái dẫm lên gót giày chân phải tháo giày ra.

Đột nhiên, từ trong giày bay ra cái màu trắng vật thể, ở không trung bay qua một cái hoàn mỹ đường parabol, sau đó rơi bịch xuống bậc thềm nhà,   Đường Ôn híp mắt nhìn theo, trong nháy mắt mở to hai mắt.

Buồn ngủ và mỏi mệt bay lên chín tầng mây.

Hứa Hành Niên nhận ra phản ứng của Đường Ôn, nghi hoặc nghiêng đầu hỏi: "làm sao vậy?"

Ngay lúc đó máu dồn hết lên mặt, mặt cô đỏ bừng cả lên, hai chân cứng đờ, vật thể lạ bay từ giày ra là một miếng băng vệ sinh....
Hứa Hành Niên lúc này mới nhìn theo ánh mắt của Đường Ôn, ....

Đường Ôn tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

Tối hôm qua xem trước tài liệu quân sự, thấy có nói lót băng vệ sinh trong giày sẽ thấm được mồ hôi rất tốt, cô cứ như vậy làm theo, lúc cởi giày ra lại quên mất... 

Quá xấu hổ......

Đường Ôn len lén mở một con mắt x xét tình hình, Hứa Hành Niên lúc đó sắc mặt đen mất mấy phần, khóe miệng còn run rẩy một chút.

"......"

"Anh đi chuẩn bị nước tắm."

Hứa Hành Niên ho nhẹ một tiếng, mang dép lê đi vào phòng khách, lưu lại Đường Ôn một người một vật nhìn nhau.

Ngày học quân sự hôm sau, nhiệt độ giống như còn cao hơn hôm qua.

Mồ hôi giống như nhựa cao su dính chặt trên lưng, Đường Ôn cảm giác cả người khó chịu, cả người khô cằn, khuôn mặt nhỏ như quả bóng bị dì hơi.

Thầy huấn luyện quân sự chỉ huy nữ sinh bước đều, một hàng đã đi xong đứng lại phía sau đang vò đầu bứt tai nhỏ giọng nói chuyện.

Đường Ôn là nữ sinh đi đầu tiên, đứng ở phía trước cô là một nam sinh cuối cùng của hàng đi trước, cao vô cùng, mỗi người đều giống như cao hơn cô một cái đầu.

Mặt trời nướng cô đến mức cô lơ ngơ, sau đó cóp gắng nghĩ đến chuyện khác, ví như trong túi áo còn  có kẹo, quầy bán quà vặt còn có bán thạch hoa quả mát , trong tủ đông chất đầy chocola...

Không đợi cô nuốt nướng miếng thèm thuồng thì bỗng nhiên có tiếng huýt sáo đánh vỡ, ảo tưởng bị đánh vỡ, Đường Ôn theo bản năng ngẩng đầu nhìn, mí mắt bị mặt trời chói chang chiếu thẳng vào.

Tần Phong cà lơ cà phất ngậm một cây cỏ, nhướng mày hỏi Đường Ôn: "Tên là Đường Ôn đúng không?"


Đường Ôn nhấp nháy đôi mắt suy nghĩ trong chốc lát, hơn nửa ngày mới ở trong đầu nhớ lại xem có quen cậu ta hay không, gật gật đầu: "Ừ."

Nghe nói Tần Phong ở trường sơ trung tác phong không tốt, nữ sinh trong ban đều lặng lẽ trốn tránh cậu ta, cơ bản đối diện cũng không dám.

Cậu ta rất ương ngạnh, ỷ vào trong nhà mình có tiền, thường xuyên khi dễ mấy bạn học yếu hơn, khi còn nhỏ còn vì đánh nhau mà bị nhà trường cho thôi học.
"Mấy tuổi rồi?"

"15 tuổi." Đường Ôn thành thật trả lời, nghĩ nghĩ, vẫn là cho đối phương một cái mỉm cười lễ phép.

Tần Phong dừng một chút, hỏi tiếp: "Cậu học ngoại trú hay là ở kí túc xá của trường?"

"Học ngoại trú."

Tần Phong phun nhánh cỏ trong miệng, cười cười nói: "Đợi chút nữa giải tôi mời cậu ăn kem?"

Nữ sinh đứng bên cạnh Đường Ôn khẽ nứu tay áo cô, giống như muốn nhắc nhở cô không nên nói chuyện với Tần Phong, Đường Ôn hiểu ý, hít hít cái mũi có chút tắc nghẽn, nghiêm túc lắc đầu nói:

"Không cần, cảm ơn."

Cô bị phơi nắng đến mức hồ đồ, cả người vô lực, chân như muốn nhũn ra, có chút khó chịu.

Tần Phong còn luyên thuyên khuyên cô,  ra dáng người dễ gần nói: "Đừng khách khí, mọi người đều là bạn học, về sau còn phải hỗ trợ lẫn nhau......"

Đường Ôn một chữ cũng nghe không vào, chỉ cảm thấy lỗ tai mình ong ong,   trước mắt dần dần mơ hồ, thân mình cũng run rẩy không đứng vững.

Rất nhanh hai mắt cô tối sầm, té xỉu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC